Lan Dịch Hoan không tin, mũi chân theo bản năng đá đá trên thảm, muốn thương lượng: "Ta cũng đã tới rồi, chỉ hôm nay thôi được không?"
Lan Dịch Trăn: "..."
Y không nghĩ tới Lan Dịch Hoan còn cư nhiên ở đây muốn kè cò mặc cả với y, quyết định lập cho tiểu hài tử này một số quy củ, để hắn biết ai mới là người làm chủ, ai nói một thì không thể hai, ai mới là ca ca.
"Nơi này là Đông Cung, là nơi ở của Cô."
Lan Dịch Trăn nhìn vào mắt Lan Dịch Hoan, nghiêm túc nói với hắn: "Không phải Lâm Hoa Cung của Tề Quý phi, Cô hy vọng ngươi hiểu rõ điều này."
Lan Dịch Trăn nói lời này, nhưng hành vi của y đời trước xác thực cùng người dựa gần mà ngủ, lại muốn lén lút, tìm nơi ẩn nấp mới có thể làm vậy.
Lan Dịch Hoan cuối cùng thay y lí giải: "Ngươi là sợ ngủ cùng ta bị người bên cạnh nhìn thấy?"
Hắn đề nghị: "Nếu không thì sang chỗ bên kia của ta?"
Lan Dịch Trăn: "..."
Lan Dịch Trăn: "Ngươi là đệ đệ ta, ta ngủ cùng ngươi có cái gì mà sợ bị người khác nhìn thấy!"
Đây rốt cuộc là cuộc đối thoại gì đây!
Thái tử xưa nay cảm xúc ổn định, giờ phút này lại bị một đứa trẻ làm cho đau đầu, đặc biệt, Lan Dịch Hoan còn nhìn y với ánh mắt khó hiểu, đôi mắt to đen nhánh ngập nước, tràn đầy nghi hoặc chân thành.
Lan Dịch Trăn cái gì cũng không muốn nói, dừng một chút, y cong lưng, trực tiếp đem Lan Dịch Hoan nhấc lên, giống như xách một con thú nhỏ. Y xách hắn đến ghế dài mà thường ngày y đọc sách nghỉ ngơi, đem Lan Dịch Hoan đặt xuống.
Lan Dịch Trăn hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói: "Ngươi không phải buồn ngủ sao?"
Lan Dịch Hoan gật gật đầu, hắn quả thực buồn ngủ, lại không nhịn được ngáp một cái.
Lan Dịch Trăn câm nín.
Y nghĩ lại thời điểm đem Lan Dịch Hoan về, y không có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, nhưng không quan trọng, Lan Dịch Hoan lại không phải đứa trẻ mới sinh, cho hắn cơm no áo ấm là được, không cần tự mình động thủ, căn bản không có gì khó.
Y thật sự không nghĩ, vật nhỏ này trong mộng cọ cọ tay y, còn chủ động đến tìm y ngủ cùng.
Không muốn giảng đạo lý, chỉ muốn động thủ đem người đuổi đi, nhưng vật nhỏ yếu ớt còn đáng yêu, lại luôn dùng ánh mắt khát vọng mà nhìn chằm chằm, y không tài nào động thủ nổi.
Lan Dịch Trăn hít một hơi, tự nói chính mình, hai ngày nữa chắc chắn sẽ đem đứa nhỏ này tiễn đi, kiên nhẫn: "Cô ở chỗ này, giường cũng có, ngươi ngủ đi."
Lan Dịch Hoan thấy y không lên giường, hỏi: "Ngươi không ngủ sao?"
Lan Dịch Trăn lớn lên không thích tiếp xúc với người khác, cũng không thích người khác chủ động tiếp xúc, trước mắt tính toán xem tấu chương, đợi Lan Dịch Hoan ngủ rồi, sẽ cho người đem đệ đệ đang say giấc ôm trở về.
Lan Dịch Trăn có lệ nói: "Lát nữa ta ngủ, ngươi ngủ trước đi."
Lan Dịch Hoan liếc mắt nhìn biểu tình Lan Dịch Trăn, phán đoán đại khái, nếu hắn tiếp tục dây dưa nói nhiều cùng Thái tử, có lẽ sẽ phải nằm ngủ ngoài cửa cả đêm.
Vì thế, Lan Dịch Hoan thức thời nhắm mắt, đi vào giấc ngủ.
Lan Dịch Trăn lúc này mới trở lại bàn, tiếp tục xử lí công vụ.
Y xử lý công vụ quên cả thời gian, đến khi xử lý xong sự kiện cuối cùng, mới tựa lưng vào ghế, nhéo nhéo giữa mày.
Bỗng nhiên, Lan Dịch Trăn cảm thấy chân mình như đυ.ng phải thứ gì.
Y cúi đầu nhìn, sau đó hoảng sợ.
—Bên chân không biết khi nào nhiều thêm một tiểu gia hoả.
Lan Dịch Hoan thế mà từ trên ghế dài chạy xuống, đang ngồi trên thảm, co thành một cục nhỏ, dựa vào chân y mà ngủ say.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đáng yêu đến nỗi khiến cả già lẫn trẻ đều yêu thích, bên miệng tựa hồ mang chút ý cười, một vẻ an nhiên khó tả.