Gã không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đến mức này, vừa rồi Lan Dịch Hoan xảy ra chuyện, Tề Thì liền lo lắng bất an. Giờ phút này sợ Bát Hoàng tử nhiều lời khiến mọi người phát hiện gã mới chính là người đánh đổ nghiên mực, gã liền xong đời.
Cũng may đề tài không tiếp tục kéo dài.
Lúc này, thái y nhìn xem tình trạng của Lan Dịch Hoan, đi đến báo cho Thái tử.
"Thất hoàng tử tạm thời không có gì đáng ngại, do tâm trạng u uất, tức giận nên mới phun ra máu. Chỉ cần giải tỏa được tâm lý, tĩnh dưỡng một thời gian, sẽ hồi phục. Tuy nhiên, trong thời gian này, tuyệt đối không được để bị kích động thêm nữa.”
Nghe nói Lan Dịch Hoan không có gì trở ngại, Tề Quý phi nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng chiếc khăn tay suýt nữa bị vặn nát trong tay.
Nhưng việc thái y nói Lan Dịch Hân "tâm trạng u uất" khiến người khác nhìn bà với ánh mắt khác lạ, khiến bà có chút bực bội.
"Vương thái y, chẳng lẽ người chẩn đoán sai, một đứa trẻ sáu tuổi, mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa, từ đâu mà tâm tư tích tụ? Chẳng lẽ bổn cung còn có thể âm thầm ngược đãi với nhi tử của mình?"
Vương thái y: "Thần không dám, thần chỉ căn cứ vào mạch tượng để chẩn đoán."
"Bất kể nguyên nhân gây bệnh của Thất đệ là gì, hôm nay phát sinh ngoài ý muốn, là bởi vì cùng Bát đệ xung đột mà ra."
Lan Dịch Trân cuối cùng cũng lên tiếng.
Dù khuôn mặt y vẫn mang nét ngây ngô của thiếu niên, nhưng vóc dáng cao gầy, thân hình đĩnh đạc, khi đứng giữa nhóm nữ nhân cùng hài tử, càng thêm vẻ sáng láng, toát lên một loại khí chất bình ổn.
"Thái tử Điện hạ..."
Lan Dịch Trăn không nhanh không chậm nói: "Tề Quý phi, Quan Lệ phi dạy con không nghiêm, hai vị là trưởng bối, Cô không can thiệp, nhưng sẽ cho người báo chuyện này cho Hoàng hậu, thỉnh hai vị tìm Hoàng hậu lĩnh phạt."
"Còn những người khác...". Y trầm ngâm một hồi: "Chuyện hôm nay xác thực do Bát đệ khơi mào trước. Thư đồng của Thất đệ không biết đối phó, không bảo vệ được chủ, mỗi người chép phạt năm lần «Luận Ngữ». Bát Hoàng tử và đồng bạn phạt chép mười lần «Luận Ngữ», đồng thời mỗi người chịu đánh vào tay năm lần. Tề Thì ngộ thương Hoàng tử, ban lệnh cấm túc, sau khi nhận hình phạt sẽ thi hành ngay lập tức, không được trì hoãn.”
Thanh âm Lan Dịch Trăn không lớn, nhưng khi nói đều mang thái độ bình tĩnh, không thể phản đối.
Tề Thì lúc trước không thiếu điều đắc tội Lan Dịch Hoan, nhưng gã là biểu ca của hắn, Tề Quý khi trước chưa từng truy cứu, người khác tự nhiên sẽ không làm gì hắn. Không nghĩ tới, lúc này Thái tử xử trí nghiêm khắc, liền sợ hãi, hướng Tề Quý phi đưa mắt ra hiệu: "Cô cô..."
Tề Quý phi còn chưa mở miệng, Lan Dịch Trăn liền nói: "Ngươi gọi Tề Quý phi, là thấy bất mãn với cách xử trí của Cô?"
Tề Thì vội vàng: "Điện hạ thứ tội, tiểu nhân biết sai rồi, thỉnh Điện hạ xử trí nhẹ nhàng, thỉnh..."
"Mở miệng chống đối quyết định của Cô, trách phạt gấp bội!" Lan Dịch Trăn nói: "Nói thêm một chữ, lại thêm gấp đôi!"
Tề Thì lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào.
Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng bâng quơ mà uy hϊếp, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lan Dịch Hoan.
Vị đệ đệ cùng cha khác mẹ này với y thường ngày không chút quen thuộc, hiện đang nằm trên kiệu, trên người còn đang bọc áo choàng của y, bởi vì áo quá lớn, liền đem hắn toàn bộ bao bọc bên trong, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch, đáng thương vô cùng.
Lông mi hắn dài, trong giấc ngủ bất an rung động.
Lan Dịch Trăn rũ mắt nhìn một lát, nói: "Còn Thất đệ..."
Hắn nghĩ nghĩ: "Nếu cần tĩnh dưỡng, liền mang đến về Đông Cung trước đi."