*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 34 Ánh mắt
Edit: Bánh
Vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi ở nhà, dạo này hôm nào cũng bận rộn không tả nổi.
Vấn đề hàng đầu là tìm chỗ ở mới, vì không muốn phải nợ ơn người khác, Lê Hiểu Hàm bèn lên mạng tìm một công ty môi giới nhà ở, nếu tự mình tìm, sợ rằng sẽ không hiểu rõ môi trường xung quanh, khả năng cao sẽ dễ bị lừa, có công ty môi giới, chỉ cần đến xem chỗ bọn họ giới thiệu là ổn.
Lê Hiểu Hàm vạch ra kế hoạch, tìm một chỗ gần trường của Hiểu Bắc sẽ tốt hơn, về sau lúc đi học về không cần phải ngồi xe buýt nữa, về sớm nghỉ sớm.
Cũng may khu gần trường của Hiểu Bắc không phải là khu đắc địa của thành phố, nhưng giá thuê nhà ở đây cũng cao hơn gần gấp đôi chỗ nhà cũ của cậu, bây giờ phải xem xét lại vấn đề giá cả như thế nào đã.
Tìm được một công ty có lượt đánh giá tương đối cao, Lê Hiểu Hàm chọn một người môi giới thoạt nhìn có vẻ hòa nhã, tỉ lệ tìm được nhà cao, lí do cậu chọn anh ta là do trông tương đối thuận mắt.
Lê Hiểu Hàm thêm WeChat của đối phương, hai người trao đổi với nhau, cậu nói cho đối phương biết yêu cầu của của mình, người kia tên Tiểu Lâm, nhanh chóng báo giá cho cậu mấy căn, ngày mai có thể đi xem phòng. Lúc thuê phòng, người môi giới cũng sẽ kiêm luôn việc thương lượng giá cả với chủ nhà, khách thuê chỉ cần xách vali vào ở, rất tiện lợi.
Lê Hiểu Hàm đưa Hiểu Bắc đi học, liền đến chỗ hẹn cùng với Tiểu Lâm, anh ta giới thiệu sơ cho cậu về khu chỗ ở trước.
Tiểu Lâm chỉ chỉ về bốn phía, nói: "Quanh đây có tám tiểu khu, nhưng tất cả đều không giống nhau, khu A cùng B có rất nhiều chủ nhà đi làm cả ngày, đều bị cò nhà rủ chia ra vài phòng để cho thuê, tôi thấy không nên thuê ở đó lắm đâu, khu C và D thì khá đông người, chỗ đó là khu kinh doanh làm ăn, rất nhiều công ty thuê mặt bằng ở đó, khá phức tạp, tôi cũng không khuyến khích cậu thuê ở đó."
"Còn lại bốn tiểu khu tương đối an tĩnh, sẽ không có mấy chị gái cầm loa đi ra quảng trường nhảy đầm, bên cạnh còn có công viên, mấy bác gái bác trai có muốn khiêu vũ hay luyện công đều sẽ đi ra đó, anh Lê, nhà anh có mấy người?"
Lê Hiểu Hàm nói tắt: "Tôi cùng em trai và một bảo mẫu."
Tiểu Lâm nghĩ cậu thuê nhà vì muốn yên tĩnh đọc sách, những ai thuê được bảo mẫu thì đều là kẻ có tiền, anh ta liền có thể yên tâm giới thiệu: "Tôi thấy cậu nên ở khu Lan Tử La, nhà ba phòng, hoặc khu Morley, cũng là ba phòng, diện tích nhỏ hơn Lan Tử La một chút, khu Hà Lan cũng được, cũng có ba phòng y hệt, giá tốt hơn một chút, nhưng lại ở gần đường lớn, hơi ồn, nhưng mà là phòng có cách âm."
Anh ta giới thiệu rất kĩ, Lê Hiểu Hàm cũng nghe cẩn thận, đưa ra ý kiến của mình: "Thế chúng ta đi xem mấy chỗ anh gợi ý đi, tôi sẽ chụp ảnh lại để về cho em trai xem, rồi sẽ quyết định sau."
Tiểu Lâm cười, đồng ý: "Được, vậy đi thôi."
Bọn họ qua khu Lan Tử La trước, Tiểu Lâm kể cho Lê Hiểu Hàm về nguồn gốc của tên gọi này. Lúc đang xây dựng khu này, nhà thầu có cho xây một hoa viên ở chính giữa, mỗi năm bốn tháng, trong hoa viên có lan tử la rất đẹp, trông rất nghệt thuật, có người vì danh tiếng của nó mà đến,có người còn vì thích cái tên này mà đến đây sinh sống.
Tiểu Lâm hỏi: "Anh Lê là người địa phương nhỉ."
Lê Hiểu Hàm gật đầu: "Ừm, khu nhà ở hiện tại của chúng tôi bị phá bỏ và di dời, nên tôi mới phải tìm chỗ mới."
Tiểu Lâm cảm thán: "Thế chắc phải có phí bồi thường rồi."
Lê Hiểu Hàm cười cười không nói tiếp, cậu không thích đem của chuyện mình nói với người khác. Tiểu Lâm cũng là người biết xem sắc mặt người khác, thấy đối phương không muốn tiếp tục chủ đề này, càng thêm ra gợi ý chỗ ở cho cậu.
Dưới sự tận tâm tận tình của người môi giới, Lê Hiểu Hàm vừa ý được ba căn hộ, ở ba khu khác nhau, nhưng cậu vẫn chưa quyết định được, đưa Hiểu Bắc tới chỗ mới, phải cho nó ở nơi nó thích mới được.
Thế nhưng, sau khi Lê Hiểu Hàm vừa đón Hiểu Bắc tan học về đến nhà, liền nhận được điện thoại của Tiểu Lâm, anh ta vô cùng tiếc nuối phải thông báo cho cậu biết, căn phòng cậu ưng ý ở tiểu khu Hà Lan đã được một vị khách thuê trả tiền trước rồi, người ta đang chuẩn bị vào ở, Lê Hiểu Hàm cũng không thấy có vấn đề gì cả, khu đó có hơi ồn, xe cộ đi lại buổi tối sẽ rất phiền.
Dư lại hai căn, một bên khu Lan Tử La, một bên khu Hoa Nhài.
Ăn tối xong, Lê Hiểu Hàm cho Hiểu Bắc xem ảnh chụp, cho đứa nhỏ chọn ra phòng mình thích, điều bất ngờ là, Hiểu Bắc thích căn phòng theo phong cách Mediterranean* bên khu Lan Tử La, Lê Hiểu Hàm biết, gì thì gì, sự thoải mái của Hiểu Bắc vẫn phải là ưu tiên hàng đầu.
*Mediterranean: Phong cách Địa Trung Hải hay gọi một cách chính xác là Địa Trung Hải phục hưng được giới thiệu lần đầu tiên vào cuối thế kỷ 19 ở Mỹ, và trở nên phổ biến trong những năm 1920 – 1930, phong cách Địa Trung Hải có nguồn gốc từ các quốc gia phía Bắc của biển Địa Trung Hải: Tây Ban Nha, Hy Lạp và Ý. Là sự kết hợp hài hòa giữa các phong cách: Tây Ban Nha thời phục hưng, Tây Ban Nha Colonial (thuộc địa Tây Ban Nha), Ý thời phục hưng, Beaux-Arts, kiến trúc Gothic ở Venice.
Phong cách thiết kế nội thất Địa Trung Hải thường sử dụng những màu sắc như:
Màu xanh của biển cả và bầu trờiMàu xanh oliveMàu đất nung terraMàu vàng nhạt của nắngMàu tím hoa oải hươngMàu trắng của cát biển
Tất cả các màu sắc này được kết hợp hài hòa và tinh tế tạo nên không gian đậm vị biển, mang lại cảm giác thoải mái, gần gũi thiên nhiên.
Ngày hôm sau, Lê Hiểu Hàm liền đem quyết định của mình báo cho Tiểu Lâm, phải nói nhanh, chỗ kia là chỗ Hiểu Bắc thích, cậu cũng rất vừa mắt, ở trên lầu, hướng Nam Bắc, lại còn rất yên tĩnh.
Thế nhưng, cậu vẫn chưa xác định thời gian chuyển nhà, chuyện cậu đi tìm chỗ ở mới, còn chưa nói cho Lưu Vũ Côn cùng những người khác biết.
Cậu quyết định, chờ chuyện với Đồng Khải Văn qua đi rồi, sẽ cùng Hiểu Bắc dọn đi. Đến lúc đó, Lưu Vũ Côn phỏng chừng cũng muốn từ chức, vì cậu cũng đâu kham nổi tiền lương kếch xù của anh nữa.
Nếu không còn muốn dây dưa với bọn họ nữa, thì phải làm cho đến cùng, tốt nhất khiến cho bọn họ không biết được địa chỉ của mình.
Quyết định thế đi, lúc gần đi thì đóng gói đồ đạc lại, rồi chuyển đi là xong.
Lưu Vũ Côn chỉ biết dạo gần đây Lê Hiểu Hàm đang dọn phòng, anh cũng dành thời gian rảnh ra giúp cậu dọn dẹp, chỉ là anh có hơi thắc mắc, Lê Hiểu Hàm không nói cho anh biết muốn dọn đến chỗ nào, có lẽ chỉ là chuẩn bị trước, cậu vẫn chưa xác định sẽ dọn đi đâu, Lưu Vũ Côn nghĩ như thế.
Càng đến gần ngày phải đi hẹn hò, tâm tình Lê Hiểu Hàm lại càng bực bội, ấy thế mà bây giờ còn phải gọi cho nguồn cơn của sự bực bội đó, không sai, cậu phải gọi cho Lý Tuế Vinh.
Bây giờ, Lý Tuế Vinh mỗi khi nhìn thấy Lê Hiểu Hàm gọi tới đều sẽ cảm thấy có điềm không lành, cần phải nghe ngay.
Giới giải trí, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần có thể dính vào Thiệu Trì dù chỉ một chút, đều vui mừng muốn chết, hận không thể đứng trước mặt người khác mà tuyên bố, tôi đang hẹn hò với Thiệu Tổng, Thiệu Tổng coi trọng tôi, Thiệu tổng muốn bao nuôi tôi!
Chính là chuyện này đối với Lê Hiểu Hàm cùng Đồng Khải Văn lại không khác gì đang tra tấn, Lê Hiểu Hàm hận không thể đem đối phương nhét vào khe đá, một phút một giây cũng không muốn nhìn thấy anh, bất đồng quan điểm thì yêu đương kiểu gì bây giờ, chỉ tổ tốn thời gian của nhau.
Lý Tuế Vinh nghe được bốn chữ "Ôn Tuyền Sơn Trang" thiếu điều muốn nhảy dựng, y cũng không muốn Lê Hiểu Hàm sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế lập tức muốn cho Tiểu Phương đi theo.
Lê Hiểu Hàm hỏi: "Tiểu Phương được không? Anh ấy biết võ không đó?"
Lý Tuế Vinh đáp: "Sao lại không, lúc học đại học, Tiểu Phương có đai đen Tae Kwon Do đó, khẳng định có thể đỡ nổi!"
Lê Hiểu Hàm nói: "Tôi nhớ bên cạnh Thiệu Trì có mấy người bảo vệ rất vạm vỡ, trông giống bọn lính đánh thuê khát máu lắm."
Lý Tuế Vinh run sợ, nói: "Hay để anh đi nhỉ."
Lê Hiểu Hàm sờ sờ cằm: "Vậy đi, anh và Tiểu Phương cùng đi theo, mai phục ở xung quanh, tôi biết anh chắc chắn sẽ có cách."
Lý Tuế Vinh đồng ý: "Vậy đi, yên tâm, hôm sau anh nhất định sẽ tới."
Treo điện thoại, Lê Hiểu Hàm vẫn cảm thấy Lý Tuế Vinh không đáng tin cậy lắm, tự mình nghĩ cách vẫn hơn.
Lên mạng tìm xem thử có thứ đồ nào dùng để chống biếи ŧɦái không.
Tìm một hồi mới biết có rất nhiều thứ đồ rất hay ho.
Nhẫn đầu nhọn, đèn pin phòng vệ, bình xịt hơi cay, Lê Hiểu Hàm mua tất.
Trong nội thành nên giao hàng rất nhanh, buổi chiều ngày hôm sau cậu đã nhận được đồ, nhìn thấy mấy thứ đồ đều như ý mình mong muốn, Lê Hiểu Hàm thử hàng xong, cảm thấy không cần phải lo lắng về chuyến đi ngày mai nữa.
Nếu Thiệu Trì dám càn rỡ, chờ anh chính là nhẫn đầu nhọn, đèn pin phòng vệ và bình xịt hơi cay.
----------
Thiệu Trì tự mình đến dưới nhà của Đồng Khải Văn để đón anh đi Ôn Tuyền Sơn Trang ở núi Bất Chu.
Trước khi Thiệu Trì đến, Lê Hiểu Hàm đã đến chờ sẵn trong nhà của Đồng Khải Văn, chờ anh tới cửa tiểu khu, cậu liền mang balo hàng hiệu ra, ở bên trong đều là hàng nóng cậu vừa mua.
Sau khi lên xe, Lê Hiểu Hàm đặt ba lô trên đùi mình, giả vờ ôm.
Thiệu Trì thấy cái ba lô kia thật chướng mắt, nói: "Em ôm ba lô làm gì, để qua bên cạnh đi."
Là một người bạn trai, đáng lẽ anh phải quan trọng hơn thứ kia chứ.
Lê Hiểu Hàm cũng tự ý thức được mình có hơi khẩn trương quá mức, hơi hơi mỉm cười: "Được, chỉ là thói quen của tôi thôi."
Thiệu Trì nhanh tay lấy cái ba lô để qua chỗ khác, rồi đưa tay khoác vai Lê Hiểu Hàm, tư thế này mới là cái anh muốn: "Từ giờ về sau phải bỏ thói quen đó, em muốn ôm cái gì thì có thể suy xét đến tôi đây." Anh chỉ chỉ chính mình.
Đối với sự lấn lướt của Thiệu Trì, Lê Hiểu Hàm chỉ có thể dùng hai chữ "Cạn lời".
Đại khái Thiệu Trì chính là cái loại được đằng chân sẽ lân đằng đầu.
Xe đi về hướng Ôn Tuyền Sơn Trang, mất một tiếng rưỡi.
Ở trên đường, Lê Hiểu Hàm không muốn nói chuyện với Thiệu Trì, nhưng anh lại vô cùng có hứng thú về chuyện của cậu, hỏi cái quần què, nếu đã tra được lịch trình, thì chắc chắn cũng tra được gia phả tám đời của Đồng Khải Văn rồi, hỏi làm méo gì, dù cậu có biết, nói ra cũng giống như đọc thuộc lòng, làm sao có cảm giác hạnh phúc như chính gia đình của cậu được.
Ấy thế mà, Thiệu Trì nghe giọng điệu của Lê Hiểu Hàm nhẹ nhàng nói ra chuyện gia đình, có chút đau lòng cho cậu, chắc là do quan hệ với cha mẹ không tốt nên mới chạy đi lăn lộn trong giới giải trí, không muốn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó đây mà.
Có chút thương cảm cho cậu.
Bất hòa với cha mẹ nên đến giới giải trí phức tạp, còn phải đi làm gián điệp. Thật ra cậu ta làm gián điệp cũng thành công lắm, nhưng tiếc một điều, người mà cậu gặp được lại là anh —— Thiệu Trì.
Nhắn tin cho Lý Tuế Vinh cùng Tiểu Phương để báo rằng mình đã đến Ôn Tuyền Sơn Trang, Lê Hiểu Hàm cảm thấy đối phương nên liệu hồn mà lo chuyện này đi, nếu cậu xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ băm Lý Tuế Vinh ra thành từng mảnh.
Mấy ngày nay Lê Hiểu Hàm nghỉ ngơi chu đáo, tinh thần phơi phới, ngoại trừ làn da hơi trắng bạch một chút, thoạt nhìn ở ngoài trông vô cùng khỏe mạnh.
Ôn Tuyền Sơn Trang được xây ở núi Bất Chu, thường sẽ giới hạn số lượng khách đến, khách hàng khác nhau sẽ ở trong một khu khác nhau,cũng được chia làm ba cấp bậc, VVIP, VIP và Non-VIP, mức giá cũng chênh lệch.
Non-VIP là mức giá mà người bình thường có thể bỏ ra được, VIP là cho người có chút gia thế, còn VVIP là dành cho những ai vừa có tiền lại có quyền.
Lê Hiểu Hàm chưa từng tắm suối nước nóng bao giờ có chút lo lắng, sợ mình sẽ bị bại lộ, thế nên trước khi đi cậu đã lên mạng tìm hiểu xem người ta đi tắm suối nước nóng sẽ làm những gì, để mình có thể không bị hớ.
Càng đến gần khu suối nước nóng, trên đường lại kẹt xe càng nhiều, Ôn Tuyền Sơn Trang ở núi Bất Chu này, không chỉ vô cùng nổi tiếng ở trong thành phố A, mà còn nổi danh trên khắp cả nước, không ít khách du lịch vì nghe danh mà đến đây trải nghiệm cho bằng được, vậy nên rất khó mua được vé vào cổng.
Ai mà chả thích đi tới mấy chỗ hot.
Thật ra Lê Hiểu Hàm không bao giờ cảm thấy hứng thú đối với bất cứ thứ gì, nếu lúc đó không có Hiểu Bắc, cậu chỉ sống một mình, phỏng chừng ngay lúc này cậu đang nằm trên sô pha ngủ quên trời quên đất, cậu chính là một người lười, có thể bất động thì sẽ không động.
Ôi, đối phó với Thiệu Trì thật mệt, có thể đánh cho anh ta bất tỉnh giữa đường, khỏi nghe anh ta lải nhải có được không.
Cậu bỗng nhiên nghĩ tới một biện pháp vô cùng tuyệt vời, tiếc là không nghĩ ra nó sớm hơn, sao lại không mua thuốc ngủ chứ, lúc Thiệu Trì uống nước thì đánh thuốc anh là được rồi, khỏi phải suy tính chi cho mệt.
Hay là hỏi Lý Tuế Vinh thử xem anh ta có thuốc ngủ hay không, cậu có chút hy vọng Lý Tuế Vinh sẽ bị áp lực dẫn đến mất ngủ, phải đem theo thuốc ngủ bên người.
Nói là làm, Lê Hiểu Hàm vừa nhắn tin cho Lý Tuế Vinh, hoàn toàn không phát hiện Thiệu Trì đang nhìn cậu bằng mắt anh sáng rực.
Tuy rằng có chút muốn biết "Đồng Khải Văn" nhắn tin cho ai, nhưng anh vẫn muốn giữ hình tượng đẹp trong mắt cậu, không nhìn lén, nhưng thật ra trong lòng anh vẫn muốn nhìn muốn chết.
Nhắn tin xong rồi, Lê Hiểu Hàm ngẩng đầu lên thì đυ.ng phải Thiệu Trì: "Ngại quá, tôi trả lời tin nhắn cho người đại diện, để anh phải chờ rồi."
Thiệu Trì lắc đầu: "Không có việc gì, đi thôi, tôi chờ không nổi muốn đi ngâm suối nước nóng lắm rồi, trời lạnh quá."
Thật ra cái mà anh chờ không nổi là xem xem "Đồng Khải Văn" sẽ quyến rũ anh như thế nào trong suối nước nóng.
Thật là đáng mong đợi.
Lê Hiểu Hàm yên lặng nhìn cái áo khoác lông cừu high-end của anh: "......"
Bởi vì Thiệu Trì là khách hàng VVIP, còn chưa vào trong đã có giám đốc của khách sạn đến chào mừng.
Lê Hiểu Hàm chỉ có thể thầm phẫn nộ ở trong lòng: Tư bản độc ác.
Giám đốc dẫn bọn họ đi lối đi riêng dành cho khách hàng VVIP, khách sạn suối nước nóng trên núi Bất Chu được xây theo lối kiến trúc giả cổ, chứ không phải nhà cao tầng, mỗi phòng đều được bài trí các thiết bị rất tân tiến, nếu khách hàng VVIP có yêu cầu riêng, bọn họ đều đáp ứng được, còn nếu như không có yêu cầu gì đặc biệt, thì sẽ phục vụ theo lối phục vụ thông thường.
Thiệu Trì đã đặt phòng trước, bên trong có phòng khách, có phòng bếp, bên ngoài là suối nước nóng lộ thiên, mỗi một ao đều bốc khói nghi ngút, thực vật chung quanh vẫn giữ được màu sắc vốn có, chỗ này thoạt nhìn giống như tiên cảnh.
Quả nhiên là có tiền mua tiên cũng được.
Ở phòng ở phía bên phải có một con đường hướng vào chỗ ngắm cảnh đêm thành phố, Lê Hiểu Hàm nghĩ thầm mình đến thì cũng đến rồi, chỗ này thật sự rất đẹp, bỏ ba lô xuống, thay dép lê xong rồi, Lê Hiểu Hàm đi chụp ảnh khắp nơi để về cho Hiểu Bắc xem.
Thiệu Trì cũng không quấy rầy "Đồng Khải Văn" đang chụp hình, có lẽ cậu ta chạy tới chạy lui là muốn chạy cho đổ mồ hôi, trước kia cũng có nữ nhân muốn làm cho toàn thân mình đổ đầy mồ hôi, sau đó chơi chiêu "mồ hôi thơm đầm đìa" để quyến rũ anh.
Nhưng mà ngại quá, đừng tưởng phụ nữ thì không có mùi cơ thể, đặc biệt là khi mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi nước hoa, khó ngửi muốn chết, anh không có hứng thú với kiểu đó, làm ơn tránh anh càng xa càng tốt.
Thiệu Trì xoay người đi về phòng thay đồ, choàng lên khăn tắm mà khách sạn đã chuẩn bị.
Lê Hiểu Hàm chụp xong, quay trở về, liền nhìn thấy Thiệu Trì choàng khăn tắm, cơ bắp rắn chắc, hai chân thẳng tắp, Lê Hiểu Hàm tất nhiên sẽ không giống tên gay bình thường, nhìn thấy là sẽ quay mặt đi, cậu chỉ dùng ánh mắt của một người đàn ông mà thưởng thức cơ thể của một người đàn ông khác, còn hơi hâm mộ cơ bắp của đối phương.
Không ngờ ánh mắt đó của Lê Hiểu Hàm trong mắt của Thiệu Trì lại thành ánh mắt trần trụi - mê mẩn, nhưng mà anh cũng thấy rất hưởng thụ, xem ra không chỉ có thân phận của mình hấp dẫn cậu ta, mà còn có cả dáng người.
Nghĩ đến ngày mà anh vạch trần cậu cũng sắp tới rồi.
Thiệu Trì dùng ánh mắt nóng cháy nhìn về phía Lê Hiểu Hàm: "Thay đồ đi, tôi ở trong hồ nước nóng chờ em."
Cả người Lê Hiểu Hàm bỗng run lên không lý do, ánh mắt lúc Thiệu Trì nhìn cậu —— có chút ghê tởm.
-----
Nhẫn đầu nhọn:
Đèn pin phòng vệ:
Bình xịt hơi cay: