"Đây là lần đầu tiên gặp anh trai này, anh trai tên là gì vậy?"
Một cô gái mặt nhọn bĩu môi, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy cánh tay Trần Tự, bộ ngực đầy đặn trong lớp vải chật hẹp áp lên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sát lại gần anh.
"Hỏi cậu đấy? Anh cảnh sát."
Trịnh Quan cười xen vào nói, cũng tiện tay kéo qua một cô gái có dáng người gợi cảm.
Trịnh Quan vòng tay ôm cô gái vào lòng, lột áo ra, tùy tiện xoa nắn bầu ngực của đối phương, bầu ngực bị chơi đùa cô gái cũng phối hợp mà thở dốc, giống như không chịu nổi, lại giống như đang âm thầm cổ vũ.
Trần Tự cũng nở nụ cười, đáy mắt lạnh lùng và nghiêm nghị khẽ động, thản nhiên giống như một quầng sáng trong sương mù.
Tay phải của anh dọc theo sống của lưng cô gái trượt xuống, dừng lại ở eo của đối phương, đang định nói. Không ngờ, bên cạnh lại có một tiếng quật thật mạnh cay độc vang lên.
"Con khốn."
Lý Trù đứng bên hồ bơi, người phụ nữ mặc bộ bikini màu vàng ngã xuống dưới chân anh ấy, tay phải bịt kín mặt, thân thể mỏng manh với những vết bầm tím khiến cơ thể của cô ta không ngừng phát run.
"Lại còn muốn chạy trốn sao? Hai ngày nay không làm cho nên cô liền quên mất thân phận cɧó ©áϊ của mình rồi sao?"
Lý Trù thu hồi tay phải vừa đánh người của mình lại, tính cách của anh ấy vui buồn thất thường, sức lực lại lớn, một cái tát đã trực tiếp khiến cô gái kia ngã ngồi trên mặt đất, giẫm lên tấm lưng gầy tưởng chừng như sắp gãy xương: "Có tin bây giờ ông đây gọi bảo vệ vào hay không, cho cô biểu diễn trước mặt mọi người."
Người phụ nữ thút thít, ôm lấy bắp chân của Lý Trù, nhẹ nhàng dụi đầu vào người anh, đồng thời dùng lưỡi liếʍ mu bàn chân của anh.
Lý Trù có chút hài lòng, lạnh lùng nói: "Ngẩng mặt lên, tốt xấu gì cũng là con cɧó ©áϊ của ông đây hai tháng rồi. Ngẩng mặt lên cho mấy người bạn của tôi nhìn một cái."
Người phụ nữ ngẩng mặt lên, mái tóc dài mượt tự động trượt xuống hai bên, mấy người đàn ông có mặt ở đây vừa nhìn thấy khuôn mặt sưng phù, ánh mắt liền giật giật.
"Trịnh thiếu!"
"Trịnh thiếu!"
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng chen ra khỏi đám đông, gạt đôi nam nữ đang cản đường sang một bên, lao đến bể bơi làm một người trượt dài quỳ gối dưới chân Trịnh Quan: "Có người đập phá nơi ở của cậu, có người đập phá nơi ở của cậu, Trịnh thiếu."
Trịnh Quan trong lòng rất tức giận, nhìn thấy đội trưởng đội bảo vệ quỳ xuống trước mặt mình, đương nhiên là không vui: "Nuôi các người để thành thùng cơm hay sao? Đánh cho tàn phế rồi đuổi đi."
"Người nọ rất tàn nhẫn, các anh em cũng đánh không lại, hơn nữa…"
Đội trưởng đội bảo an nói với vẻ mặt đau khổ: "Anh ta nói, anh muốn tới tìm cái gì mà Lâm, Lâm Tiểu Điềm? Tìm được người sẽ lập tức rời đi. Nếu không nhất định sẽ tố cáo chỗ này của cậu chưa chấp mại da^ʍ."
"Lâm Tiểu Điềm?"
Sắc mặt Lý Trù trầm xuống, túm lấy mái tóc dài của người phụ nữ kia buộc cô ta phải ngẩng mặt lên, cảm giác đau đớn khiến ngũ quan của cô ta vặn vẹo, nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp kinh động lòng người.
“Con đĩ thối, chẳng trách vừa rồi liền muốn chạy đi.” Lý Trù đá cô ta một cái, cũng không có vẻ gì là thương hương tiếc ngọc: “Thế nào? Không muốn giải thích với mọi người sao?”
Ở bên đường dừng một chiếc taxi lại, Thời Hạ nói tài xế đi theo chiếc Audi màu đen phía trước.
Cô đã đi theo suốt quãng đường, nhìn Triệu Thanh Nghiêu lái xe ngược với hướng đi tới công ty, nhìn anh ta lái xe càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.