Chương 43
Phương Diệc Nhiên lên lầu, mở cửa, trong nhà tối om. Hửm? Không có ai sao? Chẳng lẽ Phương
Mặc đang chờ mình trước cửa công ty? Chợt nhớ ra rằng cậu luôn đưa y đi làm rồi đón y tan ca,
với mức độ ngốc nghếch của Phương Mặc, thì chuyện đó cũng không phải là không thể.
Nghĩ vậy, Phương Diệc Nhiên đau đầu bóp trán, vừa đi vào phòng trong vừa lấy di động ra, định
gọi qua xem Phương mặc đi đâu rồi, trước tiên phải xem có đúng là cậu không có ở trong phòng
hay không.
Vừa bật đèn phòng khách lên Phương Diệc Nhiên liền bị một đống lù lù bên chân làm cho giật
mình.
“Sao lại ngồi ở đây?” Hóa ra là Phương Mặc đang ôm đầu gối ngồi dưới đất trên hành lang ra
vào, ngay trên cái đệm mà trước kia Tiểu Bát thường dùng, vừa nãy y vào cửa tối quá nên không
để ý là có người ở đó.
Phương Mặc ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, nhưng không nói gì. phongmy.wordpress.com Page 140
Phương Diệc Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Phương Mặc, giống như đối với Tiểu Bát, vuốt
tóc cậu, sau đó áp trán vào trán cậu, nói: “Tôi về trễ, em không vui à? Xin lỗi, tôi quên mất hôm
nay có tiệc chúc mừng, không thể về với em.”
Phương Mặc lắc đầu biểu thị không có, nhưng vẻ mặt đó đáng thương như là đang im lặng khiển
trách Phương Diệc Nhiên không giữ lời, bỏ cậu ở nhà một mình.
“Dưới đất lạnh lắm, đứng dậy đi.” Phương Diệc Nhiên xoa nhẹ lên mặt cậu, đứng dậy, tiện tay
kéo Phương Mặc dậy, nói thật là ngồi xổm lâu y thấy có chút váng đầu, tuy còn chưa say, nhưng
uống cũng khá nhiều.
Phương Mặc bị Phương Diệc Nhiên kéo, nhưng không chịu đứng dậy, cứ thế ngẩng đầu nhìn y.
Ôi? Dỗi thật sao? Trong trí nhớ hình như Phương Mặc chưa bao giờ im lặng như thế, cứ như
đang bực bội với y. Cún con cũng có lúc cáu kỉnh đây, Phương Diệc Nhiên cười, gãi gãi bàn tay
y đang nắm.
Không ngờ Phương Mặc nhanh như chớp giật phắt tay lại, liếc Phương Diệc Nhiên một cái, rồi
lại vùi đầu vào đầu gối, miệng còn lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.
Phương Diệc Nhiên không ngờ người trước giờ không biết cái gì là xấu hổ như Phương Mặc mà
lại cũng có lúc e thẹn? Đây là e thẹn đúng không? Đành phải ngồi xuống trước mặt cậu, đưa tay
nâng cằm cậu lên, hỏi: “Em nói gì?”
Bỗng nhiên Phương Mặc ôm chầm lấy y, Phương Diệc Nhiên bất ngờ không kịp chuẩn bị liền
ngã vào lòng cậu. Cậu hôn lên đôi môi đang hé mở của y, sau đó nói rõ từng chữ: “Của em.”
“Cái gì?” Phương Diệc Nhiên chưa hiểu cậu nói vậy là có ý gì, dù vốn ham muốn độc chiếm của
Phương Mặc đối với y cũng rất mạnh.
“Chỗ này.” Phương Mặc vuốt ve môi Phương Diệc Nhiên, nói: “Là của một mình em, người
khác không được chạm vào!”
Lúc này Phương Diệc Nhiên mới hiểu, có lẽ Phương Mặc nhìn thấy y hôn Chu Viêm lúc nãy.
Vốn muốn giải thích với cậu đó chỉ là nụ hôn tạm biệt mà thôi, không mang theo chút ám muội
nào, trái lại có ý là kết thúc tình cảm, tuy giữa y và Chu Viêm chưa từng bắt đầu thứ đó, nhưng
chút ý tứ đó thì đôi bên đều ngầm hiểu. Có điều, sau này bất luận là Chu Viêm hay bản thân y
cũng sẽ không có suy nghĩ gì khác về đối phương nữa…
Lời đã ra tới gần miệng rồi Phương Diệc Nhiên lại không giải thích với cậu nữa, trái lại còn hăng
hái hỏi vặn cậu: “Vì sao lại của mình em chứ?”
Tình cảm của Phương mặc với mình, là sự yêu thích với chủ nhân, đó là đương nhiên, việc muốn
giữ y cho riêng mình cũng bất quá là vì không thích người khác làm phân tán sự chú ý của y mà
thôi, thế nhưng thực sự chỉ có thế thôi sao? phongmy.wordpress.com Page 141
Phương Diệc Nhiên nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt đối diện, như là ở trong mắt
cậu, toàn bộ thế giới, trừ y ra, không còn một cái gì khác, cuộc sống của Phương Mặc chỉ xoay
quanh y, và y cũng là điều duy nhất cậu có.
Tình cảm lưu luyến đó chỉ là sự yêu mến đối với chủ nhân thôi sao? Phương Diệc Nhiên cực kỳ
hoài nghi, nếu thực sự là như vậy, vì sao cậu lại không thích thấy mình thân thiết với người
khác? Thù ghét Chu Viêm, thù ghét Lục Nhân, không thích tất cả mọi người tới gần y.
Phương Mặc nghiêng đầu suy nghĩ vấn đề mà Phương Diệc Nhiên đặt ra, vì sao nhỉ? Vì sao thấy
Phương Diệc Nhiên hôn Chu Viêm bản thân lại thấy rất đáng ghét, chỉ muốn lôi bọn họ tách xa
ra, khi chủ nhân hôn cậu thì cậu lại rất thích, muốn lúc nào cũng ở trong lòng chủ nhân, muốn
chủ nhân chỉ nhìn mình thôi.
Phương Mặc kkhông biết vì sao, nhưng cậu biết chỗ kia đã từng hôn mình mà lại hôn người
khác, sẽ làm cậu không cam lòng tới phát hoảng, cũng khó chịu như lần trước chủ nhân đuổi cậu
ra khỏi cửa, bởi vậy cậu phải chiếm lấy, không cho bất cứ ai đoạt được, bất luận là phải trả giá
như thế nào.
“Em không biết…” Nói xong lại mạnh mẽ bổ sung: “Nói chung là của em!”
Phương Diệc Nhiên dựa vào lòng Phương Mặc mà cười, vấn đề cao thâm như thế thực sự hơi
quá tầm với cậu rồi, muốn cậu nói ra bởi vì thích mình chắc là không có khả năng… Nhìn dáng
vẻ nghiêm túc của cậu, lại không kiềm được thơm cậu một cái, sau đó ghé sát vào tai cậu thì
thầm bằng giọng đầy mê hoặc: “Muốn tôi chỉ hôn mình em thì phải trả giá rất lớn đấy.”
“Như nào?” Lỗ tai Phương Mặc bị hơi nóng Phương Diệc Nhiên thổi vào ngưa ngứa, rụt cổ, lại
bị Phương Diệc Nhiên cắn liếʍ, không khỏi nhỏ giọng rêи ɾỉ một tiếng như mèo kêu, ánh mắt lại
cực kỳ nghiêm túc, như là đang suy nghĩ xem cái giá đó mình có thể trả nổi không.
Phương Diệc Nhiên thực sự bị bộ dạng nghiêm túc của cậu làm cho buồn cười, liền gặm lỗ tai
cậu, ghé vào đó nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Tôi muốn em.”
Hừm? Phương Mặc thắc mắc, không phải vốn cậu vẫn là của chủ nhân sao?
Phương Diệc Nhiên cũng không quan tâm trong cái đầu kỳ quái của Phương Mặc đang nghĩ gì,
hai bàn tay hư hỏng không khách khí thò vào dưới áo cậu, ngón tay hơi lạnh chạm vào làn da ấm
áp của Phương Mặc, khiến Phương Mặc co rúm lại, có điều cậu không né tránh, mà còn để cho
tay Phương Diệc Nhiên lướt đi khắp người, còn vòng tay ôm chặt lấy Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên tách đầu gối cậu ra, chen người vào, Phương Mặc cực kỳ phối hợp mở chân
quấn quanh eo Phương Diệc Nhiên, thậm chí còn ưỡn cổ, cong người lên, để tiện cho bờ môi
đang gặm cắn trên cổ cậu và bàn tay đang làm càn trên eo cậu.
“Ư hư~” Phương Mặc phát ra một tiếng rêи ɾỉ thoải mái, tay của Phương Diệc Nhiên được người
cậu ủ ấm hết lạnh, xoa ở trên da, cảm giác nhẵn nhụi nơi ngón tay khiến cậu thấy vô cùng dễ
chịu. phongmy.wordpress.com Page 142
“Thoải mái không?” Giọng Phương Diệc Nhiên khác với sự trong trẻo thường ngày, tiếng nói
hơi khàn mang theo mùi rượu, có sức mê hoặc vô hạn.
“Ừm.” Phương Mặc thành thật gật đầu, khiến Phương Diệc Nhiên lại mỉm cười.
Một tay đỡ lấy eo cậu, một tay xoa ngực cậu, lưu luyến quanh hai quả con trước ngực, lúc thì gảy
qua, lúc thì nhéo miết, thỉnh thoảng lại xoa xung quanh, làm Phương Mặc không biết là sảng
khoái hay khó chịu mà liên tục lấy thân cọ cọ lên tên đầu sỏ.
“Chủ… chủ nhân…” Phương Mặc bị Phương Diệc Nhiên lăn qua lăn lại run cả giọng, cảm giác
tê tê trên ngực vô cùng xa lạ, nhưng cũng không đáng ghét.
Tiếng gọi mê người đó khiến Phương Diệc Nhiên càng thở gấp, đuổi theo hầu kết trượt lên trượt
xuống của cậu, hàm hồ nói: “Em còn tiếp tục mê hoặc tôi thì đừng trách tôi không nhớ lần đầu
tiên của em.”
Không biết Phương Mặc có nghe thấy Phương Diệc Nhiên nói gì không, mà nghe được cũng
không biết có hiểu không, dù sao cậu vẫn không thấy có chút nguy cơ gì mà tiếp tục gọi chủ
nhân, liền rước lấy càng nhiều sự đùa nghịch.
“A… aii…” Phương Mặc kêu một tiếng có vẻ đau, là vì bị Phương Diệc Nhiên kéo áo lên cắn
một miếng lên đầu nhũ đã cứng rắn.
“Đau sao?” Nói rồi lại như là trấn an dùng lưỡi liếʍ lên chỗ vừa bị cắn, rồi ngậm lấy đầu nhũ đùa
nghịch.
Trong mắt Phương Mặt đã sớm mờ mịt, cậu dùng ánh mắt mông lung nhìn Phương Diệc Nhiên,
vừa lắc đầu vừa gật đầu, dáng vẻ ý loạn tình mê đó lại càng cuốn hút Phương Diệc Nhiên nhấm
nháp hai điểm trên ngực, hết cắn lại liếʍ rồi mυ"ŧ khiến Phương Mặc hô hấp dồn dập, không khí
cũng không đủ dùng nữa.
Phương Diệc Nhiên dùng đầu gối đẩy nhẹ vào du͙© vọиɠ từ lâu đã trướng đại ở dưới thân Phương
Mặc, hơi dùng sức ép lên nó rồi xoay vòng quay, rốt cuộc thả ra đầu nhũ đã sưng đỏ, lại ghé sát
vào tai cậu hỏi: “Có thể tiếp tục không?
Tiếp tục cái gì? Có lẽ Phương Mặc căn bản không rõ tiếp theo Phương Diệc Nhiên muốn gì,
nhưng vẫn vô thức gật đầu, vô cùng tin cậy người đàn ông lúc này đang thao túng thân thể cậu,
người dành cho cậu cả thống khổ, lẫn vui thích.
Kỳ thực Phương Diệc Nhiên cũng biết Phương Mặc vốn không hiểu mình đang hỏi gì, nhưng cậu
vẫn gật đầu không chút do dự, không nói cũng biết là khiến Phương Diệc Nhiên vừa lòng tới
mức nào, liền hôn lên cái miệng đang thở dốc của Phương Mặc như là ban thưởng, liền bị
Phương Mặc quấn quít lấy đòi hỏi nhiều hơn. Phương Diệc Nhiên cười, làm cho nụ hôn này sâu
hơn. phongmy.wordpress.com Page 143
Tay cũng không dừng lại, nâng eo cậu lên, tháo thắt lưng, lột hết cả quần ngoài lẫn quần trong,
rồi lại không cởi hết, cứ để nó chơi vơi trên đùi Phương Mặc, sau đó không chút do dự thò tay
vào nhân lúc Phương Mặc đang chuyên tâm hôn.
Một tay lần ra sau, trượt dọc theo mông, hướng về phía cấm địa, một tay luồn về phía trước, sờ
lên bắp đùi, hướng về phía lửa nóng.
“A… ưm hưm…” Phương Mặc phát ra một tiếng thở gấp, hai mắt mở lớn, kẹp chặt lấy eo
Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên cười khẽ một tiếng, gẩy lên lửa nóng trong tay, khiến Phương Mặc phát ra
âm thanh như là nức nở, mang theo giọng mũi nặng nề.
Vuốt ve cúc huyệt còn đóng chặt dưới ngón tay, nghĩ tới có lẽ bản thân cậu cũng chưa từng chạm
vào chỗ này, mình là người đầu tiên tới thăm, trong lòng lại càng nôn nóng, liền lấy ra bôi trơn
trong túi, nhỏ một ít lên đầu ngón tay rồi luồn vào giữa hai mông cậu.
Đừng hỏi vì sao y lại mang thứ này theo người, là vừa nãy y cùng Chu Viêm đồng thời về sớm,
không biết là bị ai nhét vào túi, có lẽ người khác đều tưởng hai người họ say rồi loạn tính. Đến
khi Phương Diệc Nhiên vào xe rồi sờ trong túi mới phát hiện thứ này, quả thực là dở khóc dở
cười.
Hai người cứ quấn quít lấy nhau như thế trong hành lang lối vào chật hẹp, tiếng rêи ɾỉ không hề
đè nén, càng lúc càng dâng cao theo động tác trên tay Phương Diệc Nhiên, đêm dài dằng dặc giờ
mới bắt đầu mà thôi.