Chương 3: Về nhà
Xét thấy tính đặc thù của "Đồng Khải Văn", chưa tới sáu giờ Lý Tuế Vinh đã mang theo cậu và trợ lý an vị trên xe đến sân bay.
Sau khi xuống phi cơ, "Đồng Khải Văn" đã không còn mang hình tượng của Đồng Khải Văn nữa, cậu đã đem tóc mái lược đi, trên mũi mang một cái mắt kiếng màu đen thật to, quần áo cũng không phải là hàng hiệu mặc hôm qua, mà là áo khoác phổ phổ thông thông màu đen, áo đã giặt đến xổ lông, cùng với quần bò cũng đã bị giặt đến bạc trắng.
Nhìn thế nào thấy cậu cùng với người tham gia "Đánh đi, minh tinh!" hoàn toàn là hai người khác nhau.
Ở trong đám người cũng không có ai có thể phát hiện ra cậu khác với tất cả mọi người.
Lý Tuế Vinh mang theo trợ lý đi về hướng chiếc xe mà công ty đã đặt, còn "Đồng Khải Văn" sau khi đổi lại hình tượng của chính mình thì lại đi một ngả, và tất nhiên, tiền vé xe để cậu về nhà là do Lý Tuế Vinh chi trả.
Người đại diện Lý Tuế Vinh không cùng cậu trở về nhất định phải có lý do, bọn họ bây giờ chỉ cần có thể ít gặp liền ít gặp lại, cũng là vì bảo vệ một bí mật nào đó.
"Đồng Khải Văn"sau khi đổi về nguyên trạng cũng không phải là Đồng Khải Văn trong phim thần tượng, là người của làng giải trí nữa, cậu tên Lê Hiểu Hàm, là một học sinh đại học năm ba, cũng chỉ là một người bình thường trong số những người bình thường khác mà thôi.
Về phần cậu làm sao bước vào con đường cùng Lý Tuế Vinh kí hợp đồng, thì phải nói tới một tháng trước.
Lê Hiểu Hàm thường ngày ngoại trừ lúc ở trường học hoặc đi học ở bên ngoài, những lúc không lên lớp hoặc là cuối tuần cậu đều sẽ đi ra ngoài làm thêm, vốn là định tìm việc làm thêm ở trường, bất quá sau khi cân nhắc lại tình huống của gia đình mình đành đến làm ở một siêu thị lớn ở gần đó đảm nhận chức vụ thu ngân.
Một tháng trước, Lý Tuế Vinh đi qua siêu thị này, vừa liếc mắt một cái đã thấy Lê Hiểu Hàm đang gỡ kính mắt xuống lau chùi, nhìn một chút thì không có gì đặc biệt, nhìn kỹ lại thì suýt nữa đánh rơi nước trong tay, hắn, cứ như vậy mà ở trong một gian hàng siêu thị tìm thấy một người giống Đồng Khải Văn như đúc!
Lúc này Lý Tuế Vinh vừa vặn từ bệnh viện gần đó đi ra hóng mát một chút, nghệ sĩ dưới trướng của hắn đều có tiền đồ phát triển rất tốt, nhưng cũng không phải vì vậy mà hắn có thể bớt lo cho người này, mới hai ngày không chú ý "chăm sóc" cuộc sống riêng tư của cậu ta, liền đi uống rượu còn đem chân mình đυ.ng tới gãy, làm cho hắn suýt nữa gấp đến độ tóc cũng muốn bạc trắng. Thật vất vả mới kiếm được cơ hội cho cậu ta xuất hiện tại một chương trình tầm cỡ như "Đánh đi, minh tinh!", cậu ta lại bị gãy chân, có thể không khiến người ta tức giận đến nổi trận lôi đình sao?
Sau khi hắn đến bệnh viện mắng nghệ sĩ một trận liền đến siêu thị mua nước, liền cơ duyên xảo hợp gặp được Lê Hiểu Hàm, hắn suýt chút nữa mừng đến phát điên, quan sát tỉ mỉ Lê Hiểu Hàm thêm một lần nữa, tướng mạo , hình thể, chiều cao, cân nặng của cậu đều không khác Đồng Khải Văn cho lắm, trong đầu hắn liền nảy sinh một ý tưởng, đồng thời hắn cũng phải thực hiện nó cho bằng được.
Sự tình quá mức kinh khủng, Lý Tuế Vinh tự mình ở trong siêu thị chờ Lê Hiểu Hàm tan tầm, cũng cùng cậu câu thông, lúc đầu Lê Hiểu Hàm cho rằng hắn là người của mấy công ty lừa đảo, vừa quay đầu liền đem danh thϊếp mà hắn đưa ném vào sọt rác, nhìn cũng không nhìn một cái, Lý Tuế Vinh suýt chút nữa tức đến hôn mê tại bên lề đường, may là hắn cũng từng trải qua sóng to gió lớn, tại trong vòng giải trí đã rèn luyện ra được bộ mặt dày có thể so với tường chắn lửa, mới không từ bỏ. Hắn đã tự điều tra thân thế của Lê Hiểu Hàm (suýt chút nữa bị cảnh sát mang đi quá trình có thể quên), hắn đem địa chỉ của công ty cùng thẻ căn cước của mình đưa tới trước mặt đối phương thật rõ ràng, cũng bảo đảm chỉ cần cậu có thể giúp mình hoàn thành kế hoạch, sẽ nhận được một khoảng thù lao lớn, Lý Tuế Vinh biết gia cảnh của Lê Hiểu Hàm, cậu phi thường thiếu tiền.
Lý Tuế Vinh vẫn chưa đem mình đặt ở bố thí vị trí, hắn là có việc cầu người, lúc làm quen với Lê Hiểu Hàm luôn mang thái độ hài lòng, còn Lê Hiểu Hàm sau khi bị đưa đón không quá năm lần mới nguyện ý kết giao với hắn, thật ra thì, Lê Hiểu Hàm sau khi điều tra cũng đã biết được thân phận của Lý Tuế Vinh, dù sao hắn cũng là nhân vật của công chúng, trên weibo còn có thân phận chứng thực của hắn, thân thế lớn như vậy, đến người ở tầng lớp phổ thông cũng không khó nhận ra.
Lê Hiểu Hàm cầm bức ảnh được in ra đối chứng rồi mới quyết định cùng Lý Tuế Vinh nghiêm túc kết giao.
Vì nội dung mà bọn họ bàn bạc cần được giữ bí mật, Lý Tuế Vinh vốn định lựa chọn một phòng ăn xa hoa, bất quá Lê Hiểu Hàm lại dẫn hắn vào trong một nhà ăn tại một huyện nhỏ để bàn luận, lý do là chỗ ăn cơm sẽ không có ai chú ý đến nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, Lý Tuế Vinh bị nghẹn, nhưng sau lại thấy cậu suy tính rất chu đáo, đến quán cơm kia ăn cơm không phải học sinh thì chính là dân công, cùng với nhân viên trong cửa hàng mà thôi.
Lý Tuế Vinh đã rất nhiều năm không đến mấy quán cơm như thế này để dùng cơm.
Lần thứ nhất đàm phán chẳng hề quá thuận lợi, Lý Tuế Vinh ỷ vào việc Lê Hiểu Hàm là đứa nhỏ, đưa ra giá rẻ mạt, Lê Hiểu Hàm sau khi nghe xong liền trực tiếp rời đi, vứt lại Lý Tuế Vinh tại quán ăn kia, cũng để cho hắn trả tiền, Lý Tuế Vinh mới ý thức được cái người có cùng tướng mạo với nghệ sĩ của mình kia cũng có trí thông minh hơn cậu ta một bậc.
Lần thứ hai gặp mặt Lý Tuế Vinh mang theo thành ýtràn đầy, hắn đã có suy tính tốt, đồng thời mua một đống đồ dinh dưỡng, cho người già cũng có, cho trẻ em cũng có, tất nhiên lần này thái độ của Lê Hiểu Hàm cũng rất tốt, thù lao hợp đồng so với lần trước nhiều hơn gấp ba, Lê Hiểu Hàm cũng đưa ra ý kiến của mình, trong lúc hợp tác, cậu sẽ không giúp thực hiện quy tắc ngầm, không bồi ăn cơm, không cùng nữ nghệ nhân hôn môi, Lý Tuế Vinh đem điều khoản từng cái viết vào trong hợp đồng, Lê Hiểu Hàm còn muốn đối phương cấp trước cho mình một nửa thù lao, Lý Tuế Vinh cuối cùng chỉ đáp ứng cấp ba phần mười, Lê Hiểu Hàm đàm phán được đến kết quả mình mong muốn nhưng cũng không có trực tiếp cùng Lý Tuế Vinh ký hợp đồng cùng hiệp ước giữ bí mật, cậu còn có một yêu cầu cuối cùng, là cả ba người phải cùng kí, vị nghệ sĩ kia là người được lợi cuối cùng, anh ta không thể không kí.
Chuyện này bị người khác biết cũng chẳng có lợi cho ai cả, dù sao nó cũng chỉ là một loại hành vi lừa dối công chúng. Đương nhiên, với Lê Hiểu Hàm mà nói, địa phương nơi cậu sống cũng không có quá nhiều người quen biết, cậu cũng không để ý danh tiếng, mà Lý Tuế Vinh cùng nghệ sĩ của hắn là nhân vật của công chúng, dựa vào hình tượng và sự hài lòng mà kiếm tiền, người quan tâm nhất chính là bọn hắn mới đúng.
Sau một phen tiếp xúc, Lý Tuế Vinh phát hiện đứa nhỏ trước mặt mình này rất thông minh, so với những đứa nhỏ cùng tuổi mà hắn đã tiếp xúc qua thì người này lại càng thông minh hơn, cũng càng cẩn thận hơn, nhưng là càng quan tâm đến lợi ích của bản thân, thì lại càng hiểu được cách tự bảo vệ chính mình.
Sau khi ba người ngay mặt kí xong hiệp ước, Lê Hiểu Hàm liền theo hợp đồng mà tham gia chương trình kia, đồng thời, tại hợp đồng sau khi ký kết hắn cũng thu được thù lao tổng ngạch ba phần mười, kiếm tiền, nào có dễ dàng như vậy.
Sau khi thhông qua điện thoại di động chi trả tiền vé, cầm theo hóa đơn, Lê Hiểu Hàm nhấc hành lý xuống xe taxi.
Xe không có cách nào tiến vào ngõ hẻm, cậu chỉ có thể nhấc hành lý vượt qua hầm nước bẩn, đi về hướng ngõ hẻm đằng xa.
Nhà cậu nằm ở cuối ngõ hẻm này.
Nơi này là khu dưỡng lão, hệ thống thoát nước trên đường cũng không quá tốt, trời vừa mưa liền trở nên loang loang lổ lổ, mỗi khi đi một bước đều phải cẩn thận từng li từng tí một, bằng không giày sẽ giẫm vào vũng nước, biến thành loại giày ăn nước chính hãng.
Lê Hiểu Hàm đã sống ở chỗ này rất nhiều năm, đối với con hẻm này chỗ nào có hầm, chỗ nào có bùn nhão, chỗ nào sẽ có nước bẩn đều biết rõ, tốn không tới thời gian mười phút liền đi tới dưới lầu nhà mình.
Cuối hẻm có hai toài nhà thoạt nhìn như nhà ở, những lão thân ở xung quanh thường nói chính phủ đang có dự định di dời, phòng ốc của họ rồi sẽ có trợ cấp, lời đồn lan truyền nhiều năm sau cùng cũng chỉ là lời đồn, nhà lầu vẫn còn như trước, cũng chưa thấy chính phủ cấp xuống văn kiện gì cả.
Đoạn đường không phồn hoa, chỉ có giao thông công cộng, không có đất, giao thông cũng không tính quá tiện lợi, những gia đình có năng lực đều dọn ra ngoài, không có năng lực thì đều ở lại, nhà cũ thì dùng làm phòng cho thuê, tiền thuê nhà ở nơi này so với đô thị phồn hoa cũng được tính là rất tiện nghi, dần dần liền hấp dẫn nhiều người đang làm công tại thành phố tới, chung quy phần lớn bọn họ đều là người ngoại lai đến làm công, nhiều người sẽ loạn hơn.
Lê Hiểu Hàm lúc mười tuổi dad chuyển tới nơi này sống, cũng đã gần được mười năm rồi, khi đó người quen thân cũng chưa nhiều, vừa ra cửa là có thể gặp một cái phố cũ, cửa hàng đế giày hoặc là các ông bà lão đang chơi cờ hoặc khâu vá, còn có cả những nhóm em gái tan học, những chàng trai đạp xe vèo vèo vào ngõ hẻm.
Bây giờ, ngõ hẻm vẫn là ngõ hẻm kia, người lại không còn là những người kia, không có ai sẽ vì quá khứ mà ở lại không đi.
Lê Hiểu Hàm không có chuyển đi, là do hai nguyên nhân, một là không có năng lực, hai là cậu cũng đã quen với hoàn cảnh sống, ba là nơi này còn có mấy người quen, chính là bà con xa không bằng láng giềng gần.
Phòng ở cũ kĩ không có thang máy, nhà cậu ở tầng thứ năm cao nhất, mỗi một tầng đều có hai hộ gia đình, cửa đối diện nhau.
Dễ dàng nhấc theo valy đi lên, có thể thấy được thể lực của cậu không kém.
Lúc đi lên lầu hai liền gặp phải ông Lưu sống ở lầu bốn, lão nhân gần bảy mươi tuổi đang đem chiếc bình gas nhỏ đi lên lầu, Lê Hiểu Hàm tiện tay giúp ông nhấc lên: "Lưu gia gia, con đem lên giúp người."
Lưu lão đầy sớm được người trẻ hỗ trợ đã thành thói qhen, cũng không có đẩy cậu ra, ông nhu nhu cái eo lão của mình, thở dài nói "Người dù là ai, vẫn phải chịu tuổi già, hai ngày nay nghe bà Diệp nói cậu đi xa nhà?"
Lê Hiểu Hàm khẽ đáp: "Ừm." Cậu dời đi đề tài: "Lưu gia gia, sau này cứ để con mang bình gas lên cho người, eo của người không tốt, cũng không cần cậy mạnh."
Lê Hiểu Hàm nổi danh tốt tính, chỉ cần gặp được người già mang vác vật nặng, cậu sẽ đều tiến lên hỗ trợ.
Một nửa số phòng tại tòa nhà đều được dùng làm phòng riêng cho người ngoại lai đến làm công, cũng là người quen của Lê Hiểu Hàm với những lão nhân gia này.
Lưu lão đầu vội vàng gật đầu: "Biết rồi, biết rồi, ta so với bà lão kia quả thật cách xa." Thế nhưng ông lại cực kì hưởng thụ sự quan tâm của Lê Hiểu Hàm.
Sau khi giúp ông lão đem bình gas vào trong nhà xong, Lê Hiểu Hàm mới tiếp tục đi lên, nhớ nhà tựa tiễn.
Móc ra chìa khóa, mở ra hai cánh cửa bên ngoài.
Lê Hiểu Hàm đem valy đặt ở ban công rộng một mét dài hai mét, đổi dép lê, khép hờ cửa nối ban công cùng đại sảnh lại.
Đập vào mắt chính là bà Diệp tóc đã hoa râm đang ngồi ở trên ghế sa lon vừa nghe được động tĩnh liền mở mắt ra, bà thấy Lê Hiểu Hàm liền nói rằng: "Hiểu Hàm đã về, thực tập có mệt hay không?"
Lê Hiểu Hàm không thể đem chuyện mình đi ra ngoài làm gì nói cho bà ấy nghe được, liền túm một lý do thoạt nhìn có vẻ hợp lý là đi ra ngoài làm việc, cậu không muốn đối phương lo lắng quá mức.
Lê Hiểu Hàm trả lời không mệt rồi lại hỏi: "Hiểu Bắc đâu ạ? Hai ngày nay nó có làm bà mệt mỏi không?"
Bà Diệp nói: "Làm sao được, Hiểu Bắc ngoan như vậy, nó mới vừa ngủ, đang ở trong phòng đấy."
Tâm trí Lê Hiểu Hàm tương đối gấp gáp, trực tiếp tiến vào phòng của cậu, bà Diệp cũng không ngại hành động của hắn.
Nhìn tiểu hài tử sắc mặt tái nhợt ngoan ngoãn an tĩnh nằm trên giường, lông mi thật dài hạ thấp xuống, Lê Hiểu Hàm khom lưng ở trên trán của nhóc hôn một cái, nhỏ giọng nói bằng âm thanh chính mình cũng không nghe rõ: "Hiểu Bắc, anh đã về rồi."
Bà Diệp đứng ở cửa khẽ thở dài một cái.
Hai đứa đều là những đứa trẻ đáng thương.