“Khi nào rảnh, anh muốn
nói chuyện với em.”
Trở lại dưới lầu ký túc,
vừa khởi động máy, Trần Triêu Huy liền thấy tin nhắn của Dương Cảnh gửi đến một
giờ trước.
Dương Cảnh hiếm khi lại
nghiêm túc đến như vậy, ngẫm lại cũng đã mấy ngày nay không gặp mặt anh, Trần
Triêu Huy lập tức nhắn lại:
“Buổi tối em có giờ tự
học, lát nữa gặp ở canteen được không ?”
Cô nói canteen, dĩ nhiên
là canteen mà bọn họ thường hay lui tới.
Dương Cảnh nhanh chóng
nhắn trở lại: “Được, mười phút sau gặp mặt.”
Trần Triêu Huy cũng không
vội vàng tới căn tin, về ký túc xá trước một chuyến, mang theo cả sách giáo
khoa và vở ghi buổi tối cần dùng.
Trong phòng chỉ còn Đông
Yến đang chăm chú chiến đấu hăng hái với cái máy tính, những người khác chắc là
đi ăn cơm rồi.
Thấy Trần Triêu Huy trở
về, Đông Yến nhanh chóng nhìn lướt qua, động tác trên tay cũng không dừng lại,
thuận miệng hỏi một câu:
“Cậu tan học rồi à?”
Trần Triêu Huy sớm đã
quen với việc này, đáp lời, bỏ ba lô xuống, đem sách bên trong đặt lên giá cẩn
thận đâu ra đấy, lại lấy xuống những cuốn cần dùng, sau đó theo thói quen gom
những cuốn sách mọi người đặt tùy tiện trên bàn lại.
Bạn cùng lớp vẫn thường
dùng bốn mùa để hình dung về bốn người trong phòng của Triêu Huy:
Xuân là Tiểu Khê —— trên
bàn luôn có truyện tranh và tiểu thuyết, thanh xuân hoạt bát;
Hạ là Đông Yến —— luôn
thích chơi những trò chơi trên máy tính và CD, sức sống vô hạn;
Thu là Tĩnh Tĩnh ——xinh
đẹp lộng lẫy; công phu chăm sóc sắc đẹp không ai sánh bằng.
Đông là cô —— lúc
nào cũng luôn tỉ mỉ, cẩn thận, ngăn nắp, nghiêm túc tự gò bó mình.
Thói quen như vậy, đã
được bồi dưỡng từ nhỏ, không thể nói là thích hay không thích, người khác có
thể cảm thấy cô rất cứng nhắc, nhưng Trần Triêu Huy vẫn luôn kiên trì .
“Tiểu Khê và Tĩnh Tĩnh
đâu rồi?”
Đông Yến nhún nhún vai,
tỏ vẻ không biết, tiếp tục đắm chìm trong trò chơi chinh chiến cướp bóc.
Trần Triêu Huy nói lời
tạm biệt với cô, đóng cửa phòng rồi đi về phía canteen.
Đến căn tin, Triêu Huy
tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống. Không bao lâu Dương Cảnh cũng đến, hơi thở
gấp gáp.
“Anh vội tới đây sao?”
Trần Triêu Huy cười hỏi. Bản thân anh lười biếng, lại không biết xấu hổ thường
xuyên cười cô là người chậm chạp. Hôm nay có chuyện gì lại làm cho anh gấp rút
đến vậy?
Dương Cảnh do dự rồi nói:
“Ăn cơm trước đi” Nói rồi anh định đi lấy cơm nhưng Trần Triêu Huy đã nhanh
chóng giữ tay anh lại.
Vẫn là nói luôn bây giờ
đi, trong lòng có nghi hoặc, cô cũng không có khẩu vị.
Dương Cảnh lại ngồi xuống
đối diện với cô, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói:
“Tiểu Huy, chúng ta chia
tay đi.”
Chúng ta chia tay đi…
Chúng ta chia tay đi…
Chúng ta chia tay đi…
Đầu óc Trần Triêu Huy lâp
tức choáng váng, âm thanh ngày trước cô cảm thấy thật ấm áp giờ phút này dây
dưa bên tai, quanh quẩn không đi biến thành một vòng luẩn quẩn không chịu buông
tha cho cô.
Chia tay sao… Hai người
qua lại còn chưa được ba tháng mà!
“Tiểu Huy, là anh không
tốt, không đủ vĩ đại, không xứng với em.”
“Không phải như thế, là
em không tốt mới đúng, em quá ngu ngốc… Hy vọng anh tha thứ cho em, làm lại một
lần nữa…” Bắt đầu một tình yêu say đắm
“Anh sẽ, em cũng là…
Nhưng mà chuyện này không hẳn là vấn đề, dù sao cũng là em.”
Cái gì gọi là không thành
vấn đề? Rốt cuộc cho đến khi Trần Triêu Huy lấy lại tinh thần, Dương Cảnh đã
không còn ngồi đối diện nữa.
Ngẩn người đến khi tiếng
chuông vào lớp vang lên, Trần Triêu Huy vẫn không hiểu sự tình phát sinh như
thế nào lại cũng giống như khi Dương Cảnh ngỏ lời với cô cũng không nói rõ là
anh thích cô ở điểm nào.
Bắt đầu bất ngờ, chấm dứt
cũng thật đáng ngạc nhiên.
Cô vẫn tỉnh tỉnh mê mê,
dường như không hiểu gì cả.
Miễn cưỡng mà nói đây
cũng là cảm giác mối tình đầu tan vỡ.
Nếu tình yêu cũng có thể
đem ra đo đếm, vậy cô có được bao nhiêu chứ?
Nếu dịu dàng quan tâm có
thể liệt vào —— có lẽ là cô chưa hề làm được, lần nào gặp mặt cũng là Dương
Cảnh hẹn cô, cũng nỗ lực dành cho cô đủ loại bất ngờ, còn cô thì lại hay thất
hẹn với anh.
Thấu hiểu tâm tư
người khác —— cô cũng không phải, mà là hoàn toàn ngược lại. Đối với chuyện
tình cảm yêu đương, cô hoàn hoàn chỉ là như một đứa trẻ chập chững học những
bước đầu tiên, thường xuyên làm ra những việc ngốc nghếch, anh thì lúc nào cũng tha thứ cho cô.
Nhiệt tình không có gì
ngăn trở… Hài, đúng là chuyện nan giải. Nếu người yêu là lập trình phần mềm, cô
cam đoan có thể dùng mười hai phần công lực để đi chinh phục… …
Tính đi tính lại, cho dù
có tính như thế nào, cô cũng không đủ tư cách.
Nhớ tới bộ dáng miễn
cưỡng vừa rồi của Dương Cảnh, cô đột nhiên ý thức được, cảm tình không phải cứ
dần từng bước từ cùng ăn cơm rồi đến nắm tay là trọn vẹn, hóa ra anh cũng không
vui vẻ gì. Đến cuối cùng, anh vẫn bao dung đem trách nhiệm nhận về mình, không
muốn cô phải áy náy, có lẽ cô cũng nên nghiêm túc xin lỗi anh một tiếng?
Nói được thì làm được,
Triêu Huy lập tức nhắn tin cho Dương Cảnh: “Hẳn là em nên nói lời xin lỗi, thật
sự rất xin lỗi, vẫn là em làm không tốt.”
Đợi thật lâu, cũng không
có tin nhắn trả lời, trong lòng Trần Triêu Huy như có tảng đá đè nặng, không
thể an tâm đi học, quyết định tan học đi tìm Dương Cảnh để mọi việc kết thúc
tốt đẹp. Không làm người yêu vẫn có thể làm bạn bè, dù sao trước khi quen nhau
bọn họ đã từng là bạn tốt.
Nhưng ý nghĩ này bị bóp
chết chỉ trong một giây khi Trần Triêu Huy nhìn thấy Dương Cảnh thân mật ôm một
cô gái khác.
Cô gái kia chính là Lâm
Ứng Tuyên, một trong những đồng hương cũng vào trường học năm thứ nhất với cô.
Trần Triêu Huy cúi đầu,
yên lặng lướt qua bọn họ, bước chân so với bông còn nhẹ hơn. Cô trở về phòng,
gội đầu tắm rửa, rửa mặt, giặt quần áo, xắp xếp mọi thứ, lên giường ngủ.
Một lúc lâu sau, có người
kéo chăn của cô ra.
“Triêu Huy, ngươi làm
chuyện gì thẹn với lương tâm mà không chịu khai báo với tổ chức?” Tĩnh Tĩnh
đứng ở dưới nhìn chằm chằm cô, một bên còn không quên đúng giờ thoa kem dưỡng
da thoa lên mặt.
“A? Không có.” Trần Triêu
Huy theo trực giác lắc đầu phủ nhận.
“Hử?” Tĩnh Tĩnh hừ lạnh,
Triêu Huy tự nhiên phát hiện chính mình vô cùng tinh tường chú ý tới Tĩnh Tĩnh
đã dừng động tác thoa kem trong một phần ba giây, trong lòng cô đột nhiên sợ
hãi.
“Tiểu Huy, ngươi cảm thấy
là ngươi lợi hại, hay là Tôn Ngộ Không lợi hại?” Tĩnh Tĩnh hỏi.
“Á… Trên cơ bản, hẳn là
hắn lợi hại hơn đi.”
Hầu ca người ta biết bảy
mươi hai phép biến hóa, nhổ một nhúm lông có thể biến ra được thiên binh vạn
mã, cô có cố gắng đến mấy cũng chỉ múa chơi ra được mấy chiêu hầu quyền, so với
một cọng lông người ta cũng không nổi.
“Tôn Ngộ Không còn trốn
không khỏi năm bàn tay của Như Lai Phật Tổ, Trần Triêu Huy ngươi nghĩ có thể
thoát khỏi lòng bàn tay của Tô Tĩnh ta sao? Ai cho ngươi ăn gan hùm mật chó vậy
hả!” Đôi mắt của Tĩnh Tĩnh hiện lên vẻ lạnh lẽo khiến cho Trần Triêu Huy lập
tức run hết cả người.
Rõ ràng so với mực nước
biển thì cô đang ở vị trí cao hơn Tĩnh Tĩnh, sao cô cứ có cảm giác như mình
đang bị người khác nhìn xuống vậy?
Còn nữa, làm gì có mỹ nữ
nào lại đi so sánh bản thân mình với Như Lai Phật Tổ… Hơn nữa, cô cũng không
phải Tôn Ngộ Không mà ~ lại hơn nữa, là gan hùm mật gấu chứ không phải gan hùm
mật chó.
Tuy vậy, Trần Triêu Huy
chỉ thầm oán trong lòng chứ không có can đảm nói với Tĩnh Tĩnh.
Tô Tĩnh là mỹ nữ của học
viện khoa học máy tính đại học A, mỹ nữ nói chuyện, trọng lượng lời nói đương
nhiên sẽ nặng hơn người bình thường rất nhiều, nếu phản kháng không thành, nếu
không xoay chuyển làm chủ được tình thế, ở đại học A có khả năng xảy ra sự kiện
thảm án xuất khẩu đả thương người —— theo kinh nghiệm gần một năm ở chung
với hoa khôi của học viện thì chuyện này rất có thể xảy ra, hơn nữa còn chắc
chắn hơn cả việc mặt trời mọc ở phía Đông.
Cho nên, một người rất
đơn giản như bạn học Trần Triêu Huy chỉ có thể chống đỡ với vẻ mặt khinh thường
ánh mắt sắc bén của mỹ nữ bằng cách ấp a ấp úng đem chuyện buổi tối khai báo rõ
ràng một chữ cũng không sót.
Thẳng thắn thì được khoan
hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!
Nguyên tắc trong phòng
của các cô chính là ——- thà rằng máy tính bị hack, còn hơn là đắc tội với mỹ
nữ. Phải biết rằng ở đại học A có chân lý là máy tính so với sinh mệnh còn quan
trọng hơn.” Kẻ sĩ có thể chết, người có thể chịu nhục, nhưng máy tính bảo bối
không thể bị hack!”
Trước kia cô nghe người
khác nói, cảm thấy rất buồn cười… Nhưng chỉ trong ngắn ngủi một năm, à không,
một tháng, cô đã lĩnh hội được đạo lý lớn lao này.
Cho nên ở trong phòng tuy
người lớn tuổi nhất là Đông Yến, nhưng người lãnh đạo quần chúng nhân dân chân
chính lại chính là đại mỹ nữ Tô Tĩnh.
“Sau đó thế nào?” Tĩnh
Tĩnh truy vấn
“Sau đó… Tớ trở về
phòng.”
Kết quả cô nhận được ba
ánh mắt khinh bỉ hung hãn bắn thẳng vào mình.
Lúc sau, Tiểu Khê hỏi:
“Tiểu Huy, bây giờ cậu tính sao?”
Đông Yến lại sảng khoái:
“Hay là tớ cho cậu mượn một cây loan đao, đem đôi gian phu da^ʍ phụ kia đuổi
cùng gϊếŧ tận.”
Trần Triêu Huy: …
Không cần phải huyết hải thâm
thù như vậy chứ? Chuyện tình cảm, không hợp thì chia tay, không thể miễn cưỡng
được. Tuy rằng trong lòng có chút cảm giác khác thường, nhưng cô lại không nói
rõ được là gì.
“Lại dám bắt nạt
người trong phòng của chúng ta, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn người
đồng loại với gà, gấu này như vậy được? ” Tĩnh Tĩnh nhíu đôi mày liễu.
Gà = cầm, gấu =
thú, đồng loại gà và gấu === cầm thú.
… …
Triêu Huy 囧, sản
phẩm nổi tiếng của mỹ nữ = mắng chửi người không dùng lời lẽ thô tục cũng vẫn
làm người ta hộc máu mà bỏ mạng, cô có học cả đời cũng không được đến một phần
mười công lực này.
… …
Triêu Huy vẫn yên lặng
không nói gì.
“Dù sao cậu có muốn làm
bạn bè gặp mặt chỉ lạnh nhạt mà hello goodbye một cái, người ta cũng không muốn
đâu. Ngày mai có tiết học chung đấy, cứ chờ mà xem kịch vui đi.”
Xem ra Tĩnh Tĩnh đối với
chuyện của Lâm Ứng Tuyên có vẻ rất am tường.
Lực chú ý của Tiểu Khê
dời đến Tô Tĩnh: “Mẹ ơi … Mỹ nữ, cậu cố tình a.”
Tĩnh Tĩnh quăng cho Tiểu
Khê một ánh mắt: “Còn phải hỏi?”, lại quay đầu nhìn Triêu Huy bằng một ánh mắt
tàn nhẫn.
“Ngày mai cậu dám nhận
thua thì chết với tớ”, nói xong thản nhiên bước lên giường đi ngủ, bỏ lại Triêu
Huy và Tiểu Khê vẫn còn ngơ ngác.
Triêu Huy: …
Tiểu Khê: …
Đông Yến: “Hai người các
ngươi còn không mau tắt đèn cho lão nương đi ngủ!”
Tuân lệnh, mẹ của ta ~~~~
Vừa nhắm mắt nằm xuống,
Trần Triêu Huy bỗng nghĩ đến một vấn đề: Chuyện này là do tính tình anh thay
đổi hay là anh bắt cá hai tay, quả thật là khó suy nghĩ mà.