Chương 36: Không có nếu như

“Trần tiểu thư, tôi hy

vọng cháu có thể giơ cao đánh khẽ.” Hoàng Ngọc Bồi một hồi lâu phá vỡ vẻ trầm

mặc nói:

“Bỉ nhân (*) vô phương

dạy con, mong có thể dùng hết sức bồi thường tổn thất cho các vị”

(*) Bỉ nhân: kẻ hèn

Nghe vậy, Triêu Huy nhìn

ông, cười như không cười.

Hoàng Ngọc Bồi không hiểu

chút gì bèn lo lắng, cảm thấy thực mỉa mai, không ngờ biểu hiện trên khuôn mặt

mình lại dọa người đến vậy. Tiểu tử kia rất lâu rồi cũng chưa nói chuyện cùng

với ông, cho dù xảy ra chuyện gì cũng là tự mình gánh vác, cho nên vừa rồi khi vừa

nhận được điện thoại ông mới có thể kích động như vậy —— sợ tiểu tử kia làm ra

chuyện gì không thể cứu vãn. Hóa ra… Là vì người trước mắt này…

Ngồi một lát sau, Triêu

Huy trong đầu cũng suy đi nghĩ lại, nghiền ngẫm rất nhiều chuyện. Cô chậm rãi

thở ra một hơi, nhìn thẳng vào Hoàng Ngọc Bồi, trong mắt đã không còn vẻ bối

rối: “Các người vốn nên bồi thường hết sức.”

“Ý của tôi là… Các vị cứ

việc mở lời, tôi sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của các vị.” Hoàng Ngọc Bồi nghĩ

đến cô chưa hiểu rõ, kiên nhẫn giải thích.

Triêu Huy cúi đầu uống

một ngụm trà sữa, nói: “Ý của tôi cũng nói rất rõ ràng.”

“Cháu…” Hoàng Ngọc Bồi

thật không ngờ thái độ của cô kiên định như vậy, “Không cần vội vã trả lời ta,

có thể từ từ suy nghĩ.”

Triêu Huy nhẹ nhàng miết

chiếc cốc, không nói gì.

“Hoàng tiên sinh, ngài

không biết là chính vì thái độ của ngài như vậy mới có thể khiến cho con trai

có tính cách như ngày hôm nay sao?” Thấy Triêu Huy không muốn nhiều lời, Chu Vệ

mở lời nói.

“Tôi có thái độ gì?” Đối

mặt với Chu Vệ, lực nhẫn nại của Hoàng Ngọc Bồi hiển nhiên không

còn tốt như trước, khẩu khí của ông thậm chí có chút cao giọng.

Chu Vệ không để ý, nói:

“Thái độ dung túng.”

“Thái độ của tôi với con

trai không cần người ngoài quan tâm, các vị chỉ cần nói các vị muốn bao nhiêu

tiền là được rồi.” Triêu Huy vẫn không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn ông,

Hoàng Ngọc Bồi cảm thấy có chút nóng nảy, hấp tấp.

“Hiển nhiên ngài vẫn chưa

hiểu ý tứ của đương sự tôi. Chúng tôi chỉ cần công lý.” Chu Vệ bình tĩnh như

trước.

“Công lý, đáng giá mấy

đồng?” Hoàng Ngọc Bồi cười nhạt.

“Không đáng giá mấy

đồng.” Chu Vệ nở nụ cười, “Nhưng mà, ông có lấy bao nhiều tiền cũng không đổi

được công lý của chúng tôi.”

Thái độ của Chu Vệ có

chút thay đổi, Triêu Huy yên lặng suy nghĩ, đã từ “Ngài” biến thành “Ông”, hơn

nữa, một tiếng cười kia bao hàm bao nhiêu ý lạnh nhạt, lúc này cô thực chán

ghét sự tinh tường của anh lúc nào có thể bắt được ý tứ trong từng lời nói cử

chỉ của cô như vậy.

Hoàng Ngọc Bồi nhìn cô nữ

sinh từ đầu tới giờ chỉ cúi đầu uống sữa trà rõ ràng không muốn nói chuyện, vẻ

mặt từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt không hề có ý thỏa hiệp, sự khó chịu trào

dâng trong ngực, buồn bực, ông hỏi: “Con… Chẳng lẽ không thể nể mặt mũi của ta

sao…”

Từ con kia, tuy rằng

không có nói rõ ràng, nhưng ba người đều hiểu rõ.

Triêu Huy rốt cục ngẩng

đầu nhìn ông, nói: “Xin hỏi mặt mũi ngài, đáng giá bao nhiêu đồng?”

Hoàng Ngọc Bồi nhất thời

cứng họng.

Trên đường về, Triêu Huy

không nói được một lời, tựa vào ngủ trên vai Chu Vệ.

Về nhà, cô ngay lập tức

chui vào phòng ngủ, Chu Vệ không quấy rầy cô, lại quay về công ty. Anh biết,

lúc này người khác cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể để cô tự mình suy

nghĩ cho rõ ràng.

Tan tầm, khi Chu Vệ về

nhà, Triêu Huy đã thức dậy, đang nấu cơm.

“Không vui sao?” Anh bước

vào, đứng ở sau lưng xem cô xào rau.

“Không vui chuyện gì?”

Triêu Huy không quay đầu lại, “Em chỉ là cảm thấy thật không biết nói gì… Ông

ta là người như vậy, thế mà em còn tranh cãi với mẹ, từ ngàn dặm xa xôi chạy

tới nơi này nhập học. Thật là vớ vẩn!”

“Anh hiểu suy nghĩ của em,

nhưng anh cũng hiểu được hành động của ông ấy, ai cũng đều không mong muốn con

cái của mình chịu ngục tù tai ương.”

“Tội danh gây chuyện đánh

nhau cũng sẽ không khiến cậu ta chịu khổ gì to tát, OK?”

Chu Vệ ngẫm lại còn nói:

“Thế nhưng vẻ ngoài của em và ông ấy quả thật là giống nhau, chậc.” Anh còn dám

đứng trước khuôn mặt kia nói những chuyện quá đáng như vậy, nghĩ tới liền tức

giận… Cảm giác giống như là đang đối phó với bà xã nhà mình, thực kinh khủng.

“Cũng khó trách mẹ em vừa

thấy em lại phiền lòng.” Cô đột nhiên thở dài, “Em vừa mới nhìn ông ấy, cũng

không thể nén giận được, thật muốn cho khuôn mặt kia một cái bạt tai.”

Chu Vệ không nói gì…

“Nhưng bà xã à, em không được đánh anh đâu đấy.” Cô rất có khuynh hướng bạo

lực…

Cô huých cho anh một cái,

còn nói: “Thật là không thể tưởng tượng nổi… Cái tên Hoàng Hán Văn kia vậy mà

so với em chỉ nhỏ hơn 8 tháng, nói trắng ra là thời điểm mẹ em bụng đã lớn, mẹ

hắn cũng có tin vui…” Không thể ngờ được, người đàn ông đó thật sự là quá lợi

hại!

“Em làm sao mà biết

được?” Chu Vệ cảnh giác hỏi, chẳng nhẽ cô lại…

Quả nhiên!

“Vừa rồi em có tìm hiểu

một chút, lịch sử của cậu ta còn rất quang vinh.” Triêu Huy hoàn toàn

không biết bạn trai vô lực, còn rất hưng phấn mà bùng nổ, “Cậu ta thật đúng là

một học sinh có vấn đề, thế mà còn trúng tuyển vào đại học A… Nguyên nhân tất

nhiên chỉ có thể là dùng tiền lót đường mà lọt vào đây. Aizz… Thối nát.”

Chu Vệ cảnh báo bản thân, hôm nay tâm tình cô không tốt, không cần xúc động không cần xúc động…

Nhưng mà, trời mới biết được! Vừa rồi cô nhìn anh đưa ra chứng cứ xác thực thu

thập được, thiếu chút nữa anh tức chết mất! Vị cô nương này, ngang nhiên xông

vào bên trong hệ thống bảo vệ của ngân hàng người ta trộm đi đoạn băng theo

dõi, chuyện chứng cớ này quả thực so với gây chuyện đánh nhau còn nghiêm trọng

hơn nhiều… Chứng cớ của cô tất nhiên không thể dùng được, chỉ có thể tới ngân

hàng nghiêm túc yêu cầu hỗ trợ. Chuyện này cũng chưa tính là gì, xem lại đoạn

ghi hình kia toàn bộ nhóm đồng sự mặt đều biến sắc, anh cũng rốt cục hiểu được

biểu hiện khi đó của cảnh sát Vương là có ý tứ gì . Lúc trước cô chỉ nói là bản

thân có luyện qua một chút võ thuật, anh cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là

cô biết một vài chiêu thức bảo vệ bản thân mà thôi… Nhưng mà, đoạn ghi hình đã

chứng tỏ rất rõ ràng cô là một… cô gái hung dữ như thế nào! Hung dữ, dũng mãnh

đến mức chỉ duy nhất một hai chiêu thức liền đem đám người đánh tới mức không

thể động đậy… Từ nay về sau, ánh mắt của nhóm đồng sự nhìn về phía anh đều là

mâu thuẫn và phức tạp, không thể sai được còn có vẻ cảm thông… Trong nhà

có người phụ nữ hung dữ…

“Đâu có khoa trương như

vậy!” Triêu Huy run rẩy nói, “Em chỉ là đặc biệt đánh vào ma huyệt trên tay bọn

họ, khiến cho bọn họ trong chốc lát không thể sử dụng được chút sức lực nào mà

thôi, anh đừng cho em là cao thủ võ lâm nha?” Đây chỉ là kỹ xảo đánh võ bình

thường mà.

“Ma huyệt?” Xem đi, thuật

ngữ chuyên ngành như vậy mà cũng có thể nói ra được, còn không phải cao thủ võ

lâm? Người bình thường đâu có dùng mấy từ đại hiệp khí phách như vậy?

“Nó là như thế này.”

Triêu Huy cầm lấy cổ tay anh, dùng sức. Chu Vệ nhất thời cảm giác được chỗ

khuỷu tay mình run lên, mơ hồ cảm thấy có chút đau đớn, một tí sức lực cũng

không dùng được.

Aizzz… Cô tùy tiện ấn một

cái anh đã không có sức phản kháng, về sau nhất định phải sống dưới uy của cô

rồi.

Vì thái độ Triêu Huy rất

kiên định, hơn nữa nhân chứng vật chứng đầy đủ, những người liên can đến Hoàng

Hán Văn bị mẹ pháp luật tóm vào ôm ấp dạy bảo, vì thế trường học

cũng phải đưa ra mức xử phạt mang tính giáo dục, cho vài

người trong bọn họ lưu ban.

Sau khi mọi chuyện lắng

xuống, Triêu Huy cùng Hoàng Hán Văn từng có một lần nói chuyện với nhau.

“Phi, không ngờ hai cha

con các người lớn lên lại giống nhau như vậy, ngay cả tính cách tuyệt tình đều

rất giống.” Hoàng Hán Văn châm chọc nói.

Triêu Huy lơ đễnh, nói:

“Tôi với cậu không có giao tình gì, chẳng qua chiếu theo pháp luật mà có

liên quan, không thể nói tới chuyện tuyệt tình.”

“Cô không để tôi sống dễ

chịu, tôi cũng không để cô được yên. Thế nào? Cha và con gái nhận nhau tư vị

ngọt ngào chứ nhỉ, về sau còn gặp lại, cứ chờ xem.” Hoàng Hán Văn buông lời ác

độc nói.

Triêu Huy mặc kệ… Vì

sao người xấu nào cũng đều có thói quen đe dọa người khác vậy?

“Tôi nghĩ tôi phải làm

cậu thất vọng rồi.” Cô bình tĩnh nói, “Nếu cậu thật sự mong chờ một

màn cha và con gái nhận nhau cảm động lòng người thì

tôi rất lấy làm tiếc. Từ đầu tới giờ, tôi mang họ Trần, người trong nhà chưa

từng nói cho tôi về chuyện của cha tôi, tôi cũng không nghĩ bản thân mình

còn có một người cha. Cậu không cần phải giận chó đánh mèo với tôi, cậu và cha

mình ngay từ đầu đã không có quan hệ gì với tôi, về sau cũng không có.”

Nếu cô vẫn là cô của ba

năm trước đây, có lẽ Hoàng Hán Văn đã làm cô tổn thương. Chỉ là mọi

chuyện trên đời không phải lúc nào cũng giống như trước, trải qua việc bà ngoại

bị bệnh nặng, rồi gặp gỡ Chu Vệ, cô trưởng thành lên rất nhiều, cho nên, cô vẫn

là Trần Triêu Huy.