Chương 20: An ủi

Chương 20 an ủi

Không sai, Hiểu Bắc là bị gương mặt của Đồng Khải Văn dọa sợ, ô ô ô mà kêu Lê Hiểu Hàm, hốc mắt hồng hồng, thân thể căng chặt, làm Lê Hiểu Hàm có chút lo lắng, cậu đã thật lâu không có thấy Hiểu Bắc kích động thành cái dạng này.

Đồng Khải Văn đành phải vô tội mà nấp vào, nhờ Tiểu Phương ở ngoài trợ giúp Lê Hiểu Hàm.

Vừa đi xa nhà lại gặp ngay một người giống anh mình như đúc, đứa nhỏ liền sợ hãi, một khi đã sợ hãi nó liền hoảng hốt khẩn trương, càng khẩn trương lại càng kêu to, Lê Hiểu Hàm chỉ có thể không ngừng an ủi nó, ôm đứa nhỏ đi đi lại lại ở phòng khách, vỗ vỗ lưng, làm cho nó thả lỏng.

"Hiểu Bắc đừng sợ a."

"Không sao đâu, anh kia chỉ là lớn lên giống ca ca thôi, không phải là ca ca của em a."

"Là bạn của anh, chúng ta không cần sợ."

"Buổi tối anh ấy còn làm cơm cho chúng ta ăn nữa."

"Còn tặng đồ chơi cho Hiểu Bắc luôn đó."

"Không cần sợ, có ca ca ở đâu."

Sau đó không lâu, Hiểu Bắc không còn nhìn thấy Đồng Khải Văn mới an tĩnh lại, lại trộm dùng đôi mắt liếc về bốn phía, nhìn xem cái người giống anh mình kia còn ở đây không, đứa nhỏ vẫn còn sợ hãi.

Căn hộ này là do Lý Tuế Vinh tìm người thuê, bảo mẫu cũng là y mời đến, lúc này bảo mẫu đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, nghe được tiếng la của trẻ nhỏ liền vội vội vàng vàng chạy ra, thấy cậu chủ nhà mình không biết từ nơi nào kiếm được một cái mặt nạ, khập khiễng đi vào phòng bếp, trên mặt toàn là tươi cười mà bất đắc dĩ.

Tuy rằng gương mặt hắn giống y đúc với Lê Hiểu Hàm, hắn cũng sẽ không bao giờ đi dỗ trẻ con.

Hủy diệt Hiểu Bắc trong mắt nước mắt, Lê Hiểu Hàm nhẹ nhàng thở ra.

"Không có việc gì a, em có thể xem anh ấy như một ca ca thứ hai mà ha?"

Hiểu Bắc đã không muốn rời Lê Hiểu Hàm, cả người giống như con khỉ gắt gao bám lấy trên người cậu.

Nhìn đến Đồng Khải Văn mang lên mặt nạ từ trong phòng bếp đi ra, Lê Hiểu Hàm phì cười, ngay cả Hiểu Bắc cũng mặt nạ con khỉ trên mặt hắn hấp dẫn, Tiểu Phương đi theo bảo mẫu chuẩn bị bữa tối.

Lê Hiểu Hàm chỉ chỉ mặt nạ: "Anh thế này cũng quá......?"

Đồng Khải Văn cười hắc hắc: "Chỉ cần đứa nhỏ không khóc là được."

Lê Hiểu Hàm vỗ nhẹ lưng Hiểu Bắc: "Xin lỗi, tôi cũng không biết nó sẽ có phản ứng lớn như vậy đối với anh."

Đồng Khải Văn: "Đại khái là trong lòng đứa nhỏ cho rằng trên thế giới này chỉ có duy nhất một người anh mà nó yêu thích, chứ không phải là có hai, cậu chính là anh trai duy nhất của nó."

Tiểu Phương khóe mắt cay cay: "Khải Văn cậu nói làm tôi cảm động quá."

Lê Hiểu Hàm: "......" Cậu kỳ thật cũng thật cao hứng, sau đó hôn hôn trán Hiểu Bắc.

Buổi tối thực đơn có ba món là dựa theo thực đơn chuyên dành cho Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm nhìn nhìn Đồng Khải Văn nói: "Anh xác định mang mặt nạ có thể dùng bữa được chứ?"

Đồng Khải Văn không phải không thích trẻ con, nhưng cũng không biết nên ở chung với bọn con nít như thế nào, mấy đứa nhỏ nhà họ hàng của hắn toàn bị hắn chọc cho phát khóc, nhưng mà hắn còn chưa có kịp làm gì bọn nó nha, chỉ là mới nói mấy câu mà thôi, hôm nay lại có thể nghiệm chứng thêm một lần việc mình chính là khắc tinh của lũ trẻ, thật thương tâm làm sao.

Đồng Khải Văn một chút cũng không lo lắng nói: "Anh đây còn mặt nạ nửa mặt." (chịu =]])

Lê Hiểu Hàm nói: "Không biết anh đào ra mặt nạ chỗ nào, đầy đủ phết."

Đồng Khải Văn nói: "Mấy ngày hôm trước anh đây tự nhiên nổi hứng, muốn mời bạn qua đây làm party giấu mặt, ai ngờ được Vinh ca không cho phép, mấy cái đạo cụ chuẩn bị đành phải đi cất, bây giờ lại được đem ra sử dụng, anh còn phải cảm ơn Hiểu Bắc đấy. Này, mặt nạ con khỉ này đem cho đứa nhỏ đi, anh muốn mang mặt nạ kỵ sĩ ăn cơm."

Lê Hiểu Hàm nhìn Hiểu Bắc lại nhìn Đồng Khải Văn, vẫn là nên để Đồng Khải Văn mang mặt nạ ăn cơm đi.

Đồng Khải Văn xoay người không biết từ chỗ nào biến ra mặt nạ kỵ sĩ, duỗi tay đem mặt nạ hình con khỉ đưa tới trước mặt Hiểu Bắc: "Hiểu Bắc, Khải Văn ca ca cho em cái này nhé."

Hiểu Bắc ngồi bất động trong lòng Lê Hiểu Hàm, nhưng từ biểu tình của đứa nhỏ có thể nhìn ra nó muốn cái mặt nạ kia, Lê Hiểu Hàm tiếp lời: "Muốn thì phải tự mình qua lấy, sau đó nói cảm ơn với Khải Văn ca ca nha."

Hiểu Bắc không nhìn thấy mặt của Đồng Khải Văn thả lỏng không ít, đợi gần ba phút mới vươn tay, Lê Hiểu Hàm nhiều lần lặp lại đứa nhỏ mới kêu cảm ơn, Đồng Khải Văn, Tiểu Phương, bảo mẫu ba người đều kiên nhẫn mà chờ đứa nhỏ những lời này, cả nhà đều vỗ tay cổ vũ nó, bọn họ đều biết rõ Lê Hiểu Hàm không dễ dàng, bất quá cậu vừa mới hai mươi tuổi, Đồng Khải Văn so với cậu còn lớn hơn ba tuổi.

Nuôi dưỡng một đứa trẻ, thật không dễ dàng, lúc trước hắn còn đặc biệt khinh thường mà nói cùng Lý Tuế Vinh, còn không phải chỉ là một đứa nhỏ sao sao, quá dễ dàng, hiện tại hắn bị Hiểu Bắc ghét bỏ mới biết, trẻ bình thường đã khó, với Hiểu Bắc còn khó hơn gấp bội.

Có mặt nạ con khỉ, tâm lý phòng bị cùng sợ hãi của Hiểu Bắc đối Đồng Khải Văn càng ngày càng thấp, lúc ăn cơm cũng ngoan ngoãn ăn hết từng ngụm từng ngụm do Lê Hiểu Hàm đút.

Mọi người cùng nhau ăn cơm trong không khí hòa hợp, Tiểu Phương sẽ kể một vài chuyện hài trong giớii giải trí cho mọi người nghe, cả khách và chủ đều cảm thấy vui vẻ, hết thảy mọi chuyện đều diễn ra theo phương hướng tốt đẹp.

Hôm nay Hiểu Bắc ở bên ngoài nghịch cát, cần phải tắm rửa, Lê Hiểu Hàm tắm cho đứa nhỏ, bọc nó trong khăn lông thật lớn rồi ôm đến bên giường lau khô người cùng tóc đang ướt, trong nhà có máy sưởi, đảm bảo sẽ không bị lạnh, nhưng cũng cần phải nhanh mặc vào quần áo.

Thay cho Hiểu Bắc bộ quần áo ngủ thật đáng yêu do đứa nhỏ tự mình chọn, rồi lại ôm nó xuống dưới lầu chơi cùng Tiểu Phương.

Lúc này Tiểu Phương cùng Đồng Khải Văn đang ở dưới lầu chơi game điện tử, hai thanh niên trẻ tuổi khí huyết phương cương cùng chơi trò đối kháng, anh đánh tôi một quyền tôi trả cho anh một đá, cuối cùng nhân vật của Tiểu Phương bị nhân vật của Đồng Khải Văn hạ đo ván, thấy Lê Hiểu Hàm ôm Biểu Bắc mặc đồ ngủ màu trắng đang đi xuống liền hỏi bọn họ có muốn chơi hay không.

Đồng Khải Văn xung phong nhận việc muốn dạy Hiểu Bắc chơi game, đương nhiên, hắn cũng không dám dạy cho Hiểu Bắc chơi trò chơi bạo lực, mà là trò bình thường nhất - Super Mario.

Vì muốn Hiểu Bắc được rảnh tay, Lê Hiểu Hàm liền ngồi bên cạnh đứa nhỏ, đem tay cầm điều khiển đặt ở trên tay mình, Đồng Khải Văn khiêu chiến lực kiên nhẫn cực hạn của bản thân giảng giải quy tắc chơi trò chơi cho đứa nhỏ, Hiểu Bắc nghe một lần không hiểu lắm, nhưng vừa nghe vừa chơi là có thể dần hiểu được, mấy level về sau đều có thể vượt qua, nhân vật trên màn hình TV dưới sự điều khiển của đứa nhỏ ăn được tiền vàng, đánh bại tiểu quái thú, khiến cho tự tin của Hiểu Bắc lên cao, hứng thú chơi tiếp.

Mãi cho đến lúc 9 giờ, Hiểu Bắc bắt đầu ngáp, Lê Hiểu Hàm cũng tính không cho đứa nhỏ chơi quá nhiều, chơi nhiều không tốt cho mắt của trẻ nhỏ.

"Hiểu Bắc, mình đi ngủ ha?"

Hiểu Bắc dụi dụi mắt đi đến cạnh Lê Hiểu Hàm, ở một chỗ lạ nước lạ cái chỉ có mỗi ca ca là quen thuộc nhất, đứa nhỏ tất nhiên sẽ lựa chọn bổ nhào vào l*иg ngực của cậu, Lê Hiểu Hàm tất nhiên hiểu được, chuẩn bị chờ đứa nhỏ ngủ rồi ôm đến trên giường.

Hiểu Bắc hôm nay mải chơi game nên bỏ lỡ chuyên mục nghe chuyện cổ tích, nhưng vẫn đúng giờ đi ngủ, còn mơ giấc mộng đẹp.

Đồng Khải Văn cùng Tiểu Phương mỗi người ngồi một bên, nhìn Hiểu Bắc ngủ, không biết vì cái gì, nhìn hai anh em bọn họ đặc biệt yên lặng, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác chua xót không tên.

Đến khi Hiểu Bắc ngủ say, Lê Hiểu Hàm ôm đứa nhỏ đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận mới đi xuống lầu.

Đồng Khải Văn nhẹ nhàng thở ra cùng Tiểu Phương đang ôm lấy bia chờ sẵn Lê Hiểu Hàm.

Đồng Khải Văn ngồi ở bên sườn của ghê sô pha, bên chân bị thương đặt gác trên ghế nhỏ.

Lê Hiểu Hàm nói: "Các anh chờ tôi à? Đậu phộng, bia, chân gà, cổ vịt, ai làm đấy?"

Đồng Khải Văn uống một ngụm bia nói: "Đương nhiên là anh đây dặn dì chuẩn bị trước rồi, bằng không nhậu bia với cái gì."

Đồng Khải Văn tính cách có điểm cao ngạo ở cùng với Lê Hiểu Hàm và Tiểu Phương nhưng chưa bao giờ toát lên vẻ xem thường người khác, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên tâm sự, kỳ thật hắn là một người rất dễ ở chung.

Chẳng qua trước giới truyền thông, luôn là đưa tin hắn là một người tương đối lãnh khốc, không dễ tiếp xúc, còn có cả tai tiếng mắc bệnh ngôi sao.

Tiểu Phương nhắc nhở bọn họ: "《 chiến đi, minh tinh! 》 sẽ lên sóng lúc 9h30, mọi người muốn xem luôn không?"

Đồng Khải Văn vô cùng tự nhiên cụng ly với Lê Hiểu Hàm: "Đương nhiên xem."

Tiểu Phương bật TV, mở kênh chiếu lên.

Vừa đúng lúc, quảng cáo vừa xong, màn hình TV liền hiện lên hình ảnh các minh tinh, bao gồm cả Lê Hiểu Hàm.

Đồng Khải Văn chỉ chỉ Lê Hiểu Hàm: "Anh tin chắc fans của anh cũng không nhận ta người trên màn hình kia là cậu chứ không phải anh đâu."

Tiểu Phương lúc trước cũng đến trường quay, bất quá khâu ghi hình cùng hậu kỳ cũng không phải quá giống nhau, Lê Hiểu Hàm trong hình hoàn toàn giống y như Đồng Khải Văn, nếu như không phải ngày nào cậu ta cũng đi theo Đồng Khải Văn, phỏng chừng bây giờ cũng chả thể phân biệt được ai là ai.

Tiểu Phương cảm thán: "Hiểu Hàm rất có thiên phú, mấy cái biểu cảm thường thấy của Khải Văn đều làm được rất tự nhiên."

Đồng Khải Văn gật đầu: "Ai, không bằng về sau cậu thay anh lên sân khấu luôn đi."

Lê Hiểu Hàm cười lạnh: "Tôi không dám tham gia vào giới giải trí, chỉ giúp anh ba tháng mà thôi, đừng lôi kéo như vậy."

Đồng Khải Văn mất mát nói: "Lâu lâu giúp cũng không được sao?"

Lê Hiểu Hàm nói: "Anh không sợ bị fans phát hiện à, chuyện này đối với tôi thì chả sao, nhưng đối với anh thì khác đó." Tay phải cậu đưa lên, làm ra động tác như đang tự sát, "Cũng không khác tự sát mấy đâu."

Mặc dù rất hưởng thụ việc không có làm nhưng vẫn có ăn mà không phải ăn c*t, nhưng Đồng Khải Văn biết mình vẫn không thể cứ mãi ỷ lại, hắn và Lê Hiểu Hàm vẫn còn hiệp ước:" Được được, không nói chuyện này nữa. Nói đi, hiện tại không đi học, thế không ảnh hưởng đến việc cậu tốt nghiệp chứ?"

Lê Hiểu Hàm cười: "Tôi vừa mới điền xong đơn xin học bổng."

Tiểu Phương hâm mộ khôn nguôi: "Hiểu Hàm học bá a." Cậu ta nâng lên ly bia, "Nào, mời học bá!"

Lê Hiểu Hàm cười cười: "Dzô."

Đồng Khải Văn lại không biết từ nơi nào lấy ra một bộ kính đen cùng tóc giả mang lên: "Thế nào?"

Lê Hiểu Hàm câm nín: "...... Anh định bôi nhọ tôi đó hả?"

Tiểu Phương cười ha ha: "Xấu muốn chết!"

Đồng Khải Văn đành phải đem tóc giả gỡ xuống: "Anh tính thời gian tới đến trường học thay cậu, bác sĩ nói sắp tới nên vận động nhẹ để hồi phục tốt hơn, đến trường cũng là một phương án không tệ. Hiểu Hàm, lần trước cậu đáp ứng anh rồi đấy."

Lê Hiểu Hàm: "Anh muốn thì cứ đi." Đến trường xoát tồn tại trước mặt thầy cô cũng được.

Đồng Khải Văn vừa lòng mà nhón một viên đậu phộng ném vào trong miệng.

Lê Hiểu Hàm uống một ngụm bia, lạnh thấu tim.

Trong TV vẫn phát sóng hình ảnh Lê Hiểu Hàm thay thế Đồng Khải Văn tham gia chương trình 《 chiến đi, minh tinh! 》.

Bọn họ không ngờ được, sau khi hình ảnh "con nhà người ta" của cậu được chiếu ra, không chỉ các fan của Đồng Khải Văn cũng được gợi lên nhiệt huyết học tập, mà rất nhiều gia đình cũng bắt con cái mình học tập Đồng Khải Văn ở trên TV, thần tượng là học bá đúng là tuyệt vời.

Mà chương trình《 chiến đi, minh tinh! 》 nhận được lượng rating không tồi, liền tiếp tục mời Đồng Khải Văn tham gia tập tiếp theo.

Đương nhiên, ngay lúc này bọn họ vẫn còn chưa biết được sức ảnh hưởng mà tập phim vừa rồi gây ra.