Chương 35: Bi đát gặp mặt

Lựa chọn đại học A, dự

định ban đầu của Triêu Huy rất đơn giản. Mọi người đều nghĩ rằng cô không biết

chuyện của cha ruột mình, kỳ thật trước đây đã lâu, thông qua một vài nguồn tin

cô biết được cha của mình ở thành phố B, cho nên cô lựa chọn tới thành phố

B chính là muốn gặp ông một lần. Rất nhiều lần cô đã tưởng tượng ra tình cảnh

khi hai người gặp mặt, nhưng cũng không thể ngờ được lại có thể gặp ông trong

hoàn cảnh như vậy.

Chuyện là như thế này,

Triêu Huy cùng với vị tác giả mai một hồi lâu Chung Mi Nhiễm hẹn nhau ở quán

trà sữa ôn lại tình đồng hương. Nói là hẹn nhau, kỳ thật là bạn học Mi Nhiễm

làm việc ở một quán trà sữa trong trường, cần phải gia tăng doanh số… Bạn học

Mi Nhiễm tính toán như thế này, cô mời Tiểu Huy uống một cốc trà sữa, Tiểu Huy

tự nhiên phải có phúc cùng hưởng mua một cốc cho bạn trai mình là Chu Vệ, mà

Chu Vệ yêu ai yêu cả đường lối về phải mời ba bạn cùng phòng của Tiểu Huy, sau

đó Chu Vệ sẽ phải đồng ý với Tiểu Huy thỉnh ba vị bạn cùng phòng tới đây… Ha

ha…

“Tổng cộng bảy cốc, xin

mời trả tiền.” Mi Nhiễm vui tươi hớn hở nói.

Triêu Huy không nói gì

nhìn Mi Nhiễm như trẻ con, lấy ví tiền ra… Chuyện này, đồng hương gặp đồng

hương, không phải hai mắt nước mắt lưng tròng sao? Vì sao gặp cô người này liền

biến thành đồ tể đói khát thế này?

Có lẽ mọi người còn không

biết, Mi Nhiễm của chúng ta bộ dạng trẻ con rất chi là tú sắc khả cơm (*), nhất

là xuất đầu lộ diện ở quán trà sữa này, bị người đùa giỡn bị người đối xử cợt

nhã là chuyện thường xuyên xảy ra, mà lúc đó nhân vật chính phẩm chất cao nhã

nhóm Bia Đỡ Đạn (**) thường xuyên có mặt khắp nơi… Ví dụ như giờ phút này.

(*)Tú sắc khả cơm: ngắm

thôi cũng no

“Chủ quán, hôm nay buôn

bán không được tốt lắm nhỉ, cần chúng tôi giúp đỡ không?” Bia Đỡ Đạn giáp nói

như thế.

Mi Nhiễm mày liễu dựng

thẳng, cố ý lớn tiếng hướng Triêu Huy nói: “Bạn học, cậu muốn bảy cốc trà sữa

à, xin chờ một chút.”

Triêu Huy không nói gì.

Bia Đỡ Đạn giáp sửng sốt,

không dự đoán vừa khai pháo lại bị xịt như thế này, kẻ nào mà dám ở trước mặt

đại gia hắn uống bảy cốc trà sữa? Hắn lại rất kiêu ngạo nói: “Tôi muốn mười

cốc.”

Mi Nhiễm mắt cũng không

thèm ngước lên một cái, nói: “Xin đợi một chút.”

“Đợi là có ý gì?” Bia Đỡ

Đạn ất bất mãn.

“Chúng tôi trước hết phải phục vụ bạn học này trước đã, phiền các vị chờ một chút, có thể chứ?” Mi

Nhiễm chuyên nghiệp nói. Làm sao nào, cho dù mấy người mua một trăm cốc cũng

phải chờ phía sau. Cô vụиɠ ŧяộʍ liếc đồng sự một cái, để cho cậu ta tay chân

chậm chạp một chút, cho bọn họ sốt ruột chết đi! Ai bảo bọn họ như lại phiền

vậy, mỗi ngày đều đến ăn đậu hủ của người ta! (đậu hủ: chiếm tiện nghi)

Đợi một hồi lâu, nhóm Bia

Đỡ Đạn không kiên nhẫn được nữa rốt cục cũng ý thức được bản thân mình đang bị

lạnh nhạt…

Vì thế còn có người tiến

lên động tay động chân, Mi Nhiễm rất tự nhiên lui vào trong quán, để ông

chủ ra ứng phó. Ông chủ cũng rất buồn bực, cái đám người này, bọn họ tưởng mình

như hoàng đế chắc, được đằng chân lân đằng đầu, hơi chậm trễ một tí là nhân cơ

hội mà làm loạn… Thật sự là phiền càng thêm phiền…

Ông chủ khuyên can mãi,

nhóm người kia vẫn không chịu nhân nhượng, Bia Đỡ Đạn giáp thậm chí vượt qua

quầy, túm lấy Mi Nhiễm, muốn đem cô lôi ra ngoài, một bạn nam sinh làm cùng

dũng cảm chạy lên chắn ở đằng trước, lại bị hắn đẩy ngã xuống đất, kính mắt đều

bị vỡ nát.

“Này!” Triêu Huy hô lớn

một tiếng, rút di động ra: “Cần tôi báo cảnh sát sao?”

Báo cảnh sát? Một đám

người cười ngặt nghẽo, ông chủ xầm mặt lại, Mi Nhiễm bối rối.

“Hoan nghênh cô báo cảnh

sát.” Bia Đỡ Đạn ất phủi phủi quần áo, nói: “Thế nhưng trước tiên phải nhắc nhở

cô, cục cảnh sát là nhà của chúng tôi, có lẽ cô nên cân nhắc cho kĩ, không giam

được tôi, ngày mai sẽ đem nơi này đập phá hết.”

“Anh đây là đe dọa tôi?”

Triêu Huy bình tĩnh hỏi.

“Phải, tôi đe dọa cô đấy.

Cô dám báo cảnh sát, trước tiên tôi đem cô ném vào bệnh viện, thuận tiện đem

nơi này đạp nát. Dù sao cục cảnh sát là địa bàn của tôi, đi vào đó ở một đêm,

cũng chỉ như hưởng thụ đãi ngộ khách sạn 5 sao.”

Triêu Huy thản nhiên nhìn

bọn họ liếc mắt một cái, chậm rãi ấn dãy số 110, trong ánh mắt kinh ngạc của

mọi người đưa điện thoại di động áp vào bên tai:

“Alo, cục cảnh sát phải

không? Tôi bây giờ đang ở quán trà sữa thuộc khu XX đại học A, có người gây

chuyện đánh nhau…”

“Này! Đồ đàn bà thối

tha!” [Láo! Chu Vệ ca nghe được bóp cổ ngươi bây giờ] Có người quát

lớn một tiếng, Bia Đỡ Đạn giáp lẫn Bia Đỡ Đạn ất đều lập tức tỉnh ngộ, nhào về

phía này muốn giật lấy di động.

Triêu Huy nhanh nhẹn né

qua, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi áo, nói: “Dù sao các người cũng

không để ý chuyện báo cảnh sát, chắc cũng không ngại chờ cảnh sát tới đây.”

Cô ta báo cảnh sát thật

ư… Người bình thường không phải đều sẽ nuốt giận sao? Nhóm Bia Đỡ Đạn khó có

thể tin, lúc này ngược lại là bọn hắn không biết được nên làm cái gì, những lời

vừa rồi chẳng qua là đánh lạc hướng…

Một đám người đối mặt

nhìn nhau.

“Mẹ nó! Chúng mày chẳng

nhẽ sợ một con bé này ư!” Một tên từ nãy vẫn đứng ở phía sau, hung hăng đem một

chiếc ghế tựa ném ra ngoài.

Triêu Huy nhớ rõ giọng

của tên này chính là kẻ vừa rồi nói “Đồ đàn bà thối tha”, phỏng chừng hắn là

tên đầu sỏ.

Quả nhiên, sau lời nói

của tên này, nhóm Bia Đỡ Đạn như lũ ngựa non, tay chân bắt đầu ngứa ngáy.

Đến khi Chu Vệ nhận được

điện thoại, vô cùng khϊếp sợ, thậm chí còn hoài nghi bản thân mình có vấn đề về

thính lực. Anh chưa từng tưởng tượng mình sẽ phải tới cục cảnh sát nộp tiền bảo

lãnh cho Triêu Huy, thậm chí lý do là gây chuyện đánh nhau…

Cho đến khi anh lo lắng

hổn hển chạy tới cục cảnh sát, lại thấy Triêu Huy nhàn nhã thảnh thơi ngồi ở

cục cảnh sát nghịch máy tính.

“Em có bị thương gì

không?” Ở bên ngoài không thấy có vết thương, không biết có bị nội thương gì đó

hay không, anh vẫn không thể bớt lo lắng được.

Tâm.

Triêu Huy sửa lại mái

tóc, lắc đầu, dây buộc tóc không cẩn thận bị rơi mất, cô bây giờ đành để tóc

tai bù xù.

“Em cũng nên giải thích

nguyên nhân một chút đi chứ.” Chu Vệ chịu không nổi vẻ thản nhiên của cô, trong

lòng muốn phát điên! Thử hỏi đám luật sư cả nước, có ai nghĩ tới nhận được điện

thoại cầu cứu của bà xã nhà mình, cấp tốc chạy tới cục cảnh sát hội ngộ là loại

tình huống này hay không? Cô coi đây là đóng vai thần tượng nữ cường nhân trong

kịch sao?

Thứ lỗi cho Triêu Huy

đang cố gắng thu hết bộ dạng chật vật của mình, không phát hiện lửa giận của

bạn trai, đem sự tình vừa trải qua đơn giản báo cáo một phen.

Chu Vệ nghe xong, một lúc

lâu sau hỏi: “Cho nên em tính tố giác bọn họ? Anh đoán là em đã thu thập đầy đủ

chứng cớ rồi đúng không?”

“Đó là chuyện đương

nhiên.” Triêu Huy vẫy vẫy di động. Ngay từ đầu khi cô cảnh cáo bọn họ nói muốn

báo cảnh sát, quả thật đã bắt đầu ghi âm, hơn nữa, ít nhiều các chú cảnh sát

cũng không hạn chế cô dùng máy tính, cô lại nhờ đó mà lấy được một phần chứng

cứ rất có lợi xuống —— bên cạnh quán trà sữa có một ngân hàng, trước cửa

ngân hàng có trang bị máy quay, cô cũng vừa mới tải xuống… Hừ, cục cảnh sát là

nhà của các người thì thế nào? Cứ đợi mà ngồi nhà giam hưởng thụ đãi ngộ năm

sao cao cấp đi nhé. [Sa: Không hổ là bà xã của luật sư]

Chu Vệ cũng thực dứt

khoát, trực tiếp đi theo cảnh sát phụ trách giải quyết.

Sau đó, thân phận Chu Vệ

từ người nộp tiền bảo lãnh lập tức thăng cấp thành luật sư nguyên cáo…

“Chúng tôi quả thật thu

được rất nhiều khiếu nại của quần chúng, nhưng mà vẫn không ai chịu đứng ra tố

giác, cũng không có chứng cớ, chúng tôi cũng không tiện xuống tay.” Cảnh sát

Vương nhìn về phía Chu Vệ nói, “Anh chị cũng xem như đã lập được đại ân.”

“Nhưng bọn chúng nói cục

cảnh sát là nhà của bọn chúng.” Triêu Huy thuận miệng nói.

Cô không có ý sâu xa gì,

cảnh sát Vương lại sợ run cả người. Hắn còn nhớ rõ khi đuổi tới đại học A, quán

trà sữa đã là một đống lộn xộn, trên mặt mỗi người đều tái mét, chỉ duy nhất có

mình cô, một thân khí thế, hai mắt cứng cỏi như báo, đem một nữ sinh bảo vệ ở

sau người không chút sứt mẻ, thâm tàng bất lộ, khiến người ta phải hoảng sợ…

Đợi hơn nửa ngày, cảnh

sát rốt cục lập án điều tra, còn Triêu Huy dưới ánh mắt hung ác như kẻ thù của

nhóm Bia Đỡ Đạn bình tĩnh rời đi.

“Cô cẩn thận đừng để cho

bọn tôi gặp lại!” Cái tên đầu sỏ phun ra một câu giận dữ.

Triêu Huy quay đầu nhìn

hắn, không nói gì…

“Anh đây là đe dọa tôi

sao?” Cô lần thứ hai trong ngày hỏi câu này.

Cái tên nam sinh kia nhất

thời cứng họng, bây giờ đang ở cục cảnh sát, hắn có ngốc cũng không thể gật

đầu.

Lúc này, có hai người

bước vào, một người đàn ông trung niên cùng một vị trẻ tuổi nữa, bọn họ đầu

tiên là hỏi một anh cảnh sát vài câu, sau đó hướng hai người nhìn tới.

Nhận thấy có người nhìn

mình, Triêu Huy vô ý nhìn thoáng qua, sau đó chợt ngây người. Chu Vệ ở bên cạnh

thấy khó hiểu, cũng theo tầm mắt của cô nhìn đến, bất chợt hiểu rõ.

Mặc dù cô chưa từng cho

anh xem qua ảnh chụp của người đàn ông đó, có lẽ bản thân cô cũng chưa từng

nhìn thấy, nhưng gương mặt kia đúng là rất quen thuộc.

Người đàn ông hiển nhiên

cũng ngẩn người, sau đó liền đi tới, nói: “Tôi là Hoàng Ngọc Bồi, cha của Hoàng

Hán Văn, có thể nói chuyện với các vị được không?”

Hoàng Ngọc Bồi… Triêu Huy

cúi đầu, giật giật, không tự giác nắm chặt lấy tay của Chu Vê.

“Ngài muốn nói chuyện

gì?” Chu Vệ bình tĩnh hỏi. Thật sự là không thể không cảm thán tạo hóa thần kỳ,

khuôn mặt này, ánh mắt này…

“Chúng ta ra ngoài nói

chuyện.” Hoàng Ngọc Bồi nhìn con (chính là cái tên đầu sỏ kia), lại nhìn Triêu

Huy đang cúi đầu không nói gì, “Xin hỏi vị tiểu thư này họ gì?”

Trầm mặc rất lâu, Triêu

Huy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt này, nói: “Tôi họ Trần.”