Lan Dịch Trăn không tin quỷ thần, nhưng xuất hiện vết thương như vậy, sau đó Lan Dịch Hoan trước mặt y hộc máu, tiến vào Đông Cung, mặc kệ những việc này có mối liên hệ nào hay không, luôn làm người ta cảm giác được trận mưa gió nào đó sắp diễn ra.
Y cố tình buông lỏng, giảm bớt phòng hộ bên người, chính là chờ người nào đó bụng dạ khó lường không kìm nén được, bại lộ dấu vết.
Nếu có người nào nhận cơ hội tiến vào, y tự nhiên có nhiều thủ đoạn đối phó...
Ám vệ cùng Lan Dịch Trăn đồng thời quay đầu.
Bọn họ đều cảm nhận được có tiếng bước chân đang đến gần.
Lan Dịch Trăn ho nhẹ một tiếng, gõ nhẹ tay lên bàn, ám vệ tức khắc hiểu ý, thân hình chớp nhoáng không còn thấy bóng dáng.
Ám vệ bên này vừa mới biến mất, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra.
Trong lòng Lan Dịch Trăn có phần buồn bực, này cũng quá tốt đi, y vừa nói xong muốn dẫn người có tâm ám hại ra cửa, này liền có người tới, thích khách nào dám hiên ngang đẩy cửa bước vào như vậy?
Vì thế, y ngưng mắt nhìn ra phía cửa.
Một cái đầu nhỏ từ phía sau cửa dò xét tiến vào, cẩn thận mà đánh giá y.
—Người tới thế mà là Lan Dịch Hoan.
Đứa trẻ này ngày đầu đến Đông Cung mặc trên người bộ đồ ngủ quá khổ, xộc xệch dưới chân, tóc dài khoác trên vai, đôi mắt đen láy mở to, có chút cẩn thận mà nhìn y.
Không biết có phải để có thêm can đảm hay không, tay kia còn cầm theo một chú gấu nhỏ, trông giống như một chú nai con có thể tuỳ lúc bỏ chạy.
Theo sau chính là Bùi Húc được Lan Dịch Trăn phái ở bên trông coi Lan Dịch Hoan đang vội vã chạy đến, hướng y hành lễ: "Điện hạ."
Lan Dịch Trăn nói: "Thất Hoàng tử thế nào tới đây?"
Bùi Húc ngữ khí có vài phần nản lòng: "Thất Điện hạ ban đêm một mình không ngủ được, đại khái do có chút sợ hãi, muốn tới tìm ngài."
Lan Dịch Trăn không nghĩ rằng Lan Dịch Hoan lại muốn tìm mình, rốt cuộc hai người là huynh đệ nhưng trên thực tế lại chẳng hề quen thuộc: "Hắn không phải còn có ngươi bồi sao?"
Làm một nhất đẳng thị vệ, Bùi Húc có ý chí cứng như sắt thép, lúc nghe Lan Dịch Trăn nói lời này, cầm không được muốn rơi nước mắt.
Bùi Húc rầu rĩ mà nói: "Thất Điện hạ khả năng là không thích thuộc hạ."
Vừa rồi thấy Lan Dịch Hoan cả ngày không ăn không uống rời khỏi phòng, lại còn hướng về phía mình ngỏ ý muốn ôm, Bùi Húc không khỏi có phần thụ sủng nhược kinh.
Hắn bình thường đối với hài tử không có hứng thú, nhưng Lan Dịch Hoan lớn lên thật sự quá xinh đẹp đáng yêu, người đẹp như vậy, ai mà không thích.
Bùi Húc liền vội vàng đem hắn ôm lên.
Ai ngờ, Lan Dịch Hoan chỉ ở trong ngực cậu yên tĩnh một lát, đột nhiên không biết vì sao liên tục giãy giụa.
Bùi Húc đem Lan Dịch Hoan buông ra, tiểu hài tử tuyệt tình quay đầu mà đi. Hỏi hắn muốn làm gì, hắn chỉ nói: "Muốn tìm Thái tử ca ca."
Bùi Húc trong nháy mắt bị vứt bỏ, toàn bộ quá trình chưa được một chén trà, đột nhiên thấy lòng đau vô cùng.
Nhưng so sánh với Bùi Húc, Lan Dịch Trăn đạm nhiên hơn nhiều, không biểu tình nhìn thoáng qua đứa bé xinh đẹp đáng yêu trước mắt, Thái tử Điện hạ ngồi ở kia, một chút thái độ thân cận cũng không có, nhàn nhạt phân phó Bùi Húc: "Vậy ngươi lui xuống đi."
Bùi Húc lên tiếng "Rõ" , trong tẩm điện chỉ còn lại Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan quan sát mục tiêu lựa chọn trước mắt.
Vừa rồi hắn vô tình bỏ rơi Bùi Húc bởi vì Lan Dịch Hoan trên người Bùi Húc thí nghiệm thất bại.