Chương 3

6.

Hắn ta nói đừng để hắn gặp lại tôi nữa.

Nhưng chẳng bao lâu chúng tôi đã chạm mặt nhau.

Với tư cách là đối tác của công ty chúng tôi, hắn ta xuất hiện trong phòng hẹn riêng và dẫn theo Ninh Tử Tích.

Ninh Tử Tích đã trở thành thư ký của hắn ta.

Xem ra vết phấn và dấu son ở trên cổ áo lúc trước đó đều là của cô ấy, tôi e rằng cô ấy cố ý lưu lại để tuyên bố sự tồn tại của mình.

Khiến cho tôi mất kiểm soát và chủ động rút lui.

Ninh Tử Tích nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo, giống như một con rắn độc quấn quanh người tôi, nhưng đôi tay lại nắm chặt tay Giang Trì Dã hơn.

Giống như tôi mới là rắn độc hung dữ.

Giang Trì Dã cũng cau mày nhìn tôi, giọng điệu không có một chút ấm áp.

"Công ty của anh, thật sự ai cũng có thể vào làm, xem ra không cần thiết phải hợp tác nữa rồi."

Ông chủ cũng là người tinh tường, nghe lời nói này liền nhìn tôi chằm chằm, chưa kể là Ninh Tử Tích còn có chút giống tôi.

Ông ta lập tức vỗ nhẹ vào lưng tôi, cười xin lỗi nói: “Tiểu Trần, còn không mau rót rượu xin lỗi anh Giang.”

Tôi công tư phân minh, không muốn ân oán cá nhân làm ảnh hưởng đến ông chủ.

Suy cho cùng năm đó khi tình hình kinh tế trở nên tồi tệ, ông chủ đã cho tôi đến công ty làm việc và cho tôi vay tiền để chữa bệnh cho bà tôi khi tôi túng thiếu nhất.

Tôi đưa tay rót một ly rượu, bưng đến trước mặt Giang Trì Dã: “Giang tổng, chuyện của chúng ta không nên ảnh hưởng đến chuyện của hai công ty, uống cạn ly rượu này rồi, những chuyện khác chúng ta tự xử lý."

Giang Trì Dã trầm mặc nhìn tay tôi cầm ly rượu, cũng không tỏ thái độ gì.

Một lúc sau, hắn ta đưa tay cầm lấy ly rượu của tôi.

"Anh vẫn còn tình cảm với cô ta sao? Đối với cô ta mềm lòng như vậy là do anh vẫn còn yêu cô ta có đúng không?" Giọng nói đau khổ của Ninh Tử Tích vang lên.

"Dĩ nhiên là không rồi."

Hắn lập tức phủ nhận, sợ một giây sau sẽ làm cô ta buồn, sau đó giọng điệu vô cùng lãnh đạm:

"Chỉ uống rượu thôi, hình như không có thành ý cho lắm.”

Tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Vậy anh muốn thế nào?”

"Hỏi Tử Tích xem làm thế nào thì cô ấy mới tha lỗi cho cô."

"Tôi không làm gì sai, rốt cuộc cô ấy đã nói gì với anh?"

Ninh Tử Tích giật lấy ly rượu trên tay Giang Trì Dã, hất lên mặt tôi.

Chất lỏng màu đỏ tươi nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của tôi, trông rất chói mắt.

Rượu rõ ràng rất lạnh, nhưng khi chất lỏng chảy qua l*иg ngực, trái tim tôi như bị đốt cháy.

Ánh mắt của họ đổ dồn vào tôi, khiến tôi cảm thấy như thể mình bị sỉ nhục.

Thay vào đó, cô ta toàn thân run rẩy, như thể người bị sỉ nhục nhã là cô ta vậy.

Một giọng nói đanh thép thốt ra: "Tất cả đi ra ngoài cho tôi." khiến mọi người chuẩn bị bước vào phải ngừng bước.

Giang Trì Dã ôm chặt cô ta vào lòng, nhìn những người khác đang ngồi trên bàn.

Hắn ta có thể để mình bị người khác soi mói, lại không muốn cô ta phải xấu hổ trước mặt người khác.

Cô ta suy sụp và hét lên:

"Cô dụ dỗ anh trai tôi, bởi vì nhà chúng tôi không có tiền nên bỏ rơi anh ấy, cô đã hại ch.ế.t anh ấy mà còn muốn xuất hiện ở trước mặt tôi."

Tôi cầm chai rượu trên bàn, định đánh trả, muốn đổ cả chai rượu lên đầu cô ta cho tỉnh táo lại.

Làm thế nào cô ta dám bịa chuyện như thế.

Tôi và Ninh Yến Thời chưa bao giờ có quan hệ yêu đương.

Không bao giờ.

Hắn ta ch.ế.t là đúng người đúng tội.