Trong ánh đèn đường phía trước, bóng lưng của Thời Hạ biến mất trong tia sáng, tay Triệu Thanh Nghiêu run rẩy, ném chìa khóa xe cho Lâm Tiểu Điềm: "Em tự mình lái xe về nhà đi."
Lâm Tiểu Điềm nắm chặt tay anh ta: "Cùng nhau đi."
"Trước kia chúng ta đã kết thúc rồi."
Triệu Thanh Nghiêu gỡ từng ngón tay của cô ta ra, anh ta đang lo lắng Thời Hạ đang mang thai lại đang đi lang thang bên ngoài, anh ta phải tìm cô, cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt như hoa phù dung quyến rũ: "Cô ấy là vợ anh, anh không thể để cô ấy một mình."
“Em về rồi, Thanh Nghiêu.” Lâm Tiểu Điềm nhẹ giọng ăn năn, cô ta đã làm ra chuyện sai lầm, bây giờ muốn chuộc lỗi: “Chỉ cần anh đồng ý, em sẽ cho anh một gia đình.”
Đẩy cửa xe ra, bóng lưng của Thời Hạ đã không còn trong tầm mắt, Triệu Thanh Nghiêu thật sự không có thời gian để nói chuyện với Lâm Tiểu Điềm, nhưng lại bị câu hỏi cuối cùng của cô ta ngăn lại: "Anh có yêu cô ấy không?"
Tim anh ta đập càng lúc càng nhanh, Triệu Thanh Nghiêu thấy mình không trả lời được câu hỏi này, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Điềm, rồi xoay người đuổi theo.
Nhưng anh ta không hề chú ý tới, vài phút trước khi Thời Hạ rời đi, có một chiếc xe Porsche yên lặng theo sát phía sau.
Làn gió đêm thổi vào cửa kính xe, không khí trong lành tự nhiên khiến Trần Tự cảm thấy thư thái và vui vẻ.
Tối nay, anh đã giấu đi kỹ năng thường ngày của mình, thay đổi lối chơi của mình, đánh Lý Trù rơi xuống nước, tới khi đèn được bật sáng liền cứu người này, việc này khiến cho tên nhóc đó rất cảm kích, Trịnh Quan ở bên cạnh cũng luôn miệng khen anh nghĩa khí.
Trần Tự không nhịn được cười.
Trước khi tham gia bữa tiệc tối, vốn dĩ anh đã đồng ý với Trịnh Quan ở lại biệt thự một đêm, nhưng lúc này không hiểu sao anh muốn rời đi sớm, tầm mắt nhìn qua cửa kính xe, nhìn lại người phụ nữ đang mang thai nhỏ bên đường, vẫn đang khóc thút thít.
Trần Tự nhấn ga nhanh chóng lướt qua người Thời Hạ, chỉ là một người phụ nữ đang mang thai mà thôi, người đàn ông của cô ấy sẽ nhanh chóng đuổi theo.
An ninh ở đây rất chặt chẽ, được trang bị nhiều tiện nghi như đèn chiếu sáng ban đêm, camera giám sát, đây cũng không phải khu nhà cũ ở khu Lệ Loan, hoàn toàn không có chuyện gặp phải kẻ xấu.
Trần Tự thầm nghĩ, quả thật cơ thể của anh đã nghỉ ngơi qua lâu, bây giờ nhìn thấy một người phụ nữ có thai cũng cảm thấy xinh đẹp.
Chơi đùa với vợ của người khác? Chuyện không có đạo đức, anh không giỏi chuyện này.
Anh cũng không mất giá đến mức chạm vào một người phụ nữ đang mang thai.
Tới khi định thần lại, Trần Tự phát hiện ra mình đang lái xe quay về, khóe môi bất giác giật giật, bấm còi thật mạnh.
Thời Hạ lập tức nhìn sang.
Trần Tự hạ cửa kính xe xuống, nói với người phụ nữ mang thai nhỏ bé đang ngạc nhiên: "Muộn như vậy, sao cô lại ở một mình? Lên xe."