Chương 49
Phương Diệc Nhiên đang cặm cụi thiết kế thì nghe có người đẩy cửa vào, đành ngẩng đầu lên
liếc qua, nhưng vừa nhìn liền bất ngờ: “Lục Nhân?”
“Sao? Tôi không thể tới à.” Nghe giọng Phương Diệc Nhiên kinh ngạc như thế, Lục Nhân bất
mãn nói, cứ như là hắn không nên xuất hiện ở đây không bằng.
“Không nghĩ là anh lại tới vào giờ này thôi.” Phương Diệc Nhiên lắc đầu cười, buông bản thảo đi
pha một cốc cà phê cho Lục Nhân, rồi hai người cùng ngồi xuống sô pha.
“Chuyện của cậu tôi làm xong rồi, hết giờ nên tiện thể mang qua cho cậu.” Nói rồi đưa một tập
tài liệu cho Phương Diệc Nhiên, trên cùng rõ ràng là chứng minh thư của Phương Mặc, ảnh
không biết là chụp lúc nào, trong mặt là cái ảnh Phương Mặc ngây ngô, cười rất ngốc, có điều
đối với ảnh chứng minh thư thì cũng có thể coi là đẹp trai.
“Cảm ơn.” Phương Diệc Nhiên nói, rồi nhận lấy lật xem, bên dưới là một vài hồ sơ lý lịch, nơi
sinh, trường học tiểu học, phổ thông, trung học, đại học đều biên soạn theo yêu cầu của Phương
Diệc Nhiên, Phương Mặc không biết chữ, nói tốt nghiệp đại học thì hơi thái quá, dù sao đều là
những thứ linh tinh, Phương Mặc sẽ phải nhớ kỹ, nếu không bị ai hỏi mà lộ thì phiền, phần cuối
cùng là hộ khẩu của Phương Mặc, đương nhiên là vào nhà của Phương Diệc Nhiên.
Lục Nhân trêu: “Xem đi, tôi có tốt bụng không cơ chứ, đỡ cho cậu bao nhiêu phiền phức, như thế
này chẳng phải là chính thức thành người của cậu rồi sao, sau này các cậu có kết hôn cũng không
cần phải đổi hộ khẩu nữa.”
Phương Diệc Nhiên tức tối đấm cho hắn một cái, đổi chủ đề: “Sao tôi luôn cảm thấy anh phải
trực đêm nhiều vậy nhỉ.” Không cần hỏi cũng biết, Lục Nhân tan ca vào buổi trưa, đương nhiên
là phải trực cả đêm qua, lại kết hợp với phiên trực buổi tối, mới về vào giờ này.
Lục Nhân liền buông tay, mặt dày nói: “Không có cách nào, ai bảo tôi là người tốt chứ.” phongmy.wordpress.com Page 166
Phương Diệc Nhiên lườm hắn, có điều vẫn quan tâm: “Chăm sóc thân thể đi, bản thân là bác sĩ
đừng để cuối cùng lại tự hủy hoại mình.”
“Cậu lo cho chính cậu ý, nhà thiết kế à, ăn chút bữa trưa đi.” Dứt lời, đặt hộp cơm của Phương
Mặc lên bàn trà trước mặt.
Đương nhiên là Phương Diệc Nhiên nhận ra hộp cơm đó, rõ ràng là của nhà mình a, vốn còn
đang định trêu hắn mang tới đồ gì ngon cho mình, không ngờ lại nhìn thấy hộp cơm ở nhà,
không cần phải nói, rõ ràng là Phương Mặc đến, Phương Diệc Nhiên không nói hai lời đi ra bên
cạnh cửa sổ nhìn xuống.
Nơi Phương Mặc thường đứng chờ y đã không còn bóng dáng ai, có lẽ đã về rồi, phản ứng đầu
tiên của Phương Diệc Nhiên là gọi điện cho Phương Mặc.
“Không phải nhìn đâu, hắn bảo tôi đừng nói với cậu đấy, chắc chắn là đi rồi.” Lục Nhân thản
nhiên lấy cơm ra, không ngờ lại thấy hai phần, “Để tôi xem tay nghề của cẩu ngốc nhà cậu nào,
chậc chậc, mà sao lại là hai phần, lẽ nào hắn còn biết là hôm nay có tôi tới?”
Dĩ nhiên Phương Mặc không có khả năng tiên đoán, sở dĩ có hai phần, đương nhiên là một của
Phương Mặc, có điều cậu không dám đưa cho Phương Diệc Nhiên nên trốn rồi, tự dưng lại hời
cho Lục Nhân.
Điểm ấy đương nhiên không cần nói Phương Diệc Nhiên cũng biết, lại càng biết vì sao cậu
không dám lên, trên mặt biến ảo đủ biểu cảm, cuối cùng thở dài, không nói gì, cũng không gọi
cho Phương Mặc.
“Sao thế, cãi nhau thật đấy ah? Không nhìn ra a, cún trung thành như thế cũng có gan cãi lời cậu
cơ đấy, bất quá cãi thì cãi vẫn đưa cơm tới cho cậu cũng biết là hâm tới mức nào.” Vốn chỉ định
trêu Phương Diệc Nhiên, nhưng rồi thấy sắc mặt Phương Diệc Nhiên cũng không khá lên, đành
dẹp luôn ý định.
“Có cãi nhau mới nói a.” Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ, nếu mà cãi nhau được thì còn tốt, vấn
đề ở chỗ hoàn toàn là do mình nghĩ nhiều quá đàn bà quá, “Có lẽ tôi càng lớn tuổi thì gan càng
nhỏ đi.” Sau đó kể qua loa lại sự tình.
Lục Nhân nghe mà kinh ngạc trợn mắt, một đôi mắt hoa đào cứ nhìn chằm chằm thiêu đốt người
ta, nghe Phương Diệc Nhiên kể xong đầu đuôi câu chuyện liền cười vô cùng vui vẻ: “Tôi nói cậu
này, trước đây tung hoành tình trường ghê quá, giờ bị báo ứng đấy.”
Có điều Phương Diệc Nhiên có suy nghĩ như thế chứng tỏ Phương Mặc rất có địa vị trong lòng
y, vậy nên Lục Nhân trêu y mấy câu, cũng không cười nữa nghiêm túc nói, “Tôi thấy con cún
này cũng có ý đó với cậu đấy, bằng không ích kỷ thế nào cũng không tới mức thế đâu, luôn tỏ ra
có địch ý với cái gì uy hϊếp địa vị của mình. Cậu xem cái tên Chu Viêm kìa, làm sao mà uy hϊếp
tới địa vị thú cưng của cẩu ngốc này chứ, người ta chỉ muốn lên giường với cậu đâu có muốn làm
thú nuôi của cậu, Phương Mặc ghen cái gì chứ. Nhưng mà hắn vẫn ghen đó thôi, ha ha, hắn tự
đặt mình vào vị trí nào điều này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, sợ là sợ bản thân hắn cũng hồ đồ, phongmy.wordpress.com Page 167
mà cái thứ ngốc nghếch như thế, cậu còn trông mong hắn sẽ thổ lộ trước tiện thể biểu hiện cái gì
lãng mạn sao? Xem ra chỉ số thông minh của cậu cũng đang tụt xuống mức ngang với hắn rồi.”
Đoạn đầu còn nghiêm túc đến sau lại đùa cợt Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên lại tức
giận đấm hắn một cái, có điều nghe xong lời phân tích của hắn thấy cũng đúng, vấn đề quấn quýt
mấy hôm nay bị mấy câu bông đùa của Lục Nhân giải quyết gọn ghẽ, cảm giác có chút không
chân thực.
Có điều nói thế nào thì nói, người ngoài luôn sáng suốt hơn trong cuộc, tình yêu quả nhiên có thể
làm giảm chỉ số thông minh của người ta, khiến người tỉnh táo như Phương Diệc Nhiên cũng lo
được lo mất, nghĩ đến sự băn khoăn mấy ngày nay lại không khỏi buồn cười, rồi ngược lại thấy
yêu thương, mình không suy nghĩ được rõ ràng, lại còn liên lụy Phương Mặc chịu khổ theo, luôn
phải để ý dè chừng.
Thấy Phương Diệc Nhiên không lên tiếng, Lục Nhân lại tiếp tục: “Mà trường hợp xấu nhất, nếu
cẩu ngốc đó không thích cậu, chỉ coi cậu là chủ nhân nên không muốn rời xa, như thế tức là nếu
người hắn thích còn chưa xuất hiện thì cậu là người đứng vị trí thứ nhất trong lòng hắn, sao
không nhân đó mà giữ chặt hắn, để dù sau này có ai hắn thực sự thích thì cũng không nỡ rời xa
cậu.”
Nói tới đây, Lục Nhân lại cười xấu xa: “Theo tôi thấy, tốt nhất là ở trên giường làm tới khi hắn
không thể rời khỏi cậu được nữa, nếu vẫn không được, thì dù dùng roi da xiềng xích cũng phải
khóa hắn lại, nếu không thì chặt tay chặt chân đi xem hắn định bỏ đi bằng cách nào.”
Đoạn trước Phương Diệc Nhiên còn liên tục gật gù, đến câu cuối thì không khí thay đổi hẳn,
Phương Diệc Nhiên trừng mắt vặn lại: “Thủ đoạn đấy chỉ hợp cho anh dùng thôi, sao, đã thử với
người ta chưa?” Tâm tình thả lỏng, liền cố tình trêu ghẹo Lục Nhân.
“Tôi muốn lắm a, nhưng cũng phải cho tôi có cơ hội mới được chứ.” Nói rồi còn làm bộ tiếc rẻ,
như là tiếc vì không có dịp để dùng tới roi da xiềng xích, khiến người thân quen với Lục Nhân
như Phương Diệc Nhiên cũng phải xấu hổ thay cho độ mặt dày của hắn, đồng thời cảm thương
cho bạn đời của hắn, người đó nhất định phải ngoan ngoãn nha, đừng làm cho Lục Nhân có cơ
hội dùng tới mấy thứ kia, người ta là bác sĩ ngoại khoa đó, đảm bảo tay nghề cao siêu, làm cho ai
đó sung sướиɠ muốn chết.
Phương Diệc Nhiên hạ quyết tâm về nhà sẽ kết thúc chiến tranh lạnh đơn phương với Phương
Mặc, dạo này y cố tình lạnh nhạt chắc chắn đã làm cậu rất thương tâm, có điều cũng không cần
nóng lòng, về nhà sẽ bồi thường cho cậu.
Vậy là hai người cứ vậy cùng ăn trưa nói chuyện phiếm, trêu đùa lẫn nhau.
Lục Nhân còn không quên chê bôi tay nghề Phương Mặc hoàn toàn không thể sánh với Phương
Diệc Nhiên, muốn Phương Diệc Nhiên về nhà phải đốc thúc Phương Mặc luyện tập. Phương
Diệc Nhiên thì nêu ý kiến rằng Lục Nhân nên đổi nghề làm bác sĩ tâm lý thì hợp hơn, Lục Nhân
còn mặt dày trả lời rằng mình quả thật có ý định đi thi lấy bằng bác sĩ tâm lý. phongmy.wordpress.com Page 168
Ăn xong bữa trưa, Phương Diệc Nhiên thu thập bát đũa, nghĩ là Lục Nhân sẽ về nhà ngủ bù,
đang định chào tạm biệt, không ngờ Lục Nhân đã nhấc chân nằm dài ra sô pha, nói mỗi một câu
“Để tôi ngủ một lát, không có việc gì đừng làm ồn.”
“Này, sao không về nhà ngủ đi, ngủ ở đây có dễ chịu gì.” Phương Diệc Nhiên thắc mắc
“Ở nhà càng khó chịu, có người cứ bám lấy tôi mà ngủ, có được yên đâu.” Lục Nhân quay người
nhắm mắt lại “Để tôi ngủ ở đây một lát đi, coi như là cảm ơn thay cẩu ngốc kia.”
Phương Diệc Nhiên cũng không phải là không cho Lục Nhân ngủ ở sô pha của mình, chỉ là hiếu
kỳ cái người ở nhà hắn rốt cuộc là ai, có thể phiền phức tới mức Lục Nhân còn phải trốn.
Lục Nhân không thấy được gương mặt kinh ngạc như chứng kiến sao Hỏa va vào Trái Đất của
Phương DIệc Nhiên, nghiêm túc nói: “Tin tôi đi, nếu con nhà cậu là giống béc giê danh giá, thì
con nhà tôi chính là chó cỏ thấp kém nhất, bề ngoài đã xấu thì chớ, lại còn là một con cún ghẻ
mặt dày mày dạn, hừ.” Nói rồi vẻ mặt lại còn ghét bỏ như là nghĩ tới thứ gì làm hắn muốn ói.
Lúc này Phương Diệc Nhiên thực sự là trợn tròn mắt, vẫn biết Lục Nhân mồm miệng độc địa, lời
nói đầy cay độc, nhưng cũng không thể nói nửa kia của mình như thế được. Không nhịn được
đẩy hắn một cái, tức giận nói: “Sao lại nói người ta như thế? Tốt xấu gì cũng là người ấy nhà anh
mà.”
“Đừng có nói linh tinh, ai là nhà tôi chứ, mà nói cho cậu hay cậu cứ nhìn thấy rồi biết, tôi tuyệt
đối không quá lời đâu, sự thật còn khoa trương hơn ý.” Nói rồi lườm Phương Diệc Nhiên một
cái, nhưng đôi mắt hoa đào của hắn cứ như là đang phóng điện với Phương Diệc Nhiên.
Cũng may khả năng cách điện của Phương Diệc Nhiên tương đối tốt, không đến mức bị hắn mê
hoặc, nói như thế nào cũng ở chung hơn hai mươi gần ba mươi năm rồi, chút định lực như thế có
đáng gì, dù là không có, thì mỗi ngày bị hắn phóng điện như thế có giật cũng giật tới chết lặng
rồi a.
Thấy Lục Nhân xoay người, ra vẻ thật sự phải ngủ ở đây, Phương Diệc Nhiên cũng chỉ là lắc
đầu, lấy chăn trong tủ ra đắp hộ hắn, rồi kệ hắn muốn làm gì thì làm, đồng thời vô cùng tò mò về
đối tượng đang ở chung với Lục Nhân.
Là ai có thể khiến Lục Nhân chán ghét như vậy rồi lại phải chịu đựng, Phương Diệc Nhiên nhận
thấy Lục Nhân chắc chắn có chút ý tứ với người đó, bằng không, nếu mà thật sự đáng ghét như
thế, Lục Nhân còn có thể để cho người ta tiếp tục bám lấy làm phiền hắn sao, không chừng đã
sớm khiến cho kẻ đó bốc hơi khỏi địa cầu rồi.
Nghĩ một lúc liền chán không muốn nghĩ nữa, dù sao với khả năng tưởng tượng của y cũng
không thể hình dung ra được dáng vẻ của người kia, nghe khẩu khí của Lục Nhân thì có vẻ như
là một kẻ dở hơi, nghĩ tới đây Phương Diệc Nhiên không khỏi mỉm cười, có cơ hội thật muốn
gặp thử xem sao. phongmy.wordpress.com Page 169
Nghĩ đi nghĩ lại không khỏi liên tưởng tới Phương Mặc, không biết Phương Mặc giờ đang làm
gì, vừa rồi đến đưa cơm cho mình, sao lại không lên… Có lẽ là sợ y khó chịu, nghĩ tới lại áy náy,
ai, đúng là tự dưng làm khổ nhau.
Có điều cũng may được Lục Nhân phân tích một phen, y đã nghĩ thông suốt không ít rồi, Lục
Nhân nói không sai, dù là không thích mình cũng có thể tranh thủ, hà tất phải suy nghĩ vớ vẩn, lo
được lo mất, chuyện tình cảm đâu thể tính toán thiệt hơn, hơn nữa nếu nói về nỗ lực, dù thế nào
cũng là Phương Mặc nỗ lực nhiều hơn…
Nhớ đến Phương Mặc vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên làm hộ mọi việc giúp y, Phương Diệc Nhiên
không khỏi thấy ngọt ngào, đúng là cẩu ngốc mà, thật muốn về luôn bây giờ, an ủi cậu một phen,
nói rõ với cậu vì sao mấy ngày nay cố ý lạnh nhạt, không biết bảo cậu mua giường mới đã đi
mua chưa, với mức độ nghe lời của cậu thì có lẽ là đi ngay lập tức rồi… Lại phải trả hàng, phiền
phức thật, đúng là tự làm khổ mình.