Chương 52
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nở nụ cười, thế này có thể gọi là lưỡng tình tương duyệt rồi
đúng không? Phương Diệc Nhiên không khỏi thấy buồn cười khi nghĩ lại khoảng thời gian tự
dằn vặt lúc trước, đúng là tự làm khổ mình lại còn làm khổ cả cẩu ngốc này nữa, làm cả hai đều
không được sống yên ổn, nói chung là tự làm tự chịu thôi, chỉ có Phương Mặc là đáng thương,
phải chịu khổ theo.
Nghĩ vậy, Phương Diệc Nhiên yêu thương đặt một nụ hôn lên trán Phương Mặc, không mang
theo chút gì khác thường, nhưng Phương Mặc thấy Phương Diệc Nhiên hôn mình thì liền thả
lỏng, chớp chớp hai mắt, đánh bạo lại gần vừa hôn vừa liếʍ trên mặt Phương Diệc Nhiên như
cún con, à, không thể nói là như cún con được, cậu vốn là một chú cún mà, cùng lắm thì hình
thể… hơi lớn mà thôi.
Bị Phương Mặc dùng nước miếng rửa mặt, Phương Diệc Nhiên cũng không giận, vẫn cười để
mặc cho cậu liếʍ, còn tốt bụng xoa lưng cho cậu, bàn tay lạnh lẽo đã được Phương Mặc ủ ấm,
mà ấm theo đó còn có trái tim được Phương Mặc sưởi, người này luôn có thể trong lúc vô tri vô
giác tác động tới y, có điều, bây giờ đôi bên đã hiểu nhau, Phương Diệc Nhiên cũng không khách
khí, xoay người đè lên Phương Mặc.
Phương Mặc bị Phương Diệc Nhiên đè lên cũng không phản kháng, còn khấp khởi mừng mà
nhổm người dậy tiếp tục hôn y, đương nhiên là khiến Phương Diệc Nhiên càng bớt kiêng dè,
nhìn dáng vẻ làm tim đập nhanh của Phương Mặc, liền chuẩn bị làm chút vận động có lợi cho thể phongmy.wordpress.com Page 178
xác và tinh thần, dù sao lần trước tuy đã làm, nhưng lúc đó còn chưa có danh phận gì, quá mơ
hồ, không tính, hôm nay đã thiết lập quan hệ thì đương nhiên phải chính thức bổ sung, giống như
một nghi thức, đáng tiếc hai người họ lại không thể kết hôn.
Cúi xuống hôn Phương Mặc, đang lúc gắn bó khó phân, bỗng nhiên nghe được một âm thanh kỳ
quái, tay Phương Diệc Nhiên thoáng cái khựng lại, tách ra khỏi Phương Mặc một chút. Là tiếng
gì vậy? Đang lúc nghi hoặc thì âm thanh đó lại tiếp tục vang lên.
“Ục ục…” Lần này Phương Diệc Nhiên nghe rõ ràng, là tiếng phát ra từ bụng Phương Mặc, liền
vỗ trán, bất lực hỏi: “Buổi trưa em đã ăn gì chưa?”
Phương Mặc há miệng, sau đó lắc đầu, ý là chưa.
Phương Diệc Nhiên thở dài đứng dậy, cái tên này đúng là… Biết làm bữa trưa cho mình còn
mang đến công ty, dù là không cùng ăn thì cậu cũng đâu đến mức phải nhịn chứ, với sự tham ăn
của Phương Mặc, nói là quên ăn Phương Diệc Nhiên cũng không lo lắm, dù có quên đến lúc đói
cũng nhớ đi ăn thôi, cho nên lý do có lẽ chỉ còn lại có một… Đó là do mình.
Với mức độ đeo bám của Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên thực rất hoài nghi một vấn đề nếu
cậu rời khỏi y thì có sống nổi không, lại nhớ đến lúc trước mình còn nghĩ tới việc Phương Mặc
bỏ đi đúng là lo lắng không đâu.
Phương Diệc Nhiên đứng dậy, lôi theo Phương Mặc còn đang sững sờ: “Đói bụng đúng không,
đứng dậy đi ăn nào.” Tuy bị Phương Mặc làm cụt hứng, nhưng Phương Diệc Nhiên cũng không
có vẻ để tâm, dù sao nói tới nói lui cũng là tại mình, huống hồ bây giờ thành người của y rồi,
cũng không sợ cậu chạy mất, còn nhiều thời gian.
“…Ừm.” Phương Mặc đáp lời, dậy theo, có điều trong lòng vẫn không hiểu, vừa rồi rõ ràng chủ
nhân định làm chuyện vui vẻ với mình mà, sao giờ đột nhiên không làm nữa… Lại thấy Phương
Diệc Nhiên mặc mỏng manh, liền khoác thêm cái áo cho y. Phương Diệc Nhiên đặc biệt kỵ lạnh,
đến mùa đông dù ở trong phòng được bật hệ thống sưởi đầy đủ thì chân tay vẫn không ấm lên
được, Phương Mặc đã sớm thành thói quen xoa tay chân, khoác thêm áo, làm ấm giường cho y.
Phương Mặc theo thói quen mặc đồ cho Phương Diệc Nhiên lại bị Phương Diệc Nhiên lườm, bởi
có bạn nào đó vẫn còn đang ***… Phương Mặc nhìn ánh mắt của Phương Diệc Nhiên là
hiểu ngay, quay đầu lại tùy tiện nhặt một bộ đồ mặc vào, làm cho Phương Diệc Nhiên bó tay
luôn, vì sao người ngày không mặc gì mà người vẫn ấm áp dễ chịu, mình thì dù là mặc quần áo
mùa đông dày nhưng tay chân vẫn lạnh lẽo.
“Nguội rồi, để em đi nấu cái khác.” Phương Mặc nhìn đồ ăn nguội lạnh trên bàn mà nói, thật
đáng ghét, vốn cậu đã căn chuẩn thời gian Phương Diệc Nhiên về nhà, lúc y vào cửa chắc chắn
đồ ăn còn nóng, có điều hôm nay hai người dây dưa mất nhiều thời gian, đương nhiên đã lạnh.
Phương Mặc định làm lại, bởi cậu biết Phương Diệc Nhiên có yêu cầu cao đối với đồ ăn, gần đây
hình như lại hay phải ăn đồ ăn hâm nóng lại, khiến Phương Mặc vô cùng hổ thẹn. Có điều cậu
vừa nhấc đĩa lên đã bị Phương Diệc Nhiên ngăn lại. phongmy.wordpress.com Page 179
“Thôi hâm nóng lại là được, cả ngày em cũng chưa ăn gì, để cuối tuần cùng nhau làm cơm nhé.”
Phương Diệc Nhiên cười nói, xoa mặt Phương Mặc.
Quả thực từ buổi sáng sau khi ăn bữa sáng Phương Diệc Nhiên làm cho thì Phương Mặc chưa ăn
gì khác, vốn vì suy nghĩ chuyện Phương DIệc Nhiên nên cũng không thấy đói, giờ mọi sự đã ổn,
đã sớm đói không chịu nổi, nếu không phải còn ngại Phương Diệc Nhiên, đừng nói là làm lại,
đến hâm nóng cũng chẳng cần, cứ ăn luôn đồ nguội cũng không sao. Giờ Phương Diệc Nhiên nói
vậy, Phương Mặc dĩ nhiên không chống đối, cũng không cố chấp nữa, ngoan ngoãn đi làm nóng
đồ ăn.
Hai người ngồi xuống bàn, không nhìn bát mình, cũng không nhìn đồ ăn, chỉ lo nhìn đối phương,
mắt đi mày lại rất chi sến súa, trong lúc ăn lại còn đút cho nhau anh một miếng, em một miếng,
quả nhiên là như đường quện mật.
Phương Diệc Nhiên thấy khóe miệng Phương Mặc có dính hạt cơm, liền đưa tay quệt đi hộ cậu,
Phương Mặc phát hiện ý đồ của y, đương nhiên biết mép mình dính gì, cũng đưa lưỡi lên liếʍ,
vừa liếʍ liền liếʍ phải ngón tay của Phương Diệc Nhiên, càng liếʍ càng thấy ngon, liền biến
thành liếʍ ngón tay của Phương Diệc Nhiên.
“Khụ khụ.” Phương Diệc Nhiên ho khan hai tiếng, cắt ngang bầu không khí ám muội rù quyến
này, hơi không chú ý một cái là bị người này quyến rũ ngay, Phương Diệc Nhiên lườm Phương
Mặc ngốc nghếch vô tri một cái, Phương Mặc bị lườm mà chẳng hiểu gì, cũng không dám biện
bạch, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong, đương nhiên là Phương Mặc dọn bát đũa, Phương Diệc Nhiên ngồi trên sô pha cho
xuôi cơm một lúc rồi đi vào phòng làm việc lâu nay vắng bóng người, vẽ cho xong bản thiết kế
hôm nay chậm tiến độ, ngồi xuống trước bàn, những chuyện canh cánh trong lòng đều đã giải
quyết xong, lúc này đương nhiên là có thể vô lo vô nghĩ mà tập trung công tác, hoàn toàn quên
trong phòng còn một người khác lù lù ở đó.
Phương Mặc hiểu chuyện cũng không quấy rầy Phương Diệc Nhiên, nhẹ nhàng dọn dẹp lại nhà
cửa, trải lại chăn đệm, rồi sau đó mới mò tới bên cạnh Phương Diệc Nhiên, nhìn qua thứ Phương
Diệc Nhiên đang làm, chả khác gì đọc sách tiếng Ả-rập = . =, cũng không hỏi gì, ngoan ngoãn ra
phòng khách tha một cái đệm về —— đương nhiên là cái đệm Tiểu Bát thích nằm nhất —— đặt
bên chân Phương Diệc Nhiên, sau đó lấy một cuốn sách Phương Diệc Nhiên mua cho cậu ra,
ngồi xuống, cứ thế ngồi bên chân Phương Diệc Nhiên đọc sách.
Phương Diệc Nhiên vẽ rất tập trung, bên chân có thêm một người bự như thế cũng không để ý,
mãi đến khi vẽ gần xong, tháo kính xuống xoa xoa đôi mắt có phần nhức mỏi, lúc này mới phát
hiện Phương Mặc đang ngồi bên chân mình, không khỏi vui vẻ, bởi trước đây khi còn là Tiểu
Bát cậu cũng thích ghé vào bên chân y mà ngủ như thế, nhưng hiện giờ một người lớn như
Phương Mặc còn thích dựa vào chân mình thật sự có chút hơi kỳ cục, có điều không thể phủ
nhận, việc cậu thích gần gũi y, nửa bước cũng không muốn rời, khiến Phương Diệc Nhiên rất
vui, liền đưa tay xoa đầu cậu. phongmy.wordpress.com Page 180
Phương Mặc ngẩng đầu lên, thấy Phương Diệc Nhiên đang nhìn cậu, biết bây giờ y không bận
nữa, liền tựa đầu lên đùi Phương Diệc Nhiên, nghiêng đầu nhìn lên. Khi biến thành người không
thể gác đầu lên chân Phương Diệc Nhiên như khi là Tiểu Bát vẫn luôn khiến Phương Mặc tiếc
nuối, giờ thì thỏa mãn rồi.
Phương Diệc Nhiên lại tiện tay xoa mặt cậu, hỏi: “Có chỗ nào đọc không hiểu không?”
Phương Mặc gật đầu, đem sách trên đùi mình chuyển qua đùi Phương Diệc Nhiên, sau đó chỉ
vào mấy chỗ mà đọc không hiểu để Phương Diệc Nhiên giảng, đồng thời tay thì ôm lấy hai chân
của Phương Diệc Nhiên vào lòng, quả nhiên là lạnh lẽo…
Chuyện này ngay lập tức làm Phương Diệc Nhiên giật mình, cậu ngồi bên chân y đã là rất kỳ cục
rồi, bây giờ như thế này lại càng hoảng hơn, y vẫn coi Phương Mặc là người yêu đối xử ngang
hàng, nhưng Phương Mặc luôn cho y cảm giác như y không coi cậu là người, tuy trước đây y
cũng hay nhét chân dưới bụng Tiểu Bát sưởi ấm, nhưng bị một con người dùng tư thái thấp hơn
thế này ôm lấy thì cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.
Phương Diệc Nhiên vội kéo cậu dậy, để cậu ngồi lên lòng mình, rồi đặt sách lên bàn, bắt đầu
kiên trì giảng những chỗ cậu chưa hiểu.
Phương Mặc thì ngược lại coi như không có việc gì, không hề cảm thấy mình đang phải hạ thấp
mình để lấy lòng Phương Diệc Nhiên, cậu thích ngồi bên chân Phương Diệc Nhiên, mà cũng
thích được y kéo vào trong lòng như bây giờ.