Chương 39
Hai người ngủ một giấc sảng khoái, từ chiều hôm trước tới tận trưa hôm sau, mãi đến khi đói
mới tỉnh dậy.
Phương Diệc Nhiên đi rửa mặt đánh răng, Phương Mặc thì vui vẻ sắp xếp chăn đệm, sau đó vào
bếp nấu cơm. Phương Diệc Nhiên làm vệ sinh cá nhân xong đi ra, thấy giường chiếu được sắp
xếp gọn gàng liền mỉm cười, thong thả đi vào bếp đứng ở cửa nhìn Phương Mặc đang bận bịu.
“Nấu một ít cháo sườn đi, không cần bày vẽ.” Phương Diệc Nhiên nói, “Em đi đánh răng rửa mặt
đi, để đấy cho tôi.”
Rồi đẩy Phương Mặc ra, Phương Diệc Nhiên lấy gạo đã ngâm sẵn cho vào nước xương hầm hôm
qua, bật bếp, chậm rãi nấu. Chốc lát sau nước đã sôi, mùi thơm lan tỏa bốn phía, hòa cùng với
hương gạo, làm cho người ta bứt rứt tay chân.
Phương Diệc Nhiên múc thử một chút xem mặn nhạt thế nào, vừa quay ra đã thấy Phương Mặc
nhìn về đằng này đầy khao khát, ánh mắt lóe sáng chằm chằm vào nồi cháo. Phương Diệc Nhiên
cười lắc đầu, lại múc một thìa đưa tới bên miệng Phương Mặc.
Phương Mặc cười híp mắt, há miệng một cái liền ngậm cả chiếc thìa vào luôn, nhanh tới mức
Phương Diệc Nhiên không kịp cản.
“Cẩn thận nóng…” Phương Diệc Nhiên còn chưa nói xong.
“Á… xiii, nóng quá…” Phương Mặc bị bỏng liền thè lưỡi ra thổi phù phù.
“Ngốc này.” Phương Diệc Nhiên không biết nên cười hay khóc, bản thân rõ là sợ nóng lại còn
vội vàng như thế, cứ thế nuốt luôn cả một thìa cháo, không bỏng chết mới lạ.
Nhéo cằm cậu để nhìn xem có bị phỏng không, may mà chỉ hơi đỏ lên, liền thổi thổi vào lưỡi cho
cậu.
Tuy rằng nóng, nhưng Phương Mặc vẫn nuốt ực một cái, không cần nhai nuốt luôn cả miếng
cháo lẫn thịt vào bụng, “Ngon lắm.”
“Còn không bỏng chết đi…” Phương Diệc Nhiên bó tay, chưa từng thấy ai tham ăn như thế.
“Em muốn nữa.” Phương Mặc kéo tay áo Phương Diệc Nhiên, ý là một miếng còn chưa đủ.
“Sắp được rồi, không được ăn vụng.” Tuy miệng nói vậy nhưng vẫn múc thêm một thìa cho
Phương Mặc, lần này còn săn sóc thổi cho nguội mới để cậu ăn, miễn cho cẩu ngốc này vì mê ăn
mà bị bỏng.
Lần này Phương Mặc không bị nóng, ngon lành trôi thẳng vào bụng, vẫn còn thòm thèm liếʍ
sạch cái thìa. phongmy.wordpress.com Page 122
Đầu lưỡi màu đỏ tươi liếʍ quanh thìa, lại thêm vẻ mặt thỏa mãn của Phương Mặc, đủ biết là mê
hoặc như thế nào. Phương Diệc Nhiên đạp cậu một cái “Rửa tay dọn bàn đi.” Đem cái thìa bị
Phương Mặc liếʍ như là mĩ vị nhân gian nhét vào tay cậu, tức giận nói, tiện thể sai cậu đi làm
việc.
Phương Mặc bê lên hai bát cháo lớn, còn có một đĩa thịt viên còn lại từ hôm qua nhồi đậu không
hết, thế là xong bữa trưa của hai người.
Phương Diệc Nhiên ăn chậm rãi tao nhã, từng thìa vừa phải, chỉ ăn từ mép thìa, trái lại thì
Phương Mặc ngậm hết cả thìa vào miệng, lại còn ngại ăn chưa đủ nhanh, bưng cả bát lên húp, ăn
hết bát này tới bát khác.
Lẽ nào ngon tới mức như thế sao… Thấy Phương Mặc ăn ngon lành như thế, đến Phương Diệc
Nhiên cũng bất giác ăn thêm mấy miếng, có điều, món xương được Phương Diệc Nhiên hầm hai
ngày mới ra được hương vị, giờ toàn bộ đều trôi tuột vào bụng Phương Mặc, khiến Phương Diệc
Nhiên có chút bất đắc dĩ.
Phương Mặc liếʍ xương sạch sẽ xong lại liếʍ bát, liếʍ bát xong thì liếʍ môi, vẻ còn chưa đủ,
nhìn sang Phương DIệc Nhiên đầy trông mong.
“Ngon không?” Phương Diệc Nhiên hỏi.
“Ngon.” Phương Mặc liên tục gật đầu, mắt thì nhìn chằm chằm vào thịt trong bát Phương Diệc
Nhiên.
Phương Diệc Nhiên buồn cười, vốn định nhường cậu ăn, dù sao y cũng không hứng thú lắm,
nhưng mà cậu còn ăn nữa sợ sẽ bị đầy bụng, vậy nên làm bộ không phát hiện, tiếp tục chậm rãi
ăn phần của mình.
Phương Mặc thèm tới độ ngồi một bên chảy nước miếng, Phương Diệc Nhiên còn cố ý đùa cậu,
“No rồi à?”
Phương Mặc nhìn vào bát Phương Diệc Nhiên, gật đầu rất bi tráng, ý là đã no. Chủ nhân mới ăn
có một chút, không thể tranh của y được.
Buồn cười tới mức Phương Diệc Nhiên liền vui vẻ múc một miếng thịt lớn trong bát đút cho
Phương Mặc, “Được rồi, ăn đi.”
Phương Mặc nhìn miếng thịt hầm nhừ, nuốt nước miếng một cái, lại đẩy trả cho Phương Diệc
Nhiên, “Chủ nhân ăn đi.”
Phương Diệc Nhiên “Ồ” một tiếng, cũng không miễn cưỡng Phương Mặc, nhờ tay Phương Mặc
ăn luôn miếng thịt, khóe mắt liếc sang quả nhiên thấy vẻ mặt Phương Mặc tràn đầy đau lòng lại
thèm muốn, khiến Phương Diệc Nhiên bật cười thành tiếng. phongmy.wordpress.com Page 123
“Không đùa em nữa, ăn đi.” Lần này Phương Mặc không khách khí nữa, khẩn cấp nuốt luôn
miếng thịt như là sợ Phương Diệc Nhiên sẽ đổi ý.
Cứ vậy, Phương Diệc Nhiên ăn cháo, thịt thì đút cho Phương Mặc ăn, hai người anh một miếng
em một miếng giải quyết nốt hơn nửa bát cháo còn lại của Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên xoa xoa cái bụng hơi phình lên, miễn cưỡng ngồi vào sô pha chờ thức ăn
tiêu hóa, nhìn Phương Mặc tự giác đi rửa bát.
Đợi cậu rửa xong, hai người thay đồ ra ngoài đi shopping, Phương Mặc không có đồ dùng sinh
hoạt, cái gì cũng cần mua.
“Em muốn cái này!” Phương Mặc chỉ vào một cái cốc đánh răng mà nói, Phương Diệc Nhiên
còn tưởng sẽ là hình cục xương, đợi Phương Mặc đưa cho xem thì hóa ra là một cái cốc sứ trắng
rất bình thường, dưới đáy có một nhánh lan, giống y như cái y đang dùng…
Phương Diệc Nhiên không hiểu một cái cốc bình thường như thế có gì làm Phương Mặc thích
thú, vẻ rất chi hài lòng, có điều cậu thích thì mua, để cho Phương Mặc bỏ vào xe đẩy.
Bàn chải đánh răng, khăn mặt cùng dáng vẻ, nhìn đồ Phương Mặc ném vào xe, cuối cùng
Phương Diệc Nhiên cũng nhận ra vấn đề —— không phải là Phương Mặc có sở thích đặc biệt
nào, mà là cậu đang tìm những thứ giống hệt đồ y đang dùng. Phương Diệc Nhiên cầm lên chiếc
khăn mặt Phương Mặc vừa bỏ vào, nói: “Giống y như nhau, không sợ nhầm sao…”
“Không đâu, của chủ nhân sẽ có mùi của chủ nhân.” Phương Mặc cười tủm tỉm, tiếp tục ném đồ
vào xe, một cốc uống nước giống của Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên lườm cậu, nói đừng gọi lung tung ở chỗ đông người…
Vừa lúc đi ngang qua hàng bán giày mũ, có loại mũ len của trẻ con, cũng có loại thiết kế như mũ
quân đội, vuông vuông, bên cạnh có hai miếng như là tai giả, bên dưới có hai sợi dây dài, đoạn
cuối còn buộc hai quả bóng nhỏ bằng len, rất đáng yêu.
Phương Diệc Nhiên thấy Phương Mặc đang nhảy nhót tung tăng bên cạnh dáng vẻ như trẻ con,
liền kéo Phương Mặc tới, bảo cậu cúi đầu xuống, sau đó đội mũ lên cho cậu.
Phương Mặc ngẩng đầu, vui vẻ kéo hai quả bóng nhỏ bên tai xuống xem, quay sang cười với
Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên cũng mỉm cười, nhìn cậu bây giờ thật giống y một chú chó bự đang kéo kéo
hai lỗ tai, đáng yêu vô cùng, gương mặt rõ ràng cực kỳ anh tuấn bị chụp chiếc mũ ngốc nghếch
lên lại có vẻ dễ thương bất ngờ, rất thích hợp với một Phương Mặc ngơ ngác.
Mua đồ dùng sinh hoạt xong xuôi, Phương Diệc Nhiên đưa Phương Mặc đi mua điện thoại di
động. Thân là một người hiện đại mà đến di động cũng không có thì quả thực là một chuyện phongmy.wordpress.com Page 124
không tưởng tượng nổi, ngay đến ăn mày ven đường cũng phải có một cái. Hơn nữa nếu có
chuyện gì thì y cũng dễ dàng liên lạc với cậu.
Phương Mặc đương nhiên lại muốn một cái giống của Phương Diệc Nhiên, lần này bị Phương
Diệc Nhiên cự tuyệt. Cái của y là một chiếc PDA để làm việc, đừng nói là nó vô dụng với
Phương Mặc, mà cậu có biết dùng hay không cũng là vấn đề. Phương Diệc Nhiên chọn cho cậu
một cái điện thoại cảm ứng, thao tác cực kỳ đơn giản.
Phương Mặc không có được điện thoại giống Phương Diệc Nhiên, dẩu môi vẻ không hài lòng,
nhưng đợi tới khi Phương Diệc Nhiên lưu số của mình vào máy vừa mua thì Phương Mặc lại vui
vẻ ra mặt, hào hứng nhìn dãy số duy nhất trong điện thoại, sau đó đổi ba chữ “Phương Diệc
Nhiên” mà y lưu vào thành hai chữ “Chủ nhân”, lại ấn vào nút gọi, hớn hở nghe điện thoại của
Phương Diệc Nhiên vang lên.
Phương Diệc Nhiên lắc đầu cười, để kệ cho điện thoại kêu, Phương Mặc cũng không ngắt máy,
mãi cho đến khi hệ thống tự động ngắt mới thôi, lại ấn vào nút gọi lại….
Phương Mặc cứ gọi đi gọi lại như thế, Phương Diệc Nhiên nghe điện thoại trong túi cứ kêu liên
tục, cuối cùng phải vỗ cậu một cái, “Đủ chưa, còn nghịch nữa là tôi tịch thu đấy.”
Lúc đó Phương Mặc mới chịu dừng lại, lè lưỡi với Phương Diệc Nhiên, dáng vẻ như đứa nhóc
nghịch ngợm.
Phương DIệc Nhiên vừa nói xong, điện thoại lại reo, Phương Diệc Nhiên buồn bực, càng ngày
càng không biết nghe lời rồi, trước đây Tiểu Bát ngoan biết bao nhiêu cơ mà, lườm cậu nói,
“Vẫn còn nghịch à?”
“Không phải em mà…” Phương Mặc nói đầy oan ức.
Lúc này Phương Diệc Nhiên mới nhận ra là người khác gọi đến, vội lấy ra nghe.
“Xin chào, Phương Diệc Nhiên đây.”
“Sao lâu thế mới nghe điện thoại hả? Vừa về mà đã phải tới công ty bận bịu rồi à? Sao không
nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
Vừa nghe giọng, ra là Lục Nhân, Phương Diệc Nhiên bật cười, tiện thể trừng mắt với Phương
Mặc bên cạnh, đều tại cậu gây sự, “Không phải, đang ở siêu thị nên không nghe thấy.”
“À, tên kia đang ở cạnh cậu hả?”
Phương Diệc Nhiên nhìn Phương Mặc, nói: “Ừm, đang ở đây.”
Lục Nhân ở đầu bên kia mỉm cười: “Lúc nào mang tới cho tôi xem.” phongmy.wordpress.com Page 125
“Anh chuẩn bị giải thích cho tốt xem vì sao anh lại biết chuyện của Tiểu Bát?” Phương Diệc
Nhiên nhướn mày hỏi, nói cứ như Phương Mặc là sinh vật ngoài hành tinh gì đó cần phải dẫn tới
cho hắn nghiên cứu không bằng.
“Nói gì vậy, đúng là hảo tâm không có hảo báo, không phải là cậu nhờ tôi điều tra sao.”
“Thôi gặp rồi nói, đúng rồi, giúp tôi làm chứng minh thư cho cậu ta nhé.”
“Há, tôi nói cậu đó, tưởng tôi là vạn sự thông à, giấy tờ cho chó xong rồi, lại tới giấy tờ cho
người, lúc thì lại phải kiêm cả thám tử tư.” Lục Nhân trêu.
“Không thể sao, không phải chỗ anh rất tiện à, gọi một cú điện thoại là xong, tôi không nhờ anh
thì còn nhờ ai.” Phương Diệc Nhiên cũng cười.
“Gọi điện thôi thì sao cậu không tự gọi đi?” Lục Nhân nổi giận.
“Ôi chao, chocolate phải đem cho chó ăn thôi.” Phương Diệc Nhiên uy hϊếp.
“Hừ hừ, biết ngay lại lấy cái đó ra đàn áp mình, được rồi, muốn giả như thế nào, gửi ít tư liệu
đến đây đi.”
“Được, ngày mai anh có bận không? Ra ngoài ăn được không?”
“Buổi trưa đi, gặp ở chỗ cũ.”
“Được, hẹn mai gặp.” Phương Diệc Nhiên cúp máy, tiếp tục đưa Phương Mặc đi lượn siêu thị,
không chỉ mua đồ ăn tối, Phương Diệc Nhiên còn tiện tay lấy mấy tờ thực đơn cho Phương Mặc.
Đã có người đảm nhiệm việc nấu nướng, đương nhiên phải tranh thủ chút lợi ích cho bản thân,
để cho cậu học nấu món này món kia, hehe.