Chương 42: Hóa ra em cũng sẽ kích động

Làm lành xong vợ

chồng son nhanh chóng khôi phục sự nhiệt tình trước kia, khiến cho mọi người

nhìn thấy lại nảy ra cái ý xấu xa là kỳ thật tách ra cũng không có gì là không

tốt, bởi vì nhìn cái đôi tình nhân ngọt ngào ấm áp kia thật sự là rất rất chướng

mắt…

Triêu Huy đem chuyện

Hoàng Ngọc Bồi quấy rầy nói với Chu Vệ: “Anh thấy có kỳ quái không? Nhị ca nói

với em không cần để ý tới ông ta, còn bảo em đổi số điên thoại nữa.”

Chu Vệ bỗng nhiên nhớ tới

một chút tin tức có liên quan tới công ty của Hoàng Ngọc Bồi, nói: “Nghe nói

công ty bọn họ gần đây mở rộng một dự án, cần rất nhiều nhân tài IT.”

Triêu Huy im lặng…

“Ý của anh là ông ta muốn

lôi kéo nhân tài, không tiếc vận dụng nhân lực vật lực tài lực cùng tinh lực

khiến cho em tin tưởng người cha như ông ta cũng có tấm lòng của một người

cha?” Cũng quá là khoa trương đi… Cho dù cô có thật sự tới giúp ông ta, phí mà

cô thu cũng sẽ không có cái giá thân tình.

“Em chỉ là ván cầu thôi,

mục tiêu thật sự của ông ta đại khái là QM.” QM ở thành phố B tương đối nổi danh,

rất nhiều công ty lớn đều muốn mời chào anh ấy, đáng tiếc anh ta rất có cá

tính, khiến cho N người đều như giẫm phải đinh…

Thành công về sau, có

phải sẽ có một màn “Qua cầu rút ván” hay không, nói cái gì mà —— Thật ngại quá,

ta không nên quấy rầy cuộc sống của con và mẹ con? Triêu Huy đồng ý với Chu Vệ,

đem toàn bộ nội dung nói chuyện trên điện thoại của Hoàng Ngọc Bồi chuyển sang

di động Chu Vệ, chuyển cho chuyên gia xử lý.

Chu Vệ hỏi cô số điện

thoại của Lý Mộ Thần, Triêu Huy hỏi anh muốn làm gì, không phải anh với nhị ca

luôn không thể nói chuyện với nhau sao?

“Hắc, dù sao cũng phải

lấy lòng anh vợ đúng hay không?” Chu Vệ nhìn cô nháy mắt mấy cái, “Ba mẹ nói

muốn hẹn gặp anh ấy.”

Thông gia gặp mặt…?

Triêu Huy cảm giác mặt

mình lập tức trở nên nóng quá nóng quá.

Chuyện gặp mặt cứ giao

cho Chu Vệ làm, Triêu Huy không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục làm một sinh viên

bình thường.

Từ sau trận đấu ACM, số

ngày rảnh rỗi của cô cũng không có nhiều. QM không biết dùng phương pháp gì kéo

một cái hạng mục từ bên ngoài về cho bọn họ làm, mỹ danh thì viết là tôi luyện

kỹ thuật, thực chất là đem bọn họ ra làm lao động chất lượng cao với giá rẻ

mạt. Thật may mọi người rất có hứng thú, cũng không thèm để ý thù lao linh

tinh, làm việc rất vui vẻ.

Đang chiến đấu hăng hái,

điện thoại vang lên, là Lý Mộ Thần gọi tới.

“Em và tên tiểu tử kia

sao lại thế này?” Lý Mộ Thần đi thẳng vào vấn đề ép hỏi.

“Sao lại thế này là thế

nào?” Triêu Huy hỏi lại.

“Cậu ta lại còn nói muốn

tới cầu hôn! Cậu ta ăn gan hùm mật gấu sao? Tùy tùy tiện liền đã muốn cưới con

gái nhà chúng ta, đừng có mơ.” Lý Mộ Thần khá gay gắt nói.

Please, làm ơn đi em cũng

không phải là con gái của anh, Triêu Huy nghĩ, hỏi lại: “Anh có nói câu gì đả

kích không vậy?”

“Anh nói để cậu ta chuẩn

bị mười năm hẵng đến cầu hôn.”

Triêu Huy buồn bực, nói:

“Khi đó em đã thành gái lỡ thì rồi.”

“Hừ, hai ngươi thì ra là

tâm linh tương thông.” Lý Mộ Thần mất hứng nói, lập tức lại đắc ý: “Cho dù là

gái lỡ thì, cũng không phải dễ dàng có thể lấy được.”

“Rốt cục thì anh đã nói

cái gì vậy?” Triêu Huy có một loại dự cảm đặc biệt không hay.

Cảnh tượng Lý Mộ Thần

dương dương tự đắc lại tái hiện một phen, cuối cùng nói: “Còn sao nữa, vị luật

sư rất có tiền đồ kia, đối mặt với uy hϊếp cường đại của anh còn không phải

cũng xẹp lép hay sao?”

“Nhị ca” Triêu Huy nhẹ

nhàng nói.

“Cái gì?”

“Mười vạn tệ anh mượn

trước kia lập tức đem trả em, mười hai giờ đêm hôm nay không trả hết nợ, liền

tính lãi từng ngày.” Triêu Huy bình tĩnh nói hết.

“Hôm nay? Quá gấp … Này!”

Cúp điện thoại, Triêu Huy

liền gọi cho Chu Vệ, anh không nhấc máy. Cô lập tức thu dọn các thứ, nói một

tiếng với QM, chạy thẳng đến công ty Chu Vệ.

Cô cho tới bây giờ cũng

chưa từng tới nơi anh làm việc, cô không phải đặc biệt giỏi giao tiếp với người

khác, anh cũng chưa từng miễn cưỡng cô. Nhưng hôm nay trong lòng cô khát vọng

muốn lập tức xuất hiện ở nơi nào đó lại vô cùng mãnh liệt, nhị ca thật là quá

đáng, dám cư nhiên đem chuyện lớn như vậy ra đùa… Nếu anh ấy tin là thật, cô,

cô… Nhất định sẽ khiến cho Lý Mộ Thần nếm thử mùi vị bị người khác đùa bỡn,

tuyệt đối là như vậy.

Bắt một chiếc xe taxi,

vất vả lắm mới đến văn phòng luật sư nơi anh làm việc. Đi thẳng lên tầng 33,

hỏi nhân viên quầy lễ tân: “Xin hỏi anh Chu Vệ ở đâu ạ?”

Nhân viên lễ tân thoáng

đánh giá một phen, rất khách khí nói: “Thật là ngại quá, Chu luật sư bây giờ

đang bận họp, cô tìm anh ấy có chuyện gì sao?”

Cô cũng đoán đại khái là

anh đang họp, bởi vì lúc nào anh họp thì điện thoại di động cũng để chế độ yên

lặng.

“Vậy cuộc họp bao giờ thì

kết thúc?” Cô ảo não hỏi, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thực ngốc, biết rõ

anh không rảnh lại còn muốn chạy tới đây, sao lại vội vàng như thế, dù sao đêm

nay anh cũng sẽ phải về nhà, cô chỉ việc ở nhà chờ là được mà? Tại sao lại phải

gấp đến nỗi như một kẻ ngốc nghếch thế này?

“Bởi vì đây là một cuộc

họp rất quan trọng, cho nên chúng tôi cũng không rõ là khi nào mới chấm dứt, có

thể sẽ kéo dài tới tối. Nếu không cô chờ thời gian khác lại đến?” Trước quầy cô

nàng lễ tân lễ phép đề nghị, “Chu luật sư luôn luôn bận rộn, cũng không phải vụ

án nào cũng có thể tiếp, cô có thể suy nghĩ lại một chút chúng tôi vẫn còn

nhiều luật sư khác xuất sắc như anh ấy.”

Triêu Huy có chút khó xử:

“Tìm những người khác cũng vô dụng thôi… Quên đi, tôi ngồi ở đây chờ anh ấy

vậy.” Lần sau cũng không có dũng khí cùng xúc động như vậy, chuyện hiểu lầm vẫn

là nên sớm giải quyết cho tốt.

“Xin cô cứ tự nhiên.”

Nhân viên lễ tân ngữ khí thoáng có chút lạnh nhạt, nhưng mà trong đầu Triêu Huy

chỉ nghĩ làm cách nào để giải quyết hiểu lầm nên cũng không buồn để ý đến, im

lặng ngồi ở bàn tiếp khách.

Đợi rất lâu, cuộc họp vẫn

chưa kết thúc, Triêu Huy không nôn nóng vội vàng, ngược lại cô nhân viên lễ tân

thì nhìn qua ánh mắt càng ngày càng sắc bén. Chẳng lẽ mình gây phiền toái gì

cho cô ấy? Triêu Huy rất hối lỗi nhìn về nhân viên lễ tân, đối phương lại không

thèm để ý đến. Tòa nhà luật sư cao cấp, nhân viên lễ tân cũng thật cao cấp a…

Một lát sau, một cô gái

đi tới, khuôn mặt thoạt nhìn thì trẻ trung mà ăn mặc lại rất già dặn. Cô ấy đầu

tiên là nhìn lướt qua Triêu Huy, sau đó lập tức đi tới trước quầy, nói: “Tôi

tìm luật sư Chu.”

“Xin hỏi là vị luật sư

Chu nào?” Nhân viên lễ tân kinh sợ hỏi, phỏng chừng là bị người mới tới áp đảo

khí thế.

Vị khách nọ liếc mắt một

cái, hỏi: “Nơi này của các cô còn có vị Chu luật sư thứ hai sao?”

Nhân viên lễ tân cả kinh,

nói: “Xin cô chờ một lát.” Lập tức ấn điện thoại nội bộ, nói mấy câu, sau đó

cung kính lễ độ nói: “Chu luật sư lập tức ra bây giờ, xin cô chờ một

lát.” [Sa: Lật bàn, thế này là thế nào hả, đến sau mà được gặp trước à,

ngồi từ này tới giờ công cốc à, bà này muốn ăn đập hả >.

Đang xem cuộc vui Triêu

Huy lập tức ngây người… Vì sao đãi ngộ lại khác xa nhau đến vậy? Nhân phẩm cao

hơn? Hay chẳng nhẽ khinh bỉ cô ăn mặc tùy tiện sao…

Chu Vệ quả nhiên rất

nhanh đã xuất hiện, anh khách khí nói với người mới tới: “Vương tiểu thư, vụ án

của cô chúng ta đã hẹn là ngày mai gặp mặt rồi mà?”

“Tôi đột nhiên nhớ tới có

vài vấn đề rất quan trọng, liền trực tiếp tới đây tìm anh. Quấy rầy anh rồi?”

Vương tiểu thư cười hỏi.

“Đâu có, chúng ta vào

trong nói chuyện đã.” Chu Vệ mang Vương tiểu thư đi vào bên trong, không chú ý

tới tình huống bên ngoài.

Từ lúc anh vừa ra tới

đây, Triêu Huy liền đoán rằng không bao lâu anh sẽ phát hiện ra cô ở chỗ này,

bởi vì cô nhớ anh đã từng nói qua, ở giữa biển người mênh mông anh tuyệt đối có

thể chỉ cần liếc mắt một cái là tìm được cô. Kết quả từ đầu tới giờ anh đều

không có chú ý tới cô, khiến cho cô nghĩ đến một câu nói rất kinh điển ở trên

mạng —— Đàn ông mà đáng tin, thì heo mẹ cũng biết leo cây… Nói cái gì lúc hai

người yêu thương hướng về nhau sẽ linh cảm được đối phương? Lời ngon tiếng ngọt

của đàn ông nghe một chút thì có thể, nhưng mà không được để ở trong

lòng… [Sa: Chuẩn lun!!Hu hu em dỗi rồi, đi về đi chị Huy, ứ thèm đợi anh

nữa]

Trước khi anh đi vào cô

liền gọi anh: “Chu Vệ!”

Chu Vệ có chút kinh ngạc

quay đầu, nhìn đến người nào đó có chút ủy khuất trừng mắt nhìn mình, càng thêm

kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”

“…” Triêu Huy không biết

nên ở trước mặt mọi người giải thích nguyên nhân mình tới tìm anh như thế nào.

“Đến bao lâu rồi?” Chu Vệ

đi tới, vuốt ve mái tóc cô.

“Khoảng 1 tiếng rưỡi

rồi.” Cô kéo kéo tay áo anh, nói: “Em đến giải thích hiểu lầm, nhị ca anh ấy

nói là…”

“Chúng ta đi vào đã rồi

nói sau.” Chu Vệ kéo tay cô, đi vào trong, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn lướt qua

cô nhân viên lễ tân.

Lễ tân lập tức cứng đờ…

“Em tới đây vì giải thích

hiểu lầm?” Chu Vệ hỏi, khóe miệng dường như rất vui vẻ nhếch lên.

“Nếu đã là hiểu lầm, tự

nhiên sẽ được gạt bỏ.” Triêu Huy khó hiểu vì sao anh chàng này lại có vẻ như

tâm tình rất tốt, người bình thường nghe được lời nói như thế này đều đã tức

giận rồi chứ?

“Anh chỉ là rất cao hứng,

hóa ra em cũng sẽ kích động.” Chu Vệ cười nói.

Triêu Huy hết chỗ nói

rồi… nói cái gì cô “cũng sẽ kích động”? Anh cho rằng điểm cảm xúc cao nhất cô

chỉ tương đương với mức bình thường của mọi người? Cô cũng không phải là người

châu Nam cực, tất nhiên cũng sẽ bị kích động… Còn nữa, cô kích động, tâm tình

anh vui vẻ cái nỗi gì nhỉ?