Triệu Thanh Nghiêu có chỗ không đúng lắm.
Mấy ngày nay, ánh mắt anh ta có lúc rơi vào điện thoại, có lúc lại nhìn về phía xa xăm, thỉnh thoảng lại nhìn cô một cái, nhưng cảm xúc trong mắt anh lại không rơi vào người cô.
Màn hình điện thoại di động liên tục sáng lên, có quá nhiều cuộc gọi đến, anh nói với cô một tiếng rồi đi sang phòng khác nghe điện thoại, vừa cúp máy liền đi ra ngoài.
Có lẽ khi mang thai cô rất nhạy cảm, bởi vì suýt bị cưỡиɠ ɧϊếp trước đó nên Thời Hạ lo lắng, không khống chế được suy nghĩ đang dần sinh sôi trong đầu mình.
Dì giúp việc mới mời tới nấu ăn không tồi. Bữa tối có ba món và một món canh, Thời Hạ kẹp một miếng cá chiên với da giòn và thịt mềm, mặc dù đang ăn cơm nhưng lại có chút không yên lòng, do dự một lát, mở miệng nói: "Gần đây có phải anh…"
"Tối nay anh phải ra ngoài một chuyến."
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, Triệu Thanh Nghiêu đặt đũa xuống, trong bát cơm vẫn còn dư lại hơn một nửa, cũng không để ý tới Thời Hạ nói cái gì, nhặt áo khoác trên lưng ghế chuẩn bị đi ra ngoài.
Thời Hạ nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy anh cầm điện thoại di động và chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, liền đuổi theo: "Tối nay anh phải tăng ca sao?"
"Ừm."
Tại cửa ra vào, Triệu Thanh Nghiêu ôm cô một cái, anh ta có một đôi mắt trong veo, hành động một cách quyến rũ, như thể bản thân sẽ không bao giờ lớn lên: "Không cần phải thức khuya để đợi anh, mệt thì cứ ngủ đi, mọi chuyện đã có thím Đường làm rồi."
Trên bàn ăn còn có một người, một phụ nữ trung niên, khuôn mặt tròn trịa, nhân hậu, thấy chủ nhân sau khi rời bàn không còn dùng đũa nữa, liền đi theo ra cửa.
Thời Hạ kêu thím Đường đi đến tủ đồ ăn vặt lấy một phần bánh mì và sữa chua đưa cho Triệu Thanh Nghiêu, cô nghĩ đi nghĩ lại, thấy anh thật sự không có thời gian, cô quyết định đem những lời muốn nói với anh đợi tới khi anh về rồi nói sau.
“Đi đường cẩn thận.” Vô tình nhìn thấy một cái túi trên ghế sô pha trong phòng khách, Thời Hạ nói: “Áo khoác của cảnh sát Trần vẫn để ở nhà, sáng mai anh đi làm nhớ đi qua đồn cảnh sát, đem áo khoác trả lại cho anh ấy."
"Được."
Triệu Thanh Nghiêu mỉm cười một cái, khẽ hôn lên trán cô, bước ra khỏi ngưỡng cửa kéo tay cầm ra ngoài.
Cánh cửa đóng sầm lại, thế giới đằng sau cánh cửa cũng rơi vào im lặng.
"Tiểu Hạ, đồ ăn sắp nguội rồi."
Nhìn thấy Thời Hạ đứng sau cánh cửa bất động, thím Đường nói: “Tôi sẽ hâm lại đồ ăn cho cô."
"Không cần."
Trực giác không rõ ràng, nhưng lại rất nhạy bén và đáng sợ, Thời Hạ đột nhiên nhớ ra trước khi kết hôn, mẹ chồng đã từng nói qua với cô một vài chuyện, tay phải bất giác chạm vào tay nắm cửa.
Chạng vạng tối, khi màn đêm buông xuống, vườn hồng nằm trên vùng đất ngập nước rộng lớn, nơi giao thoa của ba hệ thống nước tự nhiên, đèn đuốc sáng trưng, tựa như hoàng hôn buông xuống mặt đất, bừng lên những mảng màu rực rỡ.