Chương 11: Đối thủ một mất một còn

Lạc Thiên Tường hiện tại xác thật không muốn đi càn quét hải tặc nữa, hải tặc có quan trọng bằng vợ yêu sao, tuyệt đối không có nha, trước kia đánh hải tặc, còn không phải là vì kiếm sính lễ sao, thân làm thú nhân Mộc Trạch phải gả cho mình, đã làm vợ yêu khó xử lắm rồi, nếu hắn lại không cho đối phương một hôn lễ long trọng nữa, vậy hắn còn là cường thú nhân nữa sao. Cho dù không cử hành hôn lễ long trọng, về sau hai người sinh hoạt cũng cần tiền nhé, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ nhất định phải để vợ yêu làm chủ hưởng thụ sinh hoạt, mà không phải là phó sinh hoạt bôn ba.Ngồi ở phòng khách Lạc Thiên Tường không khỏi cười, tôi tớ đi ngang qua nhìn thấy chủ tử nhà mình lại đang cười ngây ngô, bọn họ không khỏi cảm thán, đây đều là bởi vì vương phủ có chủ mẫu đấy, xuân ơi xuân đến rồi.

Cảm nhận được ánh mắt của những người khác, Lạc Thiên Tường quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ một cái, “Làm việc!”

Chờ một lát là có thể cùng vợ yêu ăn tối chung rồi, Lạc Thiên Tường mở quang não ra, liếc mắt nhìn trái nhìn phải một cái, click mở folder riêng, ở trong tập tài liệu ghi xuống một bút: Buổi tối sẽ cùng vợ yêu ăn cơm, tuyệt zời ông mặt trời, có chút khẩn trương nhỏ í.

Làm một con cá, Mộc Trạch tỏ vẻ mình thật sự phi thường có năng lực, cứ như vậy cùng một con mèo " cùng nhau ăn cơm.

Lạc Thiên Tường hưng phấn ngồi bên bàn cơm, còn cố ý ngồi đối diện Mộc Trạch, “Vợ à, ăn cơm."

Mỗi lần nghe được hai chữ "vợ à "này, Mộc Trạch liền có ham muốn ném bàn, nhưng tưởng tượng đến động tác đối phương dùng lôi điện nướng cá, ha hả, vẫn là thôi, đại trượng phu co được dẫn được, này cũng chả ảnh hưởng cái lông gì cả.

“Không thích?" Vợ yêu sao lại không nói lời nào vậy, Lạc Thiên Tường nhíu mày, “Sẽ không thật sự bị dọa rồi đi?”

Người này mẹ nó còn nói thẳng ra nữa, Mộc Trạch tỏ vẻ trước kia mình tuyệt đối hồng có từng sùng bái qua người này đâu. Nhớ trước đây cậu còn cho rằng Lạc Thiên Tường thực lực phi thường cường hãn, còn coi đối phương là tấm gương, hy vọng có một ngày cũng có thể đạt tới trình độ của đối phương, trở thành tướng quân nổi tiếng cả nước.

“Không có,” Mộc Trạch lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa, lúc này mới phát hiện trên bàn đều là những món cậu thích ăn.

Ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thiên Tường, Mộc Trạch phát hiện ánh mắt đối phương thế nhưng lại sáng quắc mà nhìn mình, chân tướng là một con cún cún đang phe phẩy đuôi chờ khích lệ, này nhất định là ảo giác của mình. Trong lòng Mộc Trạch không phải không có xúc động, đừng nói là bằng hữu của cậu, ngay cả người nhà cũng không nhất định biết cậu thích những món này đâu.

“Nếm thử, nếu ăn uống không hợp, vậy cử nấu lại lần nữa,” Lạc Thiên Tường nghĩ vợ yêu hẳn là sẽ không có không thích đi, đây chính là hắn cố ý dựa theo khẩu vị của đối phương phân phó đầu bếp làm đó.

“Nấu ăn không tồi,” ăn một ngụm rau xanh, ánh mắt Mộc Trạch hơi lóe, không phải cậu cố ý nói như vậy, mà là những món này thật sự nấu không tồi. Tò mò đối phương làm sao biết được, theo bản năng lại lựa chọn xem nhẹ, tò mò là bắt đầu của tâm động.

"Ăn xong, chúng ta lại đi tản bộ đi," Lạc Thiên Tường tỏ vẻ đây là một bước khởi đầu phi thường tốt, còn những cái không tốt trước kia đã bị hắn xem nhẹ rồi.

Mộc Trạch cũng không có phản ứng gì khác, đối phương hẳn là không có khả năng nhanh như vậy liền đem cậu làm thành cá khô đâu. Mình hẳn là nên bình tĩnh một chút, đối phương hiện tại là hình người, thời đại tinh tế có không ít đồ ăn ngon, đối phương không nhất định phải ăn cá khô đâu. Từ từ, hình như có gì đó không đúng, vì cái lông gì mình lại chấp nhất với cá khô nhỏ như vậy. Mộc Trạch rốt cuộc cũng ý thức được không thích hợp, bọn họ đều là thú nhân, này xem như là cùng chủng tộc đi.

Rốt cuộc cũng hiểu được điểm này Mộc Trạch không khỏi cảm khái bản thân thật ngu, sao có thể ngu đến nông nỗi như thế, vì thế cậu tỉnh lại.

Thấy biểu tình của Mộc Trạch bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, Lạc Thiên Tường nghi hoặc, lại cũng không có nhiều lời, không ai hy vọng vợ yêu nhà mình tâm tình không tốt cả.

Ăn xong cơm, Lạc Thiên Tường xoa xoa tay, nghĩ thầm chờ một lát là có thể cùng vợ yêu hẹn hò dưới ánh trăng rồi, chính là hắn đợi một hồi lâu vẫn không chờ được Mộc Trạch. Vốn tưởng rằng đối phương lên lầu là chuẩn bị thay quần áo, sau đó hạnh phúc tràn đầy cùng mình đi hẹn hò, từ hưng phấn ban đầu đã biến thành mất mát, cuối cùng lại không khỏi nghĩ vợ yêu hôm nay lăn lộn lâu như vậy nhất định là phi thường mệt rồi, thân là chồng tốt của vợ yêu thế nhưng lại không phát giác, này quá không nên, vẫn là để vợ yêu hảo hảo nghỉ ngơi đi.

Không thể không nói Nhị hoàng tử rất biết cách tự kiếm niềm vui trong nỗi khổ, vì thế mọi người trong vương phủ đều kinh ngạc. Cả đám vốn cho rằng Nhị hoàng tử sẽ nổi giận đùng đùng chạy đi tìm mỹ thiếu niên nói chuyện nhân sinh, kết quả đâu, cái mặt vốn âm trầm của Nhị hoàng tử trong chốc lát liền hóa thành trời trong biển lặng rồi.

Mộc Trạch xác thật phi thường sợ mèo, nhưng sau khi nghĩ thông cậu liền biết mình cũng không cần thiết phải sợ hãi Nhị hoàng tử như vậy, cho dù cậu không phải là người Mộc gia, đối phương cũng không dám làm gì cậu cả. Vì thế cậu quyết đoán mà không bồi đối phương đi tản bộ, tản bộ cái giề, còn không phải là tám chuyện sao, cậu cùng đối phương không có cái đinh gì để tám đâu.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Trạch rửa mặt xong liền xuống lầu chuẩn bị đến trường học, lại không nghĩ nhìn thấy Lạc Thiên Tường ngồi ở phòng khách.

“Thân ái, sớm,” đây là lần đầu tiên hắn chính thức chào buổi sáng với vợ yêu ó, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ một ngày tốt đẹp sắp bắt đầu rồi.

Mộc Trạch hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật gật đầu, “Sớm."

Ngay sau đó cậu liền chuẩn bị ra cửa, còn chưa đi được hai bước đã bị Lạc Thiên Tường giữ chặt, “Có phải quên cái gì hay không? Ân?"

“Sớm...... Bữa sáng?" Mộc Trạch nhíu mày, “Đến trường học ăn."

“Còn có gì nữa?" Vợ yêu mau nói, kia mới là trọng điểm á, Lạc Thiên Tường chờ mong mà nhìn đối phương.

“Lão sư không có bố trí bài tập," Mộc Trạch không hiểu nổi ý tứ của Lạc Thiên Tường, “Sách giáo khoa ở trong nút không gian."

“Không phải, là hôn buổi sáng," Lạc Thiên Tường trực tiếp tiến đến trước mặt Mộc Trạch, hôn cái trán đối phương một chút, thật muốn hôn cánh môi kiều diễm kia của đối phương quá, chính là nếu hắn làm như vậy, được đến tuyệt đối là một cái tát cộng thêm rùng mình ó, ngẫm lại vẫn là thôi đi, về sau lại lấy lại cả vốn lẫn lời, “Đến phiên em."

Ha hả, thật làm ra vẻ, hôn cái P, Mộc Trạch cuối cùng vẫn là mười phần trấn định hôn gương mặt Lạc Thiên Tường, đối phương cao quá, cậu với không tới a. Nếu xem nhẹ lòng bàn tay đầy mồ hôi cùng với hai chân khẽ run của Mộc Trạch, cậu xác thật là phi thường bình tĩnh.

Mộc Trạch vốn tưởng rằng như vậy là xong, không nghĩ tới sau khi ngồi lên xe huyền phù lại thấy đối phương ngồi ở bên người nữa.

“Tiện đường,” Lạc Thiên Tường trợn mắt nói dối, cũng không nói mình đi nơi nào.

“Được...... được," quản hắn rốt cuộc có tiện đường hay không, nếu đối phương đã thích đường vòng, vậy cứ vòng đi, Mộc Trạch nắm chặt tay, nhất định không thể dễ dàng bị đối phương câu hồn được, cho dù cái mặt đối phương lớn lên anh tuấn thì có ích lợi gì chớ, này cũng không thể nào phủ định được đối phương là một thú nhân muốn áp mình cả.

“Nghe nói em ở trường học có một đối thủ một mất một còn?” Lạc Thiên Tường bỗng nhiên nói.

"Anh...... Phải!” Mộc Trạch cắn răng, nghĩ đến cái này liền đau đầu, tên kia hiện tại nhất định là đang chê cười cậu đi, chê cười cậu phải gả cho một thú nhân, “Không đề cập tới cái này.”

Vốn định tìm đề tài để tám, hơn nữa nghe nói vợ yêu rất để ý cái này, không nghĩ tới vợ yêu lại phản ứng lớn như vậy, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ vợ yêu thiệt sự không muốn mang hắn ra khoe khoang một trận sao, hắn siêu lợi hại như thế, nhất định có thể diệt sạch uy phong của tên đối thủ một mất một còn kia của vợ yêu mà.

“Bạn lữ của gã nhất định không lợi hại như em,” Lạc Thiên Tường thành khẩn nói. Mộc Trạch quay đầu nhìn về phía Lạc Thiên Tường, Nhị hoàng tử da mặt rất dày, sao có thể dễ dàng mà nói ra như vậy được hả, nếu là cậu, cậu tuyệt đối sẽ không nói ra được lời như vậy đâu.

“Gã không tìm thú nhân,” Mộc Trạch nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Gã tìm bạn lữ có thể sinh nhóc con."

“Nhóc con có thể làm được gì chứ, chỉ biết quấy rầy thế giới hai người của chúng ta thôi,” ân, nhóc con chả có gì tốt cả, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ hai thú nhân không sinh hài tử được cũng tốt, “Chúng ta như vậy là tuyệt phối.”

Tuyệt cái con khỉ, Mộc Trạch thật muốn phun tào, Nhị hoàng tử luôn đem mấy chuyện này nói dễ nghe như vậy, làm cho cậu thiệt đau tim, đau đến không thể lại đau hơn nữa.

Xe dừng ở trước cửa đại học Tuyên Lăng, Mộc Trạch liền chạy xuống xe, cậu không muốn lại cùng đồ vô sỉ tiếp tục nói chuyện nữa đâu, sẽ làm cậu cảm thấy chỉ số thông minh của mình lại giảm xuống đó. Ngày hôm qua chỉ số thông minh rời nhà trốn đi còn chưa tính, hôm nay không thể lại để chỉ số thông minh lại trốn đi nữa.

Nhìn theo Mộc Trạch rời đi, Lạc Thiên Tường khóe môi cong lên, vẫn là đến từ từ thôi, “Lái xe."

Mộc Trạch vừa mới đi đến quảng trường liền gặp được Đoan Mộc Hoành hệ chỉ huy cách vách, cũng chính là đối thủ một mất một còn của cậu. Cậu thật sự phi thường không thích Đoan Mộc Hoành, ở hệ chỉ huy hảo hảo mà ngốc không được sao, ngày thường tới hệ cơ giáp đạp cửa cũng thôi đi, vì cái gì mỗi lần còn khiêu chiến cậu nữa chứ, này còn chưa tính, mấu chốt là sau khi đối phương bại, không quá hai ngày lại đến khiêu chiến. Mộc Trạch liền nghĩ đối phương muốn đánh như vậy, vậy cậu liền thua đối phương đi, nhưng vẫn không được, đối phương hai ngày sau lại tới, nói muốn xem thử cậu có tiến bộ hay không.

“Thế nào? Tới một hồi?" Đoan Mộc Hoành ở đại học Tuyên Lăng cũng coi như là nhân vật phong vân.

Học sinh đại học Tuyên Lăng hình dung Mộc Trạch chính là tuyệt sắc, xinh đẹp, hình dung Đoan Mộc Hoành thì lại là tuấn mỹ, soái khí, hai người phong cách bất đồng, lại thường xuyên bị người lấy ra so sánh.

“Không,” ai thích cùng đối phương tới một hồi chớ, Mộc Trạch cạn lời, đối phương ngăn cản cậu chính là vì thi đấu, so cái gì mà so, thua không được, thắng cũng không xong, ngang tay lại càng không muốn, “Còn có khóa."

“Vậy tan học,” Đoan Mộc Hoành ngăn đường đối phương đi, “Hay là mày tính toán đi học giáo trình tân nương?"

Đoan Mộc Hoành đã biết chuyện của Nhị hoàng tử và Mộc Trạch, gã không cho rằng Mộc Trạch dễ dàng thỏa hiệp như vậy, dựa theo gã nghĩ cường thú nhân giống như bọn họ thì nên cưới giống cái, cưới á thú mới đúng.

Nhìn đi, hiện giờ đối thủ một mất một cũng đã biết mình phải gả cho thú nhân rồi, này mẹ nó thiệt khiến người ưu thương, Mộc Trạch răng đau, “Có lẽ, như vậy chúng ta có phải không cần so nữa không.”

“Không được!” Đoan Mộc Hoành như cũ không muốn cho Mộc Trạch rời đi, "Mày cho rằng mày gả cho thần tượng của tao, tao liền......”

“Dừng!” Còn thần tượng à, Mộc Trạch tỏ vẻ cậu đều sắp biến thành rối gỗ rồi, Nhị hoàng tử kia có cái gì tốt chớ, “Nếu không mi gả cho hắn đi?”

“Này...... Nên đi học rồi," Đoan Mộc Hoành sửa sang lại giáo phục, thần tượng là thần tượng, nhưng gã còn chưa tới nông nỗi muốn gả cho một cường thú nhân khác đâu.

Cường thú nhân so với thú nhân thì thực lực mạnh hơn, thiên phú cũng cao hơn, trong xương cốt bọn họ đối với giống cái, á thú có độc chiếm dục càng mạnh, dưới tình hình chung, bọn họ cũng không muốn gả hoặc là cưới một cường thú nhân khác đâu.

Nhìn một cái, đối thủ một mất một còn này vừa nghe gả cho Nhị hoàng tử lập tức chạy luôn, nima, đối thủ một mất một còn đấy, sao lại một chút lực công kích cũng không có vậy, Mộc Trạch tỏ vẻ tên đối thủ một mất một còn này chính là ngu xuẩn như vậy đấy, cả ngày ngoại trừ tìm cậu chiến đấu cũng chỉ biết chiến đấu, bằng không chính là muốn dùng thành tích, học phần gì đó nghiền áp thôi.

Mộc Trạch không hiểu nổi cậu đắc tội Đoan Mộc Hoành ở chỗ nào, tên kia sao lại thích đi phân cao thấp với cậu như vậy, vừa bắt đầu vào đại học Tuyên Lăng này, đối phương đã luôn tìm cậu thi đấu rồi.

“Nên đi học!” Mộc Trạch quay đầu nói với đám người chung quanh, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai bị khiêu chiến bao giờ sao.