Chương 30: Nhàn rỗi

Chương 30 Nhàn rỗi

Edit: Bánh (Pie)

Là một diễn viên chuyên nghiệp đa sầu đa cảm, chuyện thứ nhất mà Đồng Khải Văn nghĩ đến khi lên xe chính là làm sao diễn vai Lê Hiểu Hàm cho tốt, hắn nghiền ngẫm tính cách của cậu, thật ra cũng khá dễ diễn, tính tình cậu chậm rãi mà chắc chắn, hắn có thể vào vai được.

Khi phải đối diện với kẻ lạ có ý đồ muốn quấy rối, Lê Hiểu Hàm luôn cẩn thận, dùng một trăm phần trăm sức lực để xem xét đối phương thật kĩ, lúc nào cũng luôn thận trọng lúc phải tiếp xúc.

Đối với người thân như Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm sẽ luôn cư xử dịu dàng, dùng hết một trăm phần trăm sự kiên nhẫn cùng yêu thương ra để lo cho đứa nhỏ, bảo bọc cho em trai duy nhất của mình, là một kiểu tình cảm khiến người khác sẽ cảm thấy hâm mộ lẫn ghen tỵ khi nhìn vào.

Còn đối với bạn bè, tạm cho rằng hắn chính là bạn bè của cậu đi, Lê Hiểu Hàm lúc nào cũng ôn hòa, không bao giờ gây gổ một cách vô lý, cậu rất rộng lượng, đối với ai cũng nho nhã lễ độ, thái độ luôn rất hòa đồng.

Thi thoảng cũng có thể nhận thấy, Lê Hiểu Hàm có nét buồn man mác, có lẽ là do hoàn cảnh sống của cậu, phải tự mình gánh vác hết thảy, gánh nặng trên vai cậu không phải là thứ có thể giải quyết trong ngày một ngày hai, hơn thế nữa có khả năng nó sẽ đeo bám cậu dai dẳng cho đến cuối đời, vĩnh viễn cũng không thể thoát ra được, sự u sầu đó của cậu chính là toát lên từ nơi đáy mắt.

Đó chính là Lê Hiểu Hàm dưới góc nhìn của Đồng Khải Văn.

Khả năng thấu cảm của Đồng Khải Văn vẫn tốt như thế, chỉ qua vài lần tiếp xúc, hắn đã có thể đúc kết được đặc điểm tính cách của người khác, đôi khi hắn nghĩ mình nên theo học môn tâm lý học, chứ không phải là học ngành thương mại. Nhưng mà cuối cùng hắn cũng đâu có gia nhập vào giới tài chính, mà là chạy đến lăn lộn trong giới showbiz.

Thu hồi nội tâm vụn vỡ, Đồng Khải Văn treo lên nụ cười nhàn nhạt cộp mác Lê Hiểu Hàm, đối mặt với giáo sư Trì Việt Thần.

Nếu như là Lê Hiểu Hàm, chỉ cần đối phương không mở miệng, cậu cũng sẽ không bao giờ hé răng, lúc diễn xuất Đồng Khải Văn luôn vô cùng nghiêm túc, nói im là sẽ im bặt.

Trì Việt Thần mỗi-ngày-làm-một-việc-tốt làm sao biết được "Lê Hiểu Hàm" ngồi bên cạnh mình thật ra không phải là Lê Hiểu Hàm auth, mà chỉ là hàng nhái, việc y mở lời muốn đưa Lê Hiểu Hàm về cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt nhất thời mà thôi. Nhưng y cũng không còn cách nào khác, dạo này y luôn gặp chuyện xui xẻo, làm cái gì cũng bung bét hết cả, bạn bè của y đề cử giải pháp "Rải tiền để giải xui" hoặc "Mỗi ngày làm một việc tốt" để đổi vận.

Thế mà lại lòi ra một Lê Hiểu Hàm đang què chân, lại là học sinh của y, đúng là tín hiệu vũ trụ đã gửi đến thông điệp nên "mỗi ngày làm một việc tốt" cho y, còn việc đi xả tiền kia, thì đưa tiền cho học sinh không phải là tác phong nên có của một giáo sư gương mẫu.

Buổi tối còn phải đi hẹn hò, tiện đường chở học sinh về đã là cảnh giới cao nhất có thể của một giáo viên rồi.

Đi đường dài, trên xe lại yên ắng, Trì Việt Thần nhấn nút, âm thanh đàn dương cầm tao nhã êm tai lập tức vang lên.

Trì Việt Thần nghĩ thầm, học sinh của mình có phải là đang ngượng ngùng hay không đây, từ lúc lên xe cho tới giờ chỉ cúi đầu chứ không nói lời nào: "Hiểu Hàm, em làm gì mà lại để chân bị thương vậy?"

Đồng Khải Văn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng được hỏi tới, không cần giữ miệng nữa, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Lúc trước em không cẩn thận nên ngã từ trên lầu xuống, bị gãy chân."

Trì Việt Thần hỏi: "Sao không ở nhà nghỉ dưỡng cho tốt đi."

Đồng Khải Văn nửa thật nửa giả đáp: "Bác sĩ nói em có thể đi học được rồi."

Lúc này Trì Việt Thần đương nhiên vẫn chưa biết chuyện Lê Hiểu Hàm đều lấy học bổng hàng năm, Đồng Khải Văn cũng sẽ không nói quá nhiều, nếu nói nhiều ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy mình quá tự cao, chiếu theo tính cách của Lê Hiểu Hàm, hắn sẽ không ăn nói dông dài.

Nói xong chuyện về cái chân của Đồng Khải Văn, Trì Việt Thần lại nói sang chuyện khác, chủ yếu xoay quanh đề tài cuộc sống sinh hoạt nơi trường học của "Lê Hiểu Hàm".

Trì Việt Thần cười nói: "Hi vọng chân của em sẽ sớm khỏi, tôi cũng vừa về nước, về sau phải nhờ vào em để có thể hiểu hơn về tình hình trong trường học."

Đồng Khải Văn xoa xoa cái mũi của mình: "Thật ra thời gian em đến trường cũng không nhiều, ừm, chắc là không thể cho thầy Trì biết được gì nhiều rồi."

Trì Việt Thần nghi hoặc hỏi: "Không đi học nhiều nên không biết nhiều về trường sao?"

Đó là một câu chuyện dài, nhưng Đồng Khải Văn cũng không tính sẽ giải thích, hắn gật đầu lia lịa: "Kiểu vậy. Thế nhưng các bạn nữ trong trường lại vô cùng sẵn lòng giới thiệu thêm cho thầy biết về trường đó."

Hắn đề cử vô cùng nhiệt liệt.

Trì Việt Thần lắc đầu, cười nói: "Lần sau tôi sẽ tìm đến em nhé."

Biểu cảm trên mặt Đồng Khải Văn vô cùng khác với suy nghĩ trong nội tâm của hắn: "...... Không thành vấn đề ạ."

Hãy quên tôi đi, xin chân thành cám ơn!

Trì Việt Thần mới vừa về nước, không quá rành tình hình giao thông của thành phố A, chạy vào con đường hay kẹt xe nhất.

Trì Việt Thần đạp phanh: "Hình như kẹt xe rồi."

Đồng Khải Văn gặp kẹt xe đã thành thói quen: "Đang là lúc học sinh tan học, kẹt xe là chuyện đương nhiên."

Hắn vốn muốn nói cho đối phương biết ở đây ra đường lúc nào sẽ đỡ bị ùn tắc giao thông, nhưng Lê Hiểu Hàm là một thanh niên nghèo khó, sẽ không lái xe, lời muốn nói lại nghẹn ở trong bụng.

Trì Việt Thần nói: "Đúng là muốn thử thách sự kiên nhẫn của tôi mà."

Đồng Khải Văn liền thảo mai mà đi lấy lòng thầy giáo: "Ai làm được nghề giáo này cũng đều là những người có tính kiên nhẫn vô cùng cao."

Trì Việt Thần híp híp mắt: "Thanh niên này, cũng biết cách nói chuyện phết."

Đồng Khải Văn cũng cảm thấy câu nói vừa rồi có chút OOC*, liền cười cười, vô tội mà nói: "Em chỉ là đang nói sự thật thôi ạ."

*OOC: Out Of Character - không đúng với thiết lập tính cách của nhân vật, là vì lúc này Đồng Khải Văn đang vào vai Hiểu Hàm, nên nói như thế sẽ không giống với tính cách của cậu lắm.

Trì Việt Thần phát hiện sau khi "Lê Hiểu Hàm" lên xe, tâm trạng của y liền tốt lên hẳn, trước giờ mỗi khi bị kẹt xe ngoài ý muốn như thế này, y thiếu điều sẽ bốc hỏa, có khi còn động chân động tay đấm tay lái, nhưng bây giờ lại không tức giận dù chỉ một chút, thật sự là quá kỳ quái, không khỏi nhìn chàng trai đang ngồi ở ghế phó lái nhiều thêm một chút.

Đôi mắt kính dày nặng cùng tóc mái dài qua mắt cơ hồ che hết phân nửa khuôn mặt của cậu, nếu không nhìn kĩ, phỏng chừng lúc đi ở trên đường không có ai có thể nhớ đến diện mạo của chàng trai này, không phải là nói vẻ ngoài của cậu trông bình thường, mà là tự cậu làm cho vẻ ngoài của mình trở nên quá mức bình thường.

Trì Việt Thần trong lúc chờ tắc đường đã đánh giá xong xuôi về "Lê Hiểu Hàm", kết quả thu được chính là, cậu có vẻ ngoài không tồi, nhưng lại bị cặp đít chai dày cộm cùng tóc mái dài lượt thượt ám hại.

Trì Việt Thần hỏi: "Mắt kính của em là mắt kính không độ hay là mắt kính có độ?"

Mắt kính của chính chủ Lê Hiểu Hàm đương nhiên là có độ, nhưng mà thị lực của Đồng Khải Văn lại vô cùng tốt, mắt kính mà hắn đang đeo chính là loại không độ, đeo lên chỉ để giả vờ.

Đồng Khải Văn nói: "Có độ ạ, nhưng mà cũng không có cao lắm." Giờ có nói gì cũng vậy, dù sao sau này hắn và vị giáo viên này cũng sẽ ít khi chung đυ.ng với nhau nữa.

Trì Việt Thần gật đầu, nhưng cũng không hỏi gì thêm, đây chỉ là một học sinh bình thường, đại khái là cần có một người nói chuyện phiếm để có thể giúp giảm bớt bực bội trong lòng y mà thôi.

Chờ gần hai mươi phút, ùn tắc chỗ đèn xanh đèn đỏ mới hết, đoạn đường về sau lại thông thuận trở lại.

Vào mùa đông, lúc chạng vạng vừa qua 5 giờ 30, sắc trời đã gần như tối đen.

Đồng Khải Văn trong vai "học sinh nghèo" Lê Hiểu Hàm căn bản không dám móc ra điện thoại đời mới của mình khi đang ngồi trên xe, người giáo viên này thoạt nhìn không giống kẻ sẽ dễ bị lừa, đối tượng đã bị y để mắt đến chắc chắn sẽ bị hoài nghi, mãi cho đến khi sắp xuống xe rồi, Đồng Khải Văn cũng chưa dám cầm di động lên liên hệ cho Lê Hiểu Hàm.

Hắn căn bản là không biết nhà của cậu ở đâu có được không!

Lúc Đồng Khải Văn còn đang bận lo lắng, Trì Việt Thần liền moi ra vấn đề: "Em muốn xuống xe ở chỗ nào? Hay là để tôi đưa em tới cửa đi, em đi lại cũng không tiện."

Đồng Khải Văn lúc này cũng mặc kệ cái gì vào vai hay không vào vai, vội vàng xua tay nói: "Cảm ơn thầy, không cần đâu, thầy cứ cho em xuống ở ngã rẽ phía trước là được, ngõ nhà em nhỏ, không đánh xe vào được."

Trì Việt Thần mỗi-ngày-làm-một-việc-tốt căn bản cũng không dự định sẽ đưa Phật đưa đến tận Tây Thiên, nghe theo lời Đồng Khải Văn nói, thả cậu xuống ở ngã rẽ cách đó không xa, đoạn đường đó lại ở đầu gió, gió lạnh thổi ào ào về phía Đồng Khải Văn đang mở cửa xe.

Ào ào ào ~~ ào ào ào ~~

Cơn gió như thổi đến tận đáy lòng của Đồng Khải Văn, hắn chỉ muốn khóc, chỗ này rốt cuộc là cái nơi khỉ ho cò gáy, chim không buồn ỉa nào, mà một mống người cũng không có, cách đó không xa chỉ có một quầy bán quà vặt cũ kĩ, cửa sắt bị rỉ bị gió thổi vang lên tiếng kẽo kẹt, bên trong là ánh đèn điện mờ mờ ảo ảo, đèn đường thì nhấp nháy, làm cho người khác chết khϊếp có được không hả?

Giờ khắc này, Đồng Khải Văn thật sự hối hận khi đã nói muốn xuống xe, đúng là tự mình bóp dái!

Hắn xin thề, từ giờ về sau sẽ không bao giờ say rượu lái xe nữa, hắn biết sai rồi, sẽ không bao giờ tái phạm!

Ông trời ơi, đừng để con lưu lạc nơi này mà!

Ông trời cũng không có nghe được kêu gào của Đồng Khải Văn, chỉ nghe thấy tiếng kêu như đòi mạng của Trì Việt Thần.

Trì Việt Thần mới vừa rồi còn ngồi ở ghế lái không biết đã đến đứng bên cạnh hắn từ khi nào, trên tay cầm cái nạng, cũng vô cùng có tâm mà đưa tay "hỗ trợ" hắn.

Đồng Khải Văn chỉ cảm thấy đây là một đôi tay "ác quỷ", nếu không phải do y lái xe đưa hắn tới nơi này, hắn cũng sẽ không bị sợ hãi tới nỗi rớt mồ hôi mẹ mồ hôi con như vậy, từ giờ trở đi, cái khứa họ Trì tên Việt Thần này chính thức bị đưa vào sổ đen, không bao giờ giao du nữa.

Khốn nạn hơn nữa chính là, hắn còn phải nói "Cảm ơn".

Không sai, còn phải ngậm đắng nuốt cay mà nói lời cảm ơn.

Đồng Khải Văn chống nạng bất lực mà nhìn Trì Việt Thần đang quay về ngồi trên xe,nói: "Cảm ơn thầy Trì, tạm biệt thầy."

Chúc thầy đi về kẹt xe cả đường.

A a a, tức cái l*иg ngực!!!

Nhìn chiếc xe giống như trúng thưởng ở trên taobao chạy khuất, Đồng Khải Văn lập tức móc di động ra gọi cho Lê Hiểu Hàm.

Trời xanh có mắt, Lê Hiểu Hàm nghe máy.

Nghe được giọng nói ôn nhu của Lê Hiểu Hàm, Đồng Khải Văn cảm giác như nghe được âm thanh của đấng cứu thế, đẹp đẽ biết bao, hạnh phúc biết bao.

Hắn kể cho cậu nghe sơ lược về một ngày khốn khổ vốn không thể nói hết chỉ với vài ba câu, Lê Hiểu Hàm phì cười, sau đó hỏi hắn bây giờ đang đứng ở đâu, Đồng Khải Văn đành phải dùng thị lực 10/10 của mình xem cột mốc đường, không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn nhìn nửa ngày thì kiếm được một cái trạm xe buýt, nhưng một câu nói của Lê Hiểu Hàm lại một lần nữa cho hắn rơi vào tuyệt vọng.

Lê Hiểu Hàm: "Chỗ đó cách nhà tôi hơi xa, bây giờ chạy xe qua đón anh cũng phải tốn mười lăm phút."

Đồng Khải Văn bị gió lạnh thổi cho rớt nước mắt nước mũi, hít hít mũi nói: "Cậu qua đón anh đi, chỗ này có muốn đón xe cũng không được, làm méo gì thấy cái xe nào chạy đâu."

Lê Hiểu Hàm cũng thành thật: "Đoạn đường đó ở gần khu phá bỏ và di dời, các hộ gia đình đều dọn đi cả rồi, anh không thấy xe cộ cũng là chuyện bình thường, cũng sẽ không có ai qua lại nơi đó cả."

Đồng Khải Văn run rẩy: "Hiểu Hàm, cậu qua đây đón anh nhanh lên, sợ chết đi được."

Lê Hiểu Hàm bất đắc dĩ mà nói: "Vậy chờ tôi mười lăm phút, tôi sẽ cố gắng qua đó thật nhanh."

Đồng Khải Văn đứng phất phơ trong gió lạnh liều mạng gật đầu, bây giờ hắn thở thôi cũng thấy ngực phát đau.

Trì Việt Thần đáng chết, ai mướn anh có lòng tốt, ai mướn anh chõ mũi vào chuyện của người khác!

......

Vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ xả hơi của Lê Hiểu Hàm, lúc nhận được điện thoại của Đồng Khải Văn, cậu đang lột đậu Hà Lan để chuẩn bị cho bữa tối, rửa sạch tay xong, Lê Hiểu Hàm bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng không biết nhân phẩm của Đồng Khải Văn ra sao, mà mới đi học một hôm thôi đã bị ném đến một chỗ hẻo lánh như vậy.

Suy xét đến ảnh hưởng của Đồng Khải Văn đối với Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm lục tìm trong thùng đồ chơi của đứa nhỏ, tìm được mặt nạ mà Đồng Khải Văn tặng, đưa đến trước mặt nó, nói: "Hiểu Bắc, lát nữa cái anh trông giống như anh hai sẽ đến nhà mình ăn cơm, em phải lễ phép với anh ấy, có được không?"

Hiểu Bắc đang xem TV, thấy cái mặt nạ kia thì ngẩn ngơ trong tức khắc, sau đó đứa nhỏ nhìn lại, có ấn tượng, liền chỉ vào TV nhảy nhảy.

Lê Hiểu Hàm sờ sờ đầu Hiểu Bắc: "Anh biết em nhớ rõ, chính là cái anh hôm bữa chỉ cho em chơi game đó, lát nữa không được nháo, nhớ chưa? Lần trước tụi mình đến chỗ anh ấy chơi, lần này anh ấy cũng sẽ đến đây chơi, là chủ nhà, mình phải thật ngoan, phải lễ phép mời anh ấy ăn cơm tối."

Hiểu Bắc không nhảy nữa, ôm lấy Lê Hiểu Hàm, dùng mặt cọ cọ bụng của cậu.

Lưu Vũ Côn đi từ trong bếp ra để lấy rổ đậu Hà Lan, nhìn thấy Hiểu Bắc trên tay cầm mặt nạ, chủ động ôm Lê Hiểu Hàm, hỏi: "Có chuyện gì hả?"

Lê Hiểu Hàm nói: "Em đi đón một người bạn qua đây ăn cơm, hôm nay nấu nhiều không anh?"

Lưu Vũ Côn đáp: "Đang chuẩn bị nấu, để anh nấu thêm phần cho một người nữa."

Lê Hiểu Hàm khom lưng hôn hôn Hiểu Bắc, nói với Lưu Vũ Côn: "Em đi ra ngoài khoảng nửa tiếng, anh trông Hiểu Bắc nha."

Lưu Vũ Côn vui vẻ đồng ý, anh ta tiếp xúc nhiều với cả hai anh em, biết Lê Hiểu Hàm kỳ thật cũng không phải là người bụng dạ khó lường, tính cách tốt, nhân phẩm cũng tốt, anh đối xử với bọn họ là ngày càng chu đáo, từ lâu đã xem hai người như em của mình mà chăm sóc.

Lưu Vũ Côn nhìn phía ngoài cửa sổ:: "Đi nhanh về nhanh, trời cũng tối rồi."

Lê Hiểu Hàm khoác lên áo khoác rồi ra khỏi cửa, Hiểu Bắc chớp chớp mắt, sau đó đem mặt nạ mang lên, quay đầu nhìn Lưu Vũ Côn, Lưu Vũ Côn hi hi ha ha đùa giỡn với đứa nhỏ, làm bộ không biết người mang mang mặt nạ là Hiểu Bắc: "Ái chà, Hiểu Bắc đi đâu rồi? Hiểu Bắc đâu nhỉ?"

Hiểu Bắc thấy Lưu Vũ Côn xoay qua xoay lại, liền bỏ mặt nạ xuống, sau đó Lưu Vũ Côn tiến lên ôm ôm nó: "Hóa ra Hiểu Bắc ở đây, cái mặt nạ này còn có thể dùng để ẩn thân nữa ta."

Mắt Hiểu Bắc sáng rực lên.

Nửa giờ sau, Lê Hiểu Hàm đưa Đồng Khải Văn toàn thân phát cóng đang run rẩy về tới nhà, còn vô cùng chu đáo mà đỡ hắn đi đến sô pha, Lưu Vũ Côn nhanh chóng đưa lên một chén canh thịt vịt nóng hôi hổi, sau khi uống xong chén canh, Đồng Khải Văn mới như được sống trở lại.

Lúc này, hắn mới chú ý tới Hiểu Bắc ngồi một bên đang mang chiếc mặt nạ mà hắn đưa hôm trước, khó hiểu mà hỏi Lê Hiểu Hàm: "Đứa nhỏ này đang làm gì vậy?"

Lưu Vũ Côn cười cười, giải thích: "Nó đang ở trạng thái ẩn thân đó."

Không sai, sở thích mới nhất của Hiểu Bắc chính là mang mặt nạ chơi trò ẩn thân chi thuật.

Đồng Khải Văn: "......"