Chương 57
Phương Mặc ôm cổ Phương Diệc Nhiên, cọ cọ lên người y vẻ lấy le, lại bị Phương Diệc Nhiên
lườm, liền cười khúc khích giả vờ không biết mà tiếp tục cọ.
Phương Diệc Nhiên buồn cười thơm chụt một cái lên miệng cậu, rồi đẩy cậu ra đứng dậy, còn
chưa đứng vững đã bị Phương Mặc ôm lấy eo, “Anh đi đâu thế?”
Phương Diệc Nhiên quả thực muốn đạp cậu một cái, sao đột nhiên lại bám người như thế, trời
mới biết, vừa rồi bọn họ đã làm mấy lần, mỗi lần làm xong lại bị Phương Mặc dính chặt vào cọ
tới cọ lui dẫn tới hiệp kế tiếp, từ sô pha lăn xuống đất, lại từ dưới đất bò lên bàn ăn, cuối cùng
lăn tới trên giường, người này rõ ràng đã kiệt sức mà còn không biết sống chết trêu chọc y, làm
không biết mệt.
Như bây giờ đang ôm eo y mà cũng không an phận, lúc nói còn dùng môi chà xát lên da y, rồi
lén thè lưỡi liếʍ eo nữa, Phương Diệc Nhiên bị cậu liếʍ ngứa ngáy, thực sự là vừa bực vừa buồn
cười, đẩy cái đầu xù của cậu ra, nhéo mấy phát, không nói tới kiệt sức, nghe âm thanh này mà
xem, đến tiếng kêu cũng khàn hết cả đi rồi, mà còn dụ dỗ y, còn dụ dỗ y cơ đấy.
Phương Diệc Nhiên hung hăng nhéo hai núm đã sưng cứng trước ngực Phương Mặc, làm
Phương Mặc đau nhức ô một tiếng, buông tay, vẻ mặt mờ mịt, nhìn y đầy tội nghiệp.
“Đi tắm thôi mà, chạy đi đâu được chứ.” Nâng cằm cậu lên, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nắm
mũi cậu nói.
Phương Mặc xoa xoa đầu nhũ bị Phương Diệc Nhiên nhéo, tê tê nhức nhức, rồi lập tức đứng dậy
theo: “Em cũng đi.”
Phương Diệc Nhiên đau đầu nhìn Phương Mặc cứ bám theo chả khác gì keo con voi, chỉ hy vọng
đừng tiếp tục quyến rũ y trong phòng tắm là được, tắm uyên ương nghe thì hay đấy, nhưng nếu
làm thật chắc tinh tẫn nhân vong cũng không biết chừng, vì vậy nghiêm túc cảnh cáo Phương
Mặc không được đi theo, bằng không y cũng không biết có thể đảm bảo không bị Phương Mặc
tiếp tục mê hoặc hay không. phongmy.wordpress.com Page 198
Đương nhiên là Phương Mặc ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, về phần rốt cuộc có làm được không
cũng chỉ có trời mới biết, dù sao Phương Diệc Nhiên vẫn giữ thái độ hoài nghi, bởi vừa rồi lúc
lên giường đã bảo là đi ngủ thôi, kết quả là… Quả nhiên vừa mở vòi sen thì Phương Mặc đã sán
tới, đòi cùng tắm với y.
“Sát tường, đứng tử tế, không được nhúc nhích.” Bị Phương Mặc liên tục quấy rầy không thể
thuận lợi tắm rửa mà không làm một số hành động ám muội, Phương Diệc Nhiên trừng mắt, chỉ
tay vào góc tường bảo cậu ra đó đứng chịu phạt.
Phương Mặc thành thật đi ra góc tường đứng, nhìn Phương Diệc Nhiên đầy thương cảm, chỉ
thiếu điều vẫy đuôi cầu xin mà thôi, Phương Diệc Nhiên mặc kệ cậu, việc mình mình tắm, chơi
với Lục Nhân lâu hình như y cũng hơi có chút ưa sạch quá đà rồi, nước miếng, mồ hôi, còn cả
chất lỏng trắng trắng đều lẫn lộn trên người, toàn thân dính nhớp thực sự rất khó chịu, nếu không
phải Phương Mặc cứ quấn lấy y đòi hỏi thì y đã đi tắm từ nãy rồi. Đương nhiên trên người
Phương Mặc còn nhiều hơn, có điều cậu chẳng hề quan tâm, khắp người đều là dấu hôn nở như
hoa, kéo dài tới tận chỗ tư mật mới biến mất, khiến người ta vô hạn mơ màng.
Phương Diệc Nhiên nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lại nhìn dáng vẻ hỗn độn của Phương Mặc,
thấy hơi áy náy, những vết xanh tím đó đều là giữa lúc tình cảm mãnh liệt y không biết nặng nhẹ
mà làm ra, cộng thêm Phương Mặc cổ vũ, người này chỉ biết rêи ɾỉ, dù làm cậu đau cũng không
biết kêu, còn sống chết quấn quít lấy y đòi thêm… Có điều nói thế nào cũng là do y mà ra cả.
Phương Diệc Nhiên ngoắc ngoắc gọi Phương Mặc lại.
Phương Mặc lập tức phe phẩy đuôi chạy tới, Phương Diệc Nhiên bóp mặt cậu, tiếp tục cảnh cáo:
“Không được lộn xộn, thành thật chút, nghe rõ chưa?”
“Ừ…” Phương Mặc rầu rĩ đáp ứng, cánh tay đang định lén ôm Phương Diệc Nhiên lại rụt về,
ngoan ngoãn để Phương Diệc Nhiên xát xà phòng lên người.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu mệt mỏi của cậu, Phương Diệc Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ
thích bám vào người y thế cơ à? Khi cần chà lưng cho cậu, y cũng không bắt cậu quay người lại,
mà kéo cậu vào lòng để cậu dựa vào người mình, sau đó hai tay luồn qua nách xoa lưng cho cậu,
hai ngươi cứ vậy áp sát vào nhau, nửa người trên vừa tắm rửa sạch sẽ của Phương Diệc Nhiên
cũng bị dính bọt xà phòng từ người Phương Mặc.
Lén nhìn Phương Diệc Nhiên một cái, ừm, là chủ nhân kéo cậu vào lòng, vậy nên bây giờ cậu
ôm chủ nhân chắc không được tính là lộn xộn đâu nhỉ, sẽ không bắt cậu vào ngồi úp mặt góc
tường đâu nhỉ… Phương Mặc vừa nghĩ, tay vừa ôm lấy Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên
chỉ cười coi như không nhận ra, tay trượt xuống theo đường cong cơ thể duyên dáng của cậu, tới
bên mông, đưa vào nơi tư mật.
Nơi vốn đã bị sử dụng quá độ thoáng cái liền nuốt cả ngón tay Phương Diệc Nhiên đi vào, nội
bích nóng bỏng liền quấn lấy, còn có chút gì đó trơn trơn, không cần hỏi cũng biết là gì. Phương
Diệc Nhiên cho thêm một ngón tay nữa vào, hai ngón tay mở rộng cửa động, để cho thứ kia chảy
ra. phongmy.wordpress.com Page 199
Phương Mặc vốn còn đang mừng trộm vì rốt cuộc cũng ôm được chủ nhân, nhất thời liền rên
một tiếng, người ngả vào lòng Phương Diệc Nhiên, chân mềm nhũn, cơ thể trượt xuống, cũng
may được Phương Diệc Nhiên ôm eo nên mới không ngã ra.
Phương Diệc Nhiên ôm sao nổi người to đùng như Phương Mặc, lại căn bản không ngờ Phương
Mặc đột nhiên không đứng nổi, luống cuống chống vào sau tường, lúc này mới tránh được tình
thế xấu hổ cả hai cùng ngã. Nếu cả hai mà cùng ngã thì không nhẹ chút nào. Phương Diệc Nhiên
tức giận đảo ngón tay còn đang chôn trong thân thể Phương Mặc, “Đứng yên nào.”
Vừa đảo một cái, Phương Mặc không chỉ không đứng tử tế, trái lại chân càng mềm nhũn ra, cổ
họng đã rên gần như cả đêm liền hổn hển gọi “Chủ nhân…”
Phương Diệc Nhiên bị tiếng cậu gọi làm cho trong lòng rung động, thiếu chút nữa thì không
kiềm chế được, liền mắng một tiếng: “Tiểu yêu tinh, thật sự muốn bị làm tới chết đúng không.”
Đứng còn đứng không vững mà vẫn dụ dỗ y phạm tội, hơn nữa làm nhiều lần như vậy, đổi lại
người khác tiếp nhận, làm cũng làm tới sợ rồi, mà cậu còn muốn làm tiếp, Phương Diệc Nhiên
cũng không biết là Phương Mặc ham muốn lớn cho ăn bao nhiêu cũng không no, hay là y không
thỏa mãn được cậu, đương nhiên vế sau Phương Diệc Nhiên có chết cũng không thừa nhận.
Bây giờ số 0 lại quấn quýt lấy số 1 sống chết đòi làm, thật đúng là không bình thường… Nếu đổi
là người nào du͙© vọиɠ mạnh hơn chút, có khi thật sự sẽ cùng Phương Mặc làm tới chết trên
giường cũng nên, Phương Diệc Nhiên day day thái dương.
Cuối cùng Phương Diệc Nhiên đành nửa tựa vào tường ôm Phương mặc, sau đó kéo tay Phương
Mặc đặt lên mông, “Chỗ này tự em rửa đi.” Y thật sự không dám rửa giúp cậu nữa, còn tiếp tục
thế này chắc chắn hai người sẽ làm tiếp… Y mất sức hơn Phương Mặc nhiều, còn làm nữa chắc
xương sống thắt lưng rồi chân cũng nhũn ra hết…
(T___T aaa bất mãn a sao chị lại viết công “yếu” hơn thụ thế này chứ *gào thét* mah H gì toàn
kể-lại ăn bớt ăn xén thế này đấy!!!)
Cũng may Phương Mặc không phải người thẹn thùng, ở trước mặt người khác rửa chỗ đó cũng
không thấy mất mặt, hơn nữa đầu sỏ gây chuyện không chỉ không dịu dàng tắm rửa cho cậu, lại
còn bắt cậu tự làm nốt công việc giải quyết hậu quả, mà trong đầu Phương Mặc cũng chẳng xoắn
gì, hoàn toàn không có vẻ gì là mất hứng, chỉ thầm đáng tiếc, hóa ra không phải chủ nhân muốn
làm tiếp chuyện thoải mái với cậu a.
Nếu như bị Phương Diệc Nhiên biết được suy nghĩ đó trong đầu Phương Mặc, có lẽ sẽ muốn bóp
chết cậu luôn, cẩu ngốc này!
Giám sát Phương Mặc rửa sạch từ trong ra ngoài, cuối cùng Phương Diệc Nhiên gần như chạy
trốn ra khỏi phòng tắm, cẩu ngốc này cứ luôn mê hoặc y như thế. Ngay cả khi Phương Mặc
muốn lau khô giúp y y cũng không cho, trái lại đoạt lấy khăn tắm trong tay cậu, vội vã lau cho cả
hai, điều này đúng là hiếm khi xảy ra, bình thường chỉ có Phương Mặc lon ton chạy theo muốn
lau tóc lau người mặc quần áo giúp Phương Diệc Nhiên, còn Phương Diệc Nhiên trước giờ cứ phongmy.wordpress.com Page 200
như lão gia hưởng thụ sự hầu hạ của Phương Mặc. Vậy mà hôm nay Phương Diệc Nhiên lại trốn
chạy sự phục vụ đó, khiến Phương Mặc phải ngây ra vì bất ngờ.
Khi phục hồi lại tinh thần thì Phương Diệc Nhiên đã sớm chạy trối chết rồi… Phương Mặc cứ
đứng ngớ người sờ mặt, rồi cười tủm tỉm chạy theo vào phòng, quả nhiên không xa Phương Diệc
Nhiên nổi một giây.
Nhìn quanh một vòng, người đâu rồi? Trên giường không có, Phương Mặc còn ngốc nghếch đi
nhìn dưới gầm… Không tìm thấy Phương Diệc Nhiên, tay cũng không rảnh, lấy ga giường và vỏ
chăn ra thay toàn bộ, chắc chắn là chủ nhân không thích mùi để lại sau khi làm xong, tuy bản
thân Phương Mặc thì không ngại, xung quanh toàn mùi của chủ nhân còn khiến cậu rất thích nữa,
nhưng chủ nhân thích sạch sẽ, không chịu nằm lên giường chiếu lộn xộn như thế, Phương Mặc
lại yên lặng thở dài.
Phương Mặc ở trong phòng dọn giường, Phương Diệc Nhiên không ở trong phòng, đương nhiên
là ra ngoài, đang tìm nhóc con bị bỏ quên kia ở khắp mọi nơi… Cuối cùng ở góc sô pha tìm thấy
nó đang cuộn tròn thành một cục ngủ ngon lành, Phương Diệc Nhiên ôm vật nhỏ vào lòng, cũng
may y nhớ ra, bằng không sáng mai cứ thế đặt mông ngồi xuống có khi ngồi bẹp luôn cả nó.
Phương Diệc Nhiên ôm nhóc con về phòng, vừa đúng lúc Phương Mặc dọn dẹp xong, thấy
Phương Diệc Nhiên lại ôm tên kia, nhỏ giọng lầm bầm một câu, trong lòng cũng rõ là chủ nhân
không thích cậu ghen với nó, nên không lên tiếng.
Phương Diệc Nhiên buồn cười nhìn cái mông trần bận bịu của Phương Mặc, đi qua sờ soạng một
lượt cặp mông căng mịn, sau đó đặt nhóc kia vào lòng cậu, “Trước khi nó tìm được chủ thì tạm
thời để em chăm đấy, không được bắt nạt nó đâu biết chưa?”
Phương Mặc đón lấy, lại nhìn Phương Diệc Nhiên, rồi ôm chặt, đưa cậu nuôi vẫn còn hơn để nó
suốt ngày bám lấy Phương Diệc Nhiên… Cũng không ngẫm lại xem ai mới là người suốt ngày
bám dính lấy người ta, cậu không có tư cách chê bai nhóc con kia bám người.
Có lẽ nghĩ lời vừa nói còn chưa đủ phân lượng, Phương Diệc Nhiên lại bỏ thêm một câu, “Em
mà bắt nạt nó thì tôi sẽ bắt nạt lại em đấy.” Dứt lời liền nhéo mũi Phương Mặc.
Phương Mặc xoa xoa mũi, vui vẻ, suýt nữa thì ôm chân Phương Diệc Nhiên hô bắt nạt em đi bắt
nạt em đi. = =
Hai người lăn qua lăn lại cả tối cuối cùng cũng chui vào chăn, Phương Diệc Nhiên cầm ipad,
lướt qua các diễn đàn nổi tiếng về thú cảnh đăng tin tìm chủ cho nhóc con kia, kèm theo cả ảnh
chụp, còn để lại số di động của mình, hy vọng có thể tìm được chủ cho nó. Phương Mặc thì ở
một bên đùa giỡn với nó, sung sướиɠ nhìn nó lăn qua lăn lại trên chăn.
Phương Diệc Nhiên yên lặng liếc nhìn, lòng thầm nói, đã bảo em không được bắt nạt nó rồi, em
còn làm ngay trước mặt tôi như thế. Phương Mặc vừa mới đẩy một cái lên ót nhóc con kia, làm
nó lăn lông lốc, nhìn nó đứng dậy tung tăng chạy về phía cậu, rồi lại bị một ngón tay đẩy ra xa… phongmy.wordpress.com Page 201
Nếu không phải nó đang lăn trên chăn mềm thì Phương Diệc Nhiên đã sớm ngăn lại, bây giờ thì
thôi coi như không phát hiện cho xong.
Lúc nhìn lại lần nữa thì Phương Mặc đã cuộn người trên giường ngủ say rồi, còn không quên
nắm lấy góc áo của y không buông, nhóc kia thì ngủ trên gối đầu của Phương Mặc.
Phương Diệc Nhiên đóng ipad lại, đặt một nụ hôn lên trán Phương Mặc, có lẽ là mệt lắm rồi mới
ngủ quên mất mà không đòi y hôn chúc ngủ ngon. Xoa đầu Phương Mặc xong, Phương Diệc
Nhiên đặt nhóc kia vào cái ổ con con chuẩn bị riêng cho nó ở đầu giường, tắt đèn, rồi cũng nằm
xuống ngủ.