Bùi Húc nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn luôn ngủ tỉnh luân phiên, thuộc hạ có đi vào xem vài lần, Thất Điện hạ giống như gặp ác mộng, ngủ không yên giấc. Ngài là huynh trưởng của Thất Điện hạ, cho nên...Thất Điện hạ chắc chắn cảm thấy hắn ở cùng ngài không cần sợ hãi."
Lan Dịch Trăn nói: "Thật khó chịu."
Sau khi nói xong, y hướng Bùi Húc vẫy vẫy tay, nói: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Bùi Húc lui xuống, Lan Dịch Trăn đánh giá Lan Dịch Hoan hồi lâu, rốt cuộc cúi người xuống.
Thái tử Điện hạ trải qua một hồi tự hỏi và quan sát, lúc này đây, Lan Dịch Trăn dùng một tay ôm Lan Dịch Hoan vào lòng, nhẹ nhàng kéo hắn khỏi chân mình.
Lần này, Lan Dịch Hoan bị y ôm, quả nhiên không còn lộ ra bộ dáng đáng thương muốn khóc, ngược lại an tâm rúc vào lòng Lan Dịch Trăn mà ngủ.
Lan Dịch Trăn đi về giường, nhìn vạt áo đang bị véo của mình, cuối cùng đành chịu thua, nằm xuống bên cạnh hắn.
Không có cách nào, hôm nay cứ ngủ vậy đi.
Lan Dịch Hoan đã chuẩn bị tinh thần một đêm không ngủ không phải do Lan Dịch Hoan ngủ an tĩnh hay không, chỉ đơn thuần là y không thích ở gần người khác như vậy.
Ban ngày lúc nhặt đứa trẻ này về, y không nghĩ tới còn phải hy sinh lớn thế này.
Lan Dịch Hoan không như vẻ mất tự nhiên của Lan Dịch Trăn, ngủ ngủ, còn đặc biệt theo thói quen mà chui vào l*иg ngực y, hai cánh tay duỗi ra ôm lấy cổ y.
—Đúng là buồn cười, quả nhiên to gan lớn mật!
Lan Dịch Trăn cảm thấy tôn nghiêm của Thái tử không thể nào bị huỷ như vậy, liền nâng tay đem Lan Dịch Hoan đẩy ra, chỉ là chưa kịp làm gì, đứa trẻ chép chép miệng, lã chã sắp khóc.
Cánh tay Lan Dịch Trăn treo trên không trung, một lát sau, hoàn toàn từ bỏ, cứng đờ thả mình xuống giường, cả người nằm thẳng tắp như khối thi thể.
Không nghĩ tới một ngày, sau khi thay Phụ hoàng xử lý hết công vụ, còn phải bồi vật nhỏ này thị tẩm.
Cảm nhận được cái đầu nhỏ của Lan Dịch Hoan cọ cọ bên cổ mình không rời, cả người Lan Dịch Trăn nổi lên một tầng da gà, nhưng y đã tự đem mình sa ngã, không nhúc nhích.
Chỉ là trong lòng trào phúng trả thù một câu: "Thật giống một chú chó con."
Lúc còn nhỏ, y có nuôi một con chó nhỏ.
Nó lớn hơn chiếc giày một chút, giống như một quả cầu mềm mại, không có việc gì liền chạy quanh chân chủ nhân, nếu bế nó lên, nó sẽ dùng cái mũi ướt dầm dề cọ cọ lên mặt, phun đầu lưỡi mà nhếch miệng cười. Nhưng Lan Dịch Trăn cũng chỉ nuôi nó được mấy ngày, vài ngày sau, Hoàng hậu nói y là trữ quân của một quốc gia, không nên bị thứ gì mê muội ý chí, chó nhỏ liền bị mang đi.
Là Thái tử, có thứ yêu thích chính là có nhược điểm. Trong thâm cung, có nhược điểm liền dễ mất mạng.
Cho nên, y sẽ không trầm mê hay yêu thích thứ gì, dù là người hay vật.
Ngủ với người khác quả thực khó chịu, nhưng không biết vì cái gì, thời điểm nghĩ đến đây, Lan Dịch Trăn bỗng nhiên cảm thấy cánh tay truyền đến một trận đau đớn.
Y cúi đầu liền thấy cơn đau xuất phát từ vết sẹo vô cớ xuất hiện kia.
Nhưng trong nháy mắt, đau đớn liền biến mất.
Lan Dịch Trăn thả tay xuống.
Y đêm nay, cánh tay vừa đau, vừa phải trông tiểu hài tử còn phải suy nghĩ chuyện công vụ, thật sự bận rộn vô cùng, Lan Dịch Trăn vốn cho rằng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
Cho đến sớm mai, bị đại thái giám bên người cẩn thận gọi dậy thượng triều, y mới bừng tỉnh, chính mình từ lúc nào ngủ quên dưới hơi thở yếu ớt của Lan Dịch Hoan.