Chương 12.2: Mộng xuân và cảnh giao hợp ăn ý giữa cảnh sát và bà bầu và con cɧó ©áϊ đang mang thai cùng chồng làʍ t̠ìиɦ

Động tác hai người họ làʍ t̠ìиɦ với tốc độ rất cao, cọ xát bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nhau vào các nếp gấp và gân thịt, tràn ra một bãi lớn bọt trắng đυ.c còn chưa đủ, càng ngày càng nhiều hơn nữa!

“Con cɧó ©áϊ.” Trần Tự mắng, côn ŧᏂịŧ mỗi lúc một đâm mạnh: “Con cɧó ©áϊ bụng to cùng với chồng làʍ t̠ìиɦ, đúng là không biết xấu hổ.”

"Hừ, a..." Cô há miệng thở dốc: "Con cɧó ©áϊ, ưm… Chồng ơi mạnh nữa."

"Lẳиɠ ɭơ!"

Trần Tự cong đùi dùng hết sức tách hai bên ra thật rộng, cố ý rút dươиɠ ѵậŧ ra một đoạn dài sau đó đâm vào thật mạnh, nắm chặt lấy mông của đối phương, nước nhờn không ngừng bắn ra.

"Ưm… Bà xã có thích không? Có thích… Ưm, ông xã làm em như vậy."

Dùng sức đâm vào huyệt nhỏ của đối phương, ngón tay cái của Trần Tự véo âʍ ѵậŧ nhỏ, gãi gãi, thở ra một hơi thật dài, tay kia nắm lấy cổ cô, bắt đầu dùng sức liên tục đâm vào thật sâu.

Người phụ nữ của anh...

Người phụ nữ của anh...

Anh đang làʍ t̠ìиɦ với người phụ nữ của mình...

Tận mắt chứng kiến dươиɠ ѵậŧ tím đỏ thô dày của mình hết lần này đến lần khác đút vào giữa hai mông của trắng nõn, hoa huyệt nở rộ, khe hở quyến rũ mở ra, cái miệng nhỏ không ngừng cắn lấy phân thân của anh.

Đôi mắt của Trần Tự đỏ hoe, cả người anh như đang bốc cháy trong dung nham núi lửa đang phun trào, dùng vũ khí của mình không ngừng khuấy đảo bên trong cơ thể nhỏ bé của cô, thắt lưng dùng sức đâm vào, quá mức kịch liệt khiến bụng dưới của cô có chút đau.

Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc quánh bắn ra, rót toàn bộ nước vào trong tâm hoa, Trần Tự ôm lấy người phụ nữ dưới thân mình, vừa hôn cô vừa duy trì kết nối giữa hai người: "Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh."

“Anh phải đi đâu xa à?” Cô hỏi.

"Ừm."

"Nhưng hôm nay chồng vẫn chưa ăn sữa"

Hai tay của người phụ nữ nâng bầu ngực lên, ngón tay thon dài, bầu ngực đầy đặn trắng nõn như tuyết, có nhỏ có lớn, đầṳ ѵú hồng hào mềm mại dụ người hôn xuống.

Hầu kết của Trần Tự lăn lộn, anh há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú đang hếch lên dùng lưỡi liếʍ liếʍ cẩn thận, đẩy cô đến tận bàn ăn, đút côn ŧᏂịŧ to lớn vào trong lỗ nhỏ màu hồng, cùng nhau ăn sáng.

"A, đừng đâm vào quá sâu, thật thoải mái."

Cái miệng nhỏ nhắn phía trên của cô vẫn đang ăn, cái miệng nhỏ phía dưới cũng đang say mê ăn, cái bụng nhỏ hơi nhô lên rất ra dáng một người mẹ, hai đầṳ ѵú quyến rũ, ánh mắt cô mờ mịt nhìn anh: "Ông xã, đừng gϊếŧ con của em, được không?"

Một trận gió lạnh thổi đến sau gáy, chẳng lẽ đây không phải là con của anh? Trần Tự cau mày, giơ tay đè cô xuống.

Ngón tay xuyên qua không khí.

Khuôn mặt đáng thương của người phụ nữ dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, còn nhịn không được muốn cắn anh một cái.

Tuy nhiên, anh không thể chạm vào cô.

Giây lát.

Người phụ nữ trong ngực hóa thành một đám sương trắng tản ra, cảnh vật xung quanh lần lượt một sụp đổ, Trần Tự nhắm mắt lại bất đắc dĩ thở dài.

Lại là một giấc mơ.

Lại phải thay một chiếc ga giường khác.