Lễ cưới này, hắn đặc biệt mượn danh gia đình nhạc phụ để mời những người có tên trong danh sách ám sát của "Đảng cách mạng" đến. Cơ hội tuyệt vời như thế này, hắn không tin đám thích khách sẽ không hành động.
Chỉ cần đưa họ vào trong bẫy, sẽ bắt gọn một mẻ, chấm dứt mọi hậu họa.
Trên trang công trạng của hắn, lại có thể ghi thêm một thành tích, giúp hắn tiến xa hơn trên quan lộ.
Ai sẽ nghĩ rằng có người dám mở cuộc thanh trừng ngay tại lễ cưới của mình chứ.
Lăng tiên sinh không quan tâm đến điều đó. Chỉ cần thực hiện tốt nhiệm vụ, dù có biến lễ cưới thành tang lễ, hắn cũng chẳng bận tâm.
Ngay cả sự an nguy của Phùng Lạc Lạc cũng không nằm trong suy nghĩ của hắn.
Phùng Lạc Lạc không biết những điều này. Cô ta chỉ cảm thấy hôm nay Chí An có điều gì đó khác lạ, trong buổi lễ quan trọng nhất đời người, hắn lại lạnh lùng và thờ ơ, hoàn toàn không còn sự nồng nhiệt khi theo đuổi cô ta.
Sau khi hoàn tất nghi thức vợ chồng đối bái, họ trao nhẫn. Khi Lăng tiên sinh đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón tay ngọc ngà của Phùng Lạc Lạc, hắn chợt nhớ rằng mình vẫn nợ Liễu Tiêu Sơ một chiếc nhẫn kim cương.
Người chứng hôn trao giấy chứng nhận kết hôn, tuyên bố Lăng Chí An tiên sinh và cô Phùng Lạc Lạc chính thức thành vợ chồng.
Lăng tiên sinh nhìn tờ giấy chứng nhận hôn nhân dát vàng, mạ bạc, tráng lệ và tinh xảo, lại nghĩ rằng chứng nhận cho Liễu Tiêu Sơ có phần sơ sài quá, khi nào rảnh phải đặt làm một bộ mới cho cô ấy.
Hắn lơ đễnh trong chốc lát, nhưng nhanh chóng quay lại thực tại và tiếp tục chú ý đến tình hình hiện trường.
Nhưng không hề có "tình huống" nào xảy ra.
Sát thủ "Đảng cách mạng" mãi vẫn không xuất hiện.
Đến lúc nâng ly chúc mừng, Lăng tiên sinh nhẫn nại giao lưu với các quan khách.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài lụa tự nhiên bước tới cụng ly với hắn.
Lăng tiên sinh lập tức nhận ra người này. Là Bối Lặc Gia Phổ Lan của phủ Minh Quận Vương.
Lăng tiên sinh ấn tượng với người này là vì vị Bối Lặc này từng suýt trở thành anh vợ của hắn.
Đó là chuyện khoảng mười năm trước. Khi đó Lăng tiên sinh vẫn chưa có tên là Lăng Chí An, mà là Bạch Ngộ Am, một sĩ quan cấp trung của quân đội, đi công tác cùng lãnh đạo đến Bắc Kinh và tiện đường đến phủ Quận Vương.
Hoàng thân quý tộc triều đình cũ phần lớn đã suy tàn, nhưng một số vẫn còn giữ được mối quan hệ với giới thượng lưu, hào môn, và quan chức của Dân Quốc, kết giao lâu đời, thông gia nối đời, nắm giữ nguồn lực chính trị phong phú.
Phủ Minh Quận Vương thuộc nhóm này.
Tại bữa tiệc của phủ Quận Vương, Bối Lặc Gia Phổ Lan vừa gặp Bạch Ngộ Am đã ngay lập tức muốn gả em gái mình cho hắn.
Có thể kết thân với dòng dõi hoàng tộc là một điều tốt. Nhưng khi Bạch Ngộ Am tìm hiểu thì mới biết cô Cách Cách của Minh Quận Vương không bình thường, đầu óc có vấn đề, không một gia đình môn đăng hộ đối nào dám cưới.
Chính vì thế mà hắn mới có được “cơ hội” này.
Hắn sợ hãi, mua vé tàu đứng suốt đêm trở về Thượng Hải.