Chương 35: Cướp bóc
Edit: Bánh
Bên trong ngôi nhà gần suối nước nóng có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp. được quét dọn sạch sẽ, đồ dùng đều là đồ mới, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đã bị sử dụng qua.
Là người chi trả cho chuyến du lịch ngày hôm nay, Thiệu Trì đương nhiên sẽ chiếm lấy phòng ngủ chính lớn nhất, Lê Hiểu Hàm thấy thế, đem ba lô bỏ vào phòng bên cạnh, không nghĩ hôm nay mình sẽ vào căn phòng kia ngủ.
Bên trong có bật máy sưởi, rất ấm áp, sưởi ấm cho Lê Hiểu Hàm tay chân đang lạnh cóng vì mùa đông, khí huyết lưu thông trở lại rồi, cậu thay cái quần bơi giá mười đồng mua ở siêu thị vào, học Thiệu Trì cầm một cái khăn tắm khoác ở trên vai, tạo hình giống tới tám phần.
Thiệu Trì chính là đưa Lê Hiểu Hàm đến đây ngâm suối nước nóng, một người cao to như anh ngồi một mình ở trong hồ, bỗng thấy chán, từ lúc anh ra đây cho tới khi Lê Hiểu Hàm ra tới còn chưa đầy ba phút, mà anh đã có loại cảm giác một giây trôi qua kéo dài như một năm.
Đập vào mắt Thiệu Trì là hai bắp đùi trắng nõn, đàn ông con trai hiếm ai có có vùng da đùi trắng trẻo như vậy, nhưng nếu đem ra so sánh, thì đúng là da của Lê Hiểu Hàm trắng tươi, lại còn mịn màng, Thiệu Trì phát hiện lông chân của anh còn nhiều hơn cả cậu.
Trước tiên, Lê Hiểu Hàm dùng nước tạt lên người trước, làm ướt cơ thể rồi, sau đó tìm một chỗ cách xa Thiệu Trì nhất, ngồi xuống.
Không sai, ngay lúc này bọn họ đang ngồi đối mặt nhau, lần đầu tiên Lê Hiểu Hàm đi ngâm suối nước nóng, có chút cảm giác lạ lẫm không nói nên lời, nhưng nói chung vẫn là rất thoải mái, nước nóng vỗ về cơ thể, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều chậm rãi nở ra, hấp thu sức nóng.
Thiệu Trì nghĩ thầm "Đồng Khải Văn" sao lại không ngồi kế bên anh.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ trước đến nay "Đồng Khải Văn" thường thích chơi trò bị động, mánh khóe của cậu thường là quyến rũ trước, chậm rãi như tằm ăn dâu, đáng lẽ anh phải quen rồi chứ, thấy bộ dạng cậu trông vô cùng hưởng thụ, còn gác tay sau gáy, tư thế đúng là mời gọi, quả nhiên, đây mới chính là kịch bản của "Đồng Khải Văn", nếu quá lộ liễu, có khi cậu ta sợ anh sẽ từ chối.
Mục đích Thiệu Trì đến đây không phải chỉ để ngâm suối nước nóng trong im lặng, sau khi phụ vụ của khách sạn đem đồ uống lên, Thiệu Trì mới hỏi Lê Hiểu Hàm: "Em thích chỗ này không?"
Lê Hiểu Hàm không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: "Có ai lại không thích nơi này à?"
Thiệu Trì thầm nghĩ, "Đồng Khải Văn" đúng là thông minh, nếu cậu trả lời không thích thì sẽ làm anh không vui, còn nếu nói là thích, thì lại không phù hợp với hình tượng thanh cao lạnh lùng trước mặt anh.
Thế nhưng Thiệu Trì vẫn nói: "Thế tôi đã đủ tư cách làm bạn trai của em chưa?"
Nét cười trên mặt Lê Hiểu Hàm có chút cứng đờ, đáp: "Anh là bạn trai thử việc."
Thiệu Trì: Quả nhiên lại tỏ vẻ không sợ cường quyền, đúng là càng làm cho người khác muốn xé rách lớp mặt nạ dối trá đó.
Thiệu Trì giơ hai tay đầu hàng: "Được rồi, em nói sao thì là vậy, tôi có thời gian thử việc một tháng mà đúng không?"
Lê Hiểu Hàm nhẩm tính lại thời gian, nhắc nhở: "Còn có ba cái cuối tuần thôi, Thiệu tổng tính sai rồi."
Sau đó chúng ta liền có thể chính thức đường ai nấy đi.
Ánh mắt Thiệu Trì chứa nhiều ẩn ý: "Ba cái cuối tuần ư......"
Anh giơ ly nước cam lên trước mặt Lê Hiểu Hàm, nghĩ thầm có khi nào cậu đang nhắc nhở anh còn ba tuần nữa thì sẽ trở thành "bạn trai chính thức" không, nhưng anh cũng đâu muốn cho cậu được toại nguyện, ba tuần là đủ để anh tìm ra kẻ đứng phía sau cậu rồi.
Lê Hiểu Hàm cũng nâng ly nước trái cây trong tay mình lên, hai người mỗi người một suy nghĩ, tiếp tục ngâm mình, Thiệu Trì hỏi, Lê Hiểu Hàm trả lời, cậu phải vắt óc để tìm cách trả lời anh, không còn sức để đi hỏi ngược nữa.
Tắm xong rồi, phục vụ đem lên một bàn đồ ăn, Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm vừa lên bờ là có thể dùng ngay, còn có cả rượu vang đỏ, tửu lượng của Lê Hiểu Hàm cũng không thể nói là kém, nhưng cũng không quá tốt, cậu không tới nỗi một ly đã say quắc cần câu, cái chuyện vừa uống đã say chỉ có ở trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình thôi.
Thấy đã gần 8 giờ tối, Thiệu Trì nghĩ thầm chắc trong khoảng thời gian này "Đồng Khải Văn" sẽ không gây rối, anh còn đang trong "thời gian thử việc", cậu ta muốn câu dẫn mình thì chắc chắn sẽ tìm một lý do thật hoàn hảo, bỗng nhiên anh có hơi chờ mong xem tối nay "Đồng Khải Văn" sẽ lén qua phòng anh mà đυ.ng chạm thân thể, xem ra, tối nay ngủ không cần khóa cửa rồi.
Một tay Lê Hiểu Hàm vuốt ve dạ dày có hơi no căng, một tay di động ra hỏi Lý Tuế Vinh đang ở đâu, biết được Lý Tuế Vinh ngủ rất ngon giấc, căn bản không dùng tới thuốc ngủ, nội tâm Lê Hiểu Hàm có hơi trầm xuống. Thế nhưng Lý Tuế Vinh lại nói với cậu, bọn họ đã tìm được cách, nhất định sẽ giúp cậu thoát khỏi bể khổ, việc đầu tiên là hãy gửi định vị chỗ ở hiện tại của cậu cho hai người họ, thì việc về sau mới thuận lợi được.
Vừa lúc đó, Thiệu Trì liền đề nghị: "Em có muốn đi ra ngoài dạo một chút không, cảnh đêm trên núi rất đẹp."
Lê Hiểu Hàm cũng có chút no, đi dạo thôi chắc cũng chả sao đâu nhỉ.
Thay quần áo, hai người ra cửa.
Thiệu Trì đang đi ở phía trước, bỗng nhiên xoay người vươn tay về phía Lê Hiểu Hàm đang chầm chậm theo sau: "Đi dạo thôi."
Lê Hiểu Hàm không tình nguyện mà đưa tay ra.
Tay của Thiệu Trì to hơn Lê Hiểu Hàm, trong nháy mắt bị người kia nắm tay, cảm giác rất áp, nhưng cũng có chút kì lạ, từ trước tới giờ chưa có ai dắt tay cậu như thế, mà toàn là cậu dắt người ta đi, mà người đó không ai ngoài —— Hiểu Bắc.
Lúc dắt Hiểu Bắc chỉ cảm thấy móng vuốt nhỏ của em trai thật mềm mịn, ấm áp nhỏ nhắn, vô cùng đáng yêu. Giờ đổi sang người này, Lê Hiểu Hàm chỉ cảm thấy lưng mình cứng còng, may thay, Thiệu Trì không giống như lúc cậu dắt Hiểu Bắc - vừa nắm vừa xoa.
Vừa mới nghĩ tới, Lê Hiểu Hàm liền cảm thấy lòng bàn tay của mình bị nhéo nhẹ một cái, đầu óc cậu tê dại chỉ trong nháy mắt, muốn giãy ra, muốn cầm bình xịt hơi cay lên xịt, sau đó dùng côn điện chích Thiệu Trì!
Tất nhiên là Thiệu Trì cũng nhận ra "Đồng Khải Văn" giãy giụa trong chốc lát rồi lại nắm chặt tay anh, cho là cậu lại giở trò lạt mềm buột chặt, chỉ là chút trò mọn, anh sao có thể không biết được chứ.
Thiệu Trì thầm nghĩ: Tôi còn lâu mới sập bẫy.
Lê Hiểu Hàm hoàn toàn không biết cảm xúc vi diệu của cậu lại được Thiệu Trì diễn giải ra thành một loại ý đồ khác, nếu biết, dùng mười cái côn điện chích anh cũng chưa đủ để cậu hả giận.
Con đường hai người cùng đi rất rộng, nhưng cũng không có mấy ai qua lại.
Nếu ở chỗ này làm chuyện lãng mạn cũng rất được, sẽ để lại nhiều ấn tượng đáng giá.
Thiệu Trì theo sát hành động của Lê Hiểu Hàm, hai bàn tay cũng đan chặt vào nhau không rời.
Đèn đường vì lớp sương mù mà trở nên mờ nhạt, trên đường chỉ còn lại tiếng bước chân của cả hai.
Lê Hiểu Hàm bận cảm thụ không khí tươi mát của vùng núi cũng không muốn mở miệng nói chuyện, Thiệu Trì chờ cậu chủ động cũng không lên tiếng, đi trên dốc thoải, bọn họ thong thả tản bộ.
Biển hướng dẫn cho cả hai biết phải đi thêm một km nữa mới đến được đài ngắm cảnh.
Một km - 1000 mét, đi khoảng năm đến mười phút, cũng không quá xa.
Cũng có thể do thời tiết quá lạnh, không có ai bò lên đây ngắm cảnh, khách du lịch đều ở dưới chân núi ngâm suối nước nóng, không rảnh lên xem cảnh đêm.
Đi bộ tiêu cơm cũng không quá nhàm chán, Lê Hiểu Hàm vừa muốn dùng cách cũ để qua mặt Thiệu Trì, một bên lại muốn xem Lý Tuế Vinh rốt cuộc có biện pháp gì để giải vây cho cậu.
Vẫn không có ai gửi tin nhắn đến, Lê Hiểu Hàm nghĩ có khi bọn Lý Tuế Vinh còn đang làm khâu chuẩn bị.
Đi còn chưa tới hai phút, Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm bỗng nghe được từ bên trong rừng cây truyền đến âm thanh xào xạc, sau đó ba người trùm kín mặt mũi, mặc đồ đen cầm dao gọt hoa quả xông ra chặn đường.
Người đàn ông đứng ở giữa nói: "Đem đồ có giá trị giao hết ra đây, nếu không cái mạng của hai đứa mày coi như toi."
Gặp phải ăn cướp rồi sao?
Phản ứng đầu tiên của Lê Hiểu Hàm là muốn biết liệu ba người kia có phải do Lý Tuế Vinh sắp xếp hay không?
Nhưng anh ta biết rõ chuyện Thiệu Trì có vệ sĩ riêng, chắc sẽ không làm ra mấy chuyện máu chó ngu xuẩn như vậy đâu, cướp bóc dễ bị gô cổ lắm không phải sao?
Lê Hiểu Hàm bình tĩnh mà tự hỏi, sau đó mới nhỏ giọng hỏi Thiệu Trì: "Thiệu tổng, vệ sĩ của anh có nấp ở đâu quanh đây không."
Vì sợ bị bảo tiêu nhìn thấy cảnh cậu quyến rũ mình, Thiệu Trì không cho bọn họ đi theo, đáp: "Tôi để họ đợi ở chỗ suối nước nóng rồi, không theo tới đây."
Lê Hiểu Hàm kiến nghị: "Hay là chúng ta bỏ chạy đi."
Thiệu Trì từ chối: "Trên tay đám người kia có vũ khí, chạy là ngu ngốc."
Lê Hiểu Hàm tựa đầu vào lưng Thiệu Trì, nói: "Thế phải làm sao bây giờ?"
Thiệu Trì đáp: "Chỉ có thể tự mình đương đầu mà thôi."
Lê Hiểu Hàm có chút hưng phấn: "Tự mình đương đầu, là muốn đánh nhau luôn đúng không?"
Thiệu Trì lại từ chối: "Tất nhiên là không rồi, đưa ví tiền cho bọn họ thôi."
Lê Hiểu Hàm: "......"
Phim truyền hình đúng là lừa đảo! Mấy vị tổng tài không phải sẽ đánh mấy tên cướp thành đầu heo hay sao?
Giống như nghe được suy nghĩ của Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì bổ sung thêm: "Tôi biết đánh nhau, nhưng trong tay chúng ta không có lấy nổi một tấc sắt, sẽ bị thương."
Lê Hiểu Hàm giống như nghĩ ra điều gì, thò tay vào bên trong áo, lấy ra nhẫn đầu nhọn, bình hơi cay, côn điện, tất cả đều moi ra hết, đưa côn điện và nhẫn đầu nhọn cho Thiệu Trì: "Hai cái này cho anh, tôi không đánh nhau đâu, tôi xịt bình hơi cay phụ họa cho."
Thiệu Trì không có thời gian hỏi Lê Hiểu Hàm lấy mấy thứ đồ này ở đâu ra, trước tiên phải xử lý ba tên trước mặt này đã.
Ba tên cướp thấy hai người thủ thỉ rù rì, cho rằng cả hai đang câu giờ để chờ người khác đến.
Tên cầm đầu nói: "Khôn hồn thì đưa tiền ra đây, bọn tao không có kiên nhẫn như vậy đâu."
Thiệu Trì đeo nhẫn đầu nhọn vào ngón giữa, nhấn chốt côn điện, tay trái sờ vào túi, lấy ra cái ví da, toàn là mấy thứ đồ linh tinh, trong ví không có quá nhiều tiền mặt.
Anh đưa tay giống như chuẩn bị đưa cho tên cướp, thế nhưng đám kia cũng giống như có chút cảnh giác, không tiến tới, mà bắt anh ném ví tiền qua bên đó.
Lúc chuẩn bị ném ví ra, Thiệu Trì nhìn Lê Hiểu Hàm, hai người vô cùng ăn ý mà bỏ chạy.