Dưới sự chăm sóc tận tình
của mọi người một tháng sau bà đã có thể xuất viện.
Mọi người đều bận công
việc riêng, cho nên trọng trách chăm sóc bà do Triêu Huy gánh vác. Nói chăm sóc
thì quả thật là to tát, chỉ là nấu cơm, giặt đồ cho hai lão nhân gia, cùng đánh
cờ nói chuyện phiếm, không khác gì chuyện nhà bình thường.
Cho nên, trong những ngày
nghỉ, Triêu Huy sắp xếp lịch trình như sau:
- Năm giờ sáng đi mua đồ
ăn sáng, ăn xong bữa sáng thì giám sát ông tập thể dục, sau đó giúp bà mát xa,
sau đó lại giúp ông pha trà.
- Bảy giờ đi mua đồ ăn.
- Chín giờ ôn tập.
- Mười một giờ làm cơm
trưa. Nghỉ trưa một chút.
- Hai giờ đến năm giờ
hoạt động tự do (bình thường đều bị Lý Vân Úy túm đi làm lao động không công).
- 5 giờ ăn cơm chiều, sau
đó cùng hai lão nhân gia xem tivi, tán gẫu chuyện nhà.
- Mười giờ tắm rửa, giặt
giũ quần áo, sau đó ôn tập.
- Đúng 11 giờ đi ngủ.
Đại khái mỗi ngày đều như
vậy, tuy rằng rất bình thường, nhưng cảm giác thực hạnh phúc, hơn nữa nấu ăn
cho ông ngoại kén ăn, tay nghề nấu nướng của Triêu Huy lại tăng thêm một bậc,
coi ra cũng là cuộc sống hạnh phúc mà an nhàn.
Tĩnh Tĩnh cùng các bạn cô
đều đang thi, tuy vậy mỗi ngày đều gửi cho cô một cái tin nhắn, bảo cô phải
nhanh chóng ôn tập, không được để mất mặt phòng 305 các cô , nếu không thì cứ
liệu hồn.
Ngay cả ý tốt cũng biểu
đạt như vậy, Tĩnh Tĩnh thật đáng yêu. Triêu Huy vừa làm bài tập vừa thầm nghĩ.
Ông ngoại gọi cô đi ăn
cơm, cô nhanh chóng tắt máy tính, chọn một bộ đồ phù hợp mặc vào, đi ra ngoài,
ông bà đã đứng ở cửa chờ cô.
Mới vừa xuống lầu, liền
gặp được ông Trương, hai ông lão chào hỏi nhau: “Ông Trần, Cả nhà ông định đi
đâu vậy?”
“Có đi đâu xa xôi đâu?
Chẳng qua là tới nhà Hải Âm ăn một bữa cơm. Quy tắc cũ ấy mà.” Gia gia cũng
cười cười nói.
“Ah, tới nhà con gái lớn
sao. À phải rồi tính ra cũng một thời gian rồi chưa thấy con gái út qua thăm
hai người, con bé sao rồi?” Lão Trương rất kỳ quái nhìn về phía Triêu Huy.
“Cháu nó ra nước ngoài,
cơ quan cử đi, có lẽ phải hơn nửa năm mới có thể trở về. Tôi phải đi rồi, nếu
không cái con bé Hải Âm sẽ bực mình đấy.”
“Trương gia gia hẹn gặp
lại.” Triêu Huy nhanh chóng chào hỏi rồi chạy tới chỗ bà ngoại ở phía trước, mở
cửa sau xe mời hai người đi vào. Cô vừa định ngồi vào ghế lái, chợt nghe đến
sau lưng có người gọi cô. Cô quay đầu, liền nhìn thấy Dương Cảnh, đang kéo hành
lý đi tới, vẻ mặt kinh ngạc.
“Con qua đó một chút.” Cô
nói một tiếng với gia gia, đi tới nơi, nói: “Anh về rồi sao?” Trường học lại
cho về sớm như vậy? Thật là kì lạ.
“Ừm. Kỳ thi năm nay diễn
ra sớm hơn một chút.” Hắn dừng một chút, “Em phải ra ngoài sao?”
“Em tới nhà dì ăn cơm.”
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Anh cùng đi đi?” Dương Cảnh cùng học chung
học viện với cô, hơn nữa hai nhà cũng là thâm giao.
“Không được rồi.” Nhìn
đến trong xe có người đang gọi anh, anh nói nhanh: “Em đi qua đi. Chúng ta, anh
lần khác sẽ tới tìm em.”
“A.” Cô hướng anh vẫy vẫy
tay, rồi chạy đi.
“Tiểu Huy.” Dương Cảnh
lại gọi cô lại, “Có lẽ em không nên lái xe?”
“Sao vậy?” Cô khó hiểu,
có gì không tốt? Hình tượng không tốt, ảnh hưởng không tốt, hay là cái gì?
“Lái xe cần có giấy
phép?” Dương Cảnh kỳ quái nói.
“Đúng vậy, thì sao ạ?” Cô
hoàn toàn khó hiểu, lái xe cần có giấy phép ai cũng biết, vì sao Dương Cảnh lại
nói với cô như vậy?
“Em không có giấy phép
thì không thể lái xe!” Dương Cảnh rốt cục bật ra.
Ách… Triêu Huy bị Dương
Cảnh nói vậy giật mình, một lúc sau mới trả lời lại: “Kì nghỉ đông em đã thi
lấy bằng rồi.” Vừa qua sinh nhật lần thứ 18, nhị ca và đại ca liền bắt cô học
lái xe, ép cô thi lấy bằng.
Nhà dì cũng không xa lắm,
lái xe chừng 20 phút là tới. Chiếc xe dừng dưới nhà dì, Triêu Huy tay xách túi
lớn túi nhỏ lon ton theo chân ông bà ngoại lên lầu.
“Vừa rồi có phải tiểu tử
Dương Cảnh không vậy? Thằng bé học cùng trường với con nhỉ?” Lúc chờ thang máy,
bà ngoại đột nhiên hỏi cô.
“Vâng ạ.”
“Một năm không gặp, cao
lên cũng không ít, hôm nào đó kêu cậu ta tới nhà mình ăn cơm, ôn lại chuyện cũ
một chút.” Ở nhà dựa vào cha mẹ, bên ngoài dựa vào bạn bè, một cô gái bé nhỏ ở
xa cũng nên có đồng hương giúp đỡ.
“A?” Triêu Huy có điểm
choáng váng. Tuy không phải không quen nhưng không cần long trọng như vậy chứ?
Còn liên lạc tình cảm gì nữa đâu… Cô còn chưa nói chuyện Dương Cảnh với cả nhà,
vốn là muốn đợi chuyện cảm tình ổn định rồi mới cho mọi người một sự ngạc
nhiên, bây giờ chia tay, nói cô làm sao mà nói ra đây?
Hàm hàm hồ hồ đáp lại một
câu, cô vào bếp giúp dì làm cơm.
“Tiểu Huy, lại đây một
chút.” Bác trai ngồi ở trên sô pha xem tài liệu, ánh mắt cũng không buồn nhấc
lên.
Đến đây có lẽ nên giới
thiệu về gia đình của tiểu Huy một chút.
Ông ngoại—— nghiêm khắc,
là Trần Duy Úy sinh ra hai cô con gái. Con gái lớn là Trần Hải Âm gả cho Lý Lập
Nghiêm, sinh được hai người con một gái một trai là Lý Tinh Tiệm cùng Lý Vân
Úy. Con gái thứ hai là Trần Hải Viện, cũng chính là mẹ Trần Triêu Huy, khi còn
trẻ đã ly hôn, luôn coi trọng sự nghiệp hiện tại đang đi du học ở Mỹ.
Triêu Huy từ nhỏ lớn lên
cùng hai anh chị họ, Lý Lập Nghiêm và Trần Hải Âm vẫn coi cô như con gái mình,
cô cũng xem họ như cha mẹ, cho nên cô kêu Lập Nghiêm là bác trai chứ không phải
dượng. Trong mắt cô, Lý Lập Nghiêm là người đại diện cho chính nghĩa tuyệt đối
và quyền uy tuyệt đối.
Cô đi đến bên cạnh Lý Lập
Nghiêm, ngồi xuống ghế.
“Con nghỉ hè được gần hai
tháng phải không?” Lý Lập Nghiêm rốt cục buông tài liệu trong tay xuống, nâng
chén trà lên nhấp một ngụm, “Con có dự tính gì không?”
“Về cơ bản thì… Không có
gì ạ.” Ngoại trừ ở nhà giặt quần áo cơm nước, cũng chưa có kế hoạch gì.
“Hôm nay lãnh đạo ở đơn
vị của anh con hỏi ta, nói có thể mượn con một thời gian không, ý kiến của con
thế nào?”
Lãnh đạo cục cảnh sát?
Triêu Huy kinh ngạc nhìn về phía Lý Vân Úy, hỏi anh vì sao lại thế này. Lý Vân
Úy nhún nhún vai, tỏ vẻ không liên quan.
“Mấy ngày hôm trước con
giúp Vân Úy viết cái hệ thống kia, bên cục thấy hiệu quả rất tốt, không biết
như thế nào lại rơi vào tay cục trưởng. Ngày hôm qua trong bữa ăn ta có gặp ông
ấy, ông ấy đã nói như vậy với ta. Ta không biết con dự định như thế nào, cũng
không biết con có đồng ý hay không, nên chưa trả lời ông ấy. Con quyết định đi.”
Lý Lập Nghiêm đem vấn đề vứt cho Triêu Huy, bản thân nhàn hạ ngồi một bên vừa
uống trà vừa xem báo chờ tới giờ cơm.
Bác trai thật giảo hoạt,
rõ ràng muốn cô tới hỗ trợ, vừa mở mày mở mặt với cục trưởng, vừa giúp anh trai
tạo thêm mối quan hệ, lại làm như chẳng liên quan gì đến ông, gian thương a
gian thương. Nhưng cô cũng không muốn làm trái ý, liền nhận lời.
“Đi hỗ trợ có được trợ
cấp hay khen thưởng gì không ạ?” Cô bất đắc dĩ hỏi, chắc không đến nỗi kêu cô
đi làm không công chứ?
“Có có có! Làm sao có thể
không có được?” Nghe cô nói như vậy, Lý Vân Úy lập tức kêu lên, lấy lòng nói,
“Nói đùa, em gái đến hỗ trợ anh đã là đại ân, làm sao không có ban thưởng chứ ?
Như vậy là không công bằng nhỉ?”
Triêu Huy không biết
“người nào đó” mặt dày nói thế, vậy mà mấy ngày nay lại không biết xấu hổ sai
cô làm hết việc này đến việc khác.
Lý Vân Úy tiếp tục, hoàn
toàn không để ý đến cô.
“Tốt lắm, để anh gọi điện
cho cục trưởng, nói ngày mai em sẽ tới hỗ trợ.”
Cứ nhanh chóng như vậy,
Triêu Huy nghỉ hè.
Ăn cơm chiều, trước khi
quay về nhà cô bị Lý Vân Úy chặn lại : “Sáng mai tám giờ lại đón anh.”
“Hả?” Triêu Huy choáng
váng, “Vì sao muốn em đón anh? Anh có xe mà.”
“Em ngốc thế!” Vân Úy cốc
một cái lên đầu cô. Anh tất nhiên là có xe, nhưng mà là xe máy nha. Ngồi tren
xe BMW có phải rất phô trương không, bình thường anh đều cưỡi xe máy đi làm đâu
có được thoải mái bằng ô tô, huống chi lại có lái xe riêng nữa.
“Đừng dài dòng! Anh đây
là đang bồi dưỡng kĩ thuật lái xe của em. Có sư phụ lợi hại như anh chỉ đạo, em
không biết cảm ơn mà còn ghét bỏ!”
Cứ như vậy, Triêu Huy
không những chỉ có bị bán, còn nhân tiện trở thành lái xe riêng cho Lý Vân Úy.
___________
Đến đây bạn xin giải
thích một chút về cách xưng hô trong nhà Triêu Huy.
Từ nhỏ Triêu Huy đã sống
chung với ông bà ngoại nên tình cảm rất gắn bó thế nên Triêu Huy xưng là con
chứ không phải cháu.
Trần Hải Âm đáng nhẽ theo
cách gọi thông thường sẽ phải là bác gái của Triêu Huy nhưng bản Cv là dì nên
bạn vẫn để thế, vì một số nơi chị gái mẹ hay em gái mẹ vẫn gọi chung là dì mà.