Lan Dịch Trăn cũng không qua xem Lan Dịch Hoan. Y ở trong thư phòng, bên cạnh là thái y đang đứng bắt mạch.
Lan Dịch Trăn ngồi ở sau bàn, lộ ra nửa bả vai, một cánh tay lộ ra ngoài mang những đường cong mạnh mẽ, ẩn ẩn thấy cả gân xanh.
Lúc này, trên cánh tay kia lại có một đạo vết thương dài hẹp, gần như xỏ xuyên qua toàn bộ cánh tay.
Miệng vết thương kia không biết là bởi thứ vũ khí sắc bén nào tạo ra, đã gần khép lại, nhìn từ xa giống như ai lấy bút chu sa vẽ lên một đạo tơ hồng.
Nhưng thật kỳ quái, vết thương mà chính Lan Dịch Trăn cũng vừa mới phát hiện.
Lúc ấy, thời điểm y đem Lan Dịch Hoan bế ra khỏi nước, Lan Dịch Trăn liền cảm thấy cánh tay đau đớn. Khi ấy không chú ý, vừa trở về liền thấy có thêm một vết thương như vậy.
Thái y hai tay cầm lấy tay Thái tử, híp mắt nhìn hồi lâu, nói: "Xin hỏi Điện hạ, ngài có thể nói cho thần biết trước lúc vết thương xuất hiện, Điện hạ đã làm gì?"
Lan Dịch Trăn trầm ngâm nói: "Lúc ấy..."
Y nhìn vết thương trên tay, nhớ lại tình huống lúc đó, lại hoảng hốt nhìn thấy một cảnh tượng hiện ra trước mắt.
Ở Ngự Thư Phòng, y gắt gao ôm một người trong lòng mà quỳ dưới đất, tuyệt vọng khóc rống. Gió thổi qua cửa sổ, thổi rơi chiếc bút thấm chu sa trên bàn, ngòi bút đỏ thắm uốn lượn xẹt qua cánh tay y.
Y mơ hồ nhìn thanh niên trong lòng, bộ dáng quen thuộc mà xa lạ.
Tiếng khóc quanh quẩn trong đầu, trong không gian hỗn loạn hiện lên tên của một người.
Là ai...Là ai?
Thái y cẩn thận mà kêu lên: "Điện hạ?"
Lan Dịch Trăn phục hồi tinh thần, nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ là xử lý một chút chuyện của Thất đệ và Bát đệ, cô lúc về đã kiểm tra quần áo, hoàn toàn không hư tổn gì."
Nếu tay áo không rách, không lý nào có vết thương như vậy. Vết thương này xuất hiện vô cùng kỳ lạ.
Thái y không có manh mối, do dự nói: "Vết thương này của Điện hạ, thần xác nhận...Nói là sẹo, nhưng lại như từ dưới da mọc lên, có điều trước mắt không có gì đáng ngại. Thần thoa cho ngài chút kim sang dược trước, lại thêm chén thuốc đuổi phong tà nhằm bài độc, cũng có thể cường thân."
Lan Dịch Trăn hơi gật đầu, nói: "Vậy làm thế đi, làm phiền thái y. Chuyện này đừng nói ra ngoài."
Cả nhà Vương thái y từng chịu ân Thái tử, là Thái tử an bài người ở Thái Y Viện, tự nhiên nói gì nghe nấy, gật đầu: "Điện hạ yên tâm, thần đã hiểu."
Vương thái y lúc này lùi lại, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt đứng thẳng kia, Vương thái y nhìn thấy Thái tử ngồi chỗ ngược sáng, ngón tay nhẹ nhàng đυ.ng đến vết sẹo trên cánh tay, ánh sáng lay động, đem thần sắc y đen tối không rõ, dường như có loại cảm giác ôn nhu mà bi thương.
Vương thái y không dám nhìn lâu, đóng cửa lại.
Lan Dịch Trăn nhìn vết thương một hồi, nhưng không chờ được ảo giác kia xuất hiện, y như đang suy tư điều gì, chậm rãi đem quần áo mặc vào, đứng dậy đi xem tình huống bên Lan Dịch Hoan.
Thời điểm Lan Dịch Trăn đi tới, các cung nữ đã cho Lan Dịch Hoan uống thuốc mà thái y kê. Đứa nhỏ này còn chưa tỉnh, lông mi ướt dầm dề, thoạt nhìn an tĩnh mà ngoan ngoãn.
Lan Dịch Trăn cúi đầu nhìn Lan Dịch Hoan một lát, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Đây là huynh đệ cùng huyết mạch với y, nhưng đồng thời, thân mẫu của hai người là Hoàng hậu và Tề Quý phi xưa nay bất hoà. Trước hôm nay, hai người cơ hồ chưa từng tiếp xúc gì với nhau.