Đầu hè, sen trong hồ
đại học A đã bắt đầu nở rộ. Vẫn như thường lệ sáng sớm ven hồ có rất đông
sinh viên, dạo này còn có thêm cả Triêu Huy, ngoài việc chạy bộ lúc tinh mơ, cô
còn có thêm nhiệm vụ mang Thọ Thọ đi chạy. Chu Vệ nói cún con 8 tháng đã thích
hợp vận động rồi, mà anh lại chỉ vận động trong phòng tập thể thao, cho nên
chức vụ huấn luyện viên đầy vinh quang này được giao lại cho cô. Hừ, Thọ Thọ
rốt cuộc là con nhà ai? Trần Triêu Huy rất muốn hỏi anh một câu ấy, nhưng mỗi
sáng sớm nhìn thấy Thọ Thọ nhướn đôi mắt tội nghiệp ngồi trước cửa, cô đành đầu
hàng.
Đôi khi, cô cảm thấy Chu
Vệ thật sự rất lợi hại, ngay cả buổi sáng mấy giờ cô rời khỏi giường, rời khỏi
giường xong sẽ làm gì đầu tiên, anh ấy đều biết rất rõ ràng, thật nghi ngờ,
không biết anh có gắn thiết bị theo dõi nào lên người cô hay không.
Đông Yến nghe Triêu Huy
than oán, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng… Cô chính là gián điệp mà Chu Vệ
cài vào bên cạnh Triêu Huy nha… Biết vậy thì đã chẳng làm, lỡ một bước hối hận
ngàn lần… Đã nói, Chu Vệ làm sao mà dễ thương lượng như vậy? Còn phải trả phí —
lúc nào cũng phải mật báo cho anh. Không phải cô không có nghĩa khí, nhưng mà,
cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn a… Luật sư đều là những tên bụng
dạ nham hiểm, không cho phép mặc cả không cho phép thương lượng…
Triêu Huy sau này mới
biết thì ra Thọ Thọ là giống Saint-Bernard [1]. Ban đầu, cô vốn tò mò, không
hiểu sao một chú chó nhỏ xíu, qua một thời gian lại có thể cao đến sáu bảy mươi
cm như thế? Sau đó Chu Vệ nói cho cô biết, chó Saint-Bernard vốn là giống chó
lớn, hơn nữa Thọ Thọ lại là con đực, dĩ nhiên khi lớn lên sẽ vạm vỡ, lúc trước
nhỏ xíu như vậy, có lẽ là do dinh dưỡng không đầy đủ…
Thọ Thọ trở nên cao lớn
cũng không làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại khi đứng giữa đàn chó
còn có vẻ xuất chúng, có cảm giác như hạc giữa bầy gà vậy. Mỗi sáng mang nó đi
tập thể dục, thường có một đống chị gái xinh đẹp bị bộ lông vàng ánh cùng vẻ
mặt thật thà đáng yêu đó hấp dẫn đến chơi đùa, ôm ấp nó, mà nó cũng đặc biệt
thích chơi đùa với người khác, ngày nào cũng chơi rất hăng hái. [Tia: sói đội
lốt cừu, chả khác gì Chu ca của chúng ta, Sa: đúng đúng]
Nhìn Thọ Thọ trưởng thành
từ cún con bé tí xíu đến một chú chó vạm vỡ, Chu Vệ cảm thấy rất có thành tựu
của người làm cha… Triêu Huy nghe vậy mà đổ mồ hôi lạnh, dù không thể không
công nhận, nhưng cô mới làm người ngậm đắng nuốt cay nuôi Thọ Thọ trưởng thành
mà… Thọ Thọ trưởng thành, công lao của Triêu Huy tuyệt đối không thể bỏ qua, mà
cô, cũng trưởng thành từng bước cùng Thọ Thọ — ngẫm lại trước kia cô thấy một
con cún nhỏ đã chạy cách xa nó khỏi ba trăm thước, đi đường vòng rồi, bây giờ
lại có thể hét lớn, kêu một chú chó Saint-Bernard to lớn đi nhặt đĩa bay, cô đã
tiến bộ bao nhiêu rồi nha.
Ngay cả Lý Mộ Thần cũng
kinh ngạc nhìn cô, anh nhìn thấy Triêu Huy chạy đằng trước, Thọ Thọ đuổi theo
đằng sau, còn diễn vở “Tỷ muội tình thâm”, Triêu Huy lại quay đầu lại, ôm chầm
lấy Thọ Thọ…
Hồi lâu sau, Lý Mộ Thần
chỉ phán một câu: “Thì ra mình đã quá khinh địch rồi.” Tiểu tử Chu Vệ kia thật
đúng là không thể coi thường, có thể chữa được tật sợ chó của Triêu Huy, thậm chí,
căn bản không để cho Tiểu Huy có cơ hội mất cảm tình với cậu ta, còn có thể
mượn cơ hội này khiến cho quan hệ của hai người càng thêm thân mật… Người này,
lòng dạ thật là sâu sắc, rất được lòng người khác, hôm nào nên lĩnh giáo thử
mới được. [Tia: =)) Xời ạ, còn tưởng a iu thương e gái lắm, tưởng gì giao trứng
cho ác, tội nghiệp Tiểu Huy]
Nếu như Lý Mộ Thần có cơ
hội biết được diễn biến tiếp theo của Triêu Huy, tin chắc anh ta sẽ không đợi
đến ngày lĩnh giáo, mà là hành động ngay lập tức… Đáng tiếc, anh ta không biết,
cho nên chúng ta cũng bỏ lỡ mất một cuộc đối đầu đầy phấn khích giữa hai đại
yêu nghiệt xuất thế!!!
Hai ngày sau khi Lý Mộ
Thần trở về, Chu Vệ cầm máy tính xách tay của mình đến để nhờ Triêu Huy nâng
cấp. Triêu Huy vui vẻ đồng ý, trước giờ, Chu Vệ đều không cho cô đυ.ng vào máy
tính của anh, làm cô tò mò đã lâu, cơ hội nằm ngay trước mắt, tất nhiên cô sẽ
không bỏ qua.
Vừa nâng cấp, vừa hướng
dẫn Chu Vệ một số thao tác xử lý hệ thống đơn giản, Triêu Huy cố ý kiểm tra
lịch sử những trang mà Chu Vệ đã vào… Quả nhiên, đa số là vào những trang web
về luật pháp, cô không nên kỳ vọng quá lớn về anh. Hử? Tần suất vào trang web
này cũng khá cao, hình như là một trang blog. Anh ấy thường xuyên vào blog của
ai vậy?
Mở ra, cô lập tức liền
ngây dại…
“Cái này…” Không phải
hình ảnh của Thọ Thọ sao? Triêu Huy ngơ ngác quay đầu nhìn Chu Vệ.
Chu Vệ ôm Thọ Thọ, một
người một chó vô tội nhìn cô: “Bị em phát hiện rồi à? Đó là nhật ký nuôi chó mà
anh viết, vốn là muốn học hỏi những người có kinh nghiệm, kết quả, viết viết
thành nhật ký trưởng thành của Thọ Thọ.” [Tia: ta mắc cười với cái hình ảnh một
người một chó vô tội nhìn Tiểu Huy quá à =))]
Triêu Huy yên lặng. Một
người đi sớm về khuya dãi nắng dầm mưa, thoạt nhìn bận rộn nhiều việc, bận đến
tối tăm mặt mày mà cũng có thời gian để viết về những điều tâm đắc khi nuôi
chó, thật là không có thiên lý, càng không có thiên lý chính là, người chăm sóc
đâu phải là anh…
Lặng lẽ liếc nhìn một
người một chó đang chơi đùa rất vui vẻ, Triêu Huy nhấp “mở blog”. Thọ Thọ vui
vẻ là vì rốt cuộc Chu Vệ cũng rảnh rỗi để chơi đùa với nó, vậy còn nguyên nhân
mà Chu Vệ vui vẻ? Chẳng lẽ vì Thọ Thọ chơi với anh? [=))]
Nhật ký ngày thứ nhất –
“Ngày đầu tiên cún con về
nhà, có chút rầu rĩ không vui. Cho gì cũng không chịu ăn, nệm chó đặc biệt mua
cho nó cũng không thích, còn không ngừng “ư, ử” kêu, đành phải dắt nó vào phòng
ngủ, ngủ cùng nó một buổi tối. Đúng là trẻ con chuyện gì cũng cần có người chăm
sóc.”
Triêu Huy nhìn trộm Thọ
Thọ đang chơi rất vui bên cạnh, thật sự khó mà tưởng tượng được, bộ dạng lúc nó
run rẩy khóc hu hu kia.
Nhật ký ngày thứ ba –
“Công việc ngày càng bận
rộn, không thể giống như lúc trước thường xuyên chơi với nó, bất đắc dĩ, phải
giao trách nhiệm nặng nề này cho người khác, cũng may, có một người vừa yêu thích,
vừa có kiên nhẫn lại vừa có thời gian giúp đỡ. Kết quả, tôi vui mừng đến nỗi…
quên mất những chuyện lúc trước xảy ra giữa cô ấy và mấy con chó khác… Cũng may
mà nhờ lòng yêu thương và sự kiên nhẫn, cô ấy cũng giúp đỡ chăm sóc cho con
trai tôi, còn đặt tên cho nó. Chu Thọ Thọ, mọi người cảm thấy thế nào?”
Triêu Huy: “…” Cô mới là
người “bất đắc dĩ” mà? Cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể che dấu sự thật
tàn khốc này.
Mấy ngày sau –
Vô cùng thê thảm không nỡ
nhìn… Chính là quá trình từ việc “cô gái vừa có tình yêu thương vừa có sự kiên
nhẫn” cùng “cún con trẻ người non dạ” làm sao từ thù hóa thành bạn. Mà về
phía bạn bè trên blog có rất nhiều người đặt câu hỏi “cô ấy” là ai, Chu Vệ cũng
không trả lời rõ ràng.
Rất tốt, cô may mắn được
ra sân liên tiếp, không biết có nên tìm người nào đó đòi phí “xuất hiện” không
nhỉ, trong lòng Trần Triêu Huy không biết có cảm tưởng gì, mở tiếp những ngày
sau.
Ngày thứ n –
“Thọ Thọ đã sáu tháng
rồi, nó vừa thay răng xong, thấy cái gì là lại nhai cái ấy. Bàn ghế trong nhà,
chén bát đều bị nó lấy ra làm dụng cụ mài răng. Tôi đành cười khổ, không nỡ
trách cứ nó, bạn có nên so đo với một đứa trẻ chưa biết cái gì hay không? Nhưng
hôm nay tan ca về nhà, thấy Thọ Thọ cúi đầu, vẻ mặt đáng thương như vậy, còn cô
ấy thì đen mặt ngồi trên sofa, ấn ấn điều khiển chuyển kênh liên tục. Khi tâm
trạng cô ấy không tốt luôn luôn làm như vậy, phải cảm ơn remote trong nhà chất
lượng quả thực rất là tốt. Hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra, cô ấy hung hăng trợn
mắt liếc nhìn Thọ Thọ — phải rồi, cùng lắm là nghiêm túc một chút, ánh mắt của
cô ấy hình như còn cách xa lắm mới có thể dùng từ “trợn” để hình dung – sau đó
cô ấy đưa một sợi dây ra trước mắt tôi. Tôi ngơ ra không hiểu chuyện gì, không
biết đây là cái gì. Cô ấy nói là dây mạng… Ừ, tôi thừa nhận tôi không nên nổi
giận theo cô ấy, nhưng không có dây mạng, tối nay làm sao mà cập nhật blog bây
giờ? Đáng thương cho Thọ Thọ, bị ba mẹ phạt đứng, xoay mặt vào trong bức tường,
thật đồng cảm với nó.” [Sa: híc híc thật tội nghiệp cho Thọ Thọ]
Khóe mắt của Triêu Huy
như giãn ra: ba mẹ…? Hẳn là tay gõ chữ nhanh quá, gõ nhầm từ “ba ba” sang “ba
mẹ”, cô luôn nhã nhặn khiêm tốn, chuyện này cũng không liên quan gì đến cô,
không liên quan, không liên quan.