Chương 37
Phương Diệc Nhiên không thể thay Phương Mặc làm chủ, nghiêng đầu dùng mắt hỏi ý kiến cậu.
“Làm người mẫu? Giống như Chu Viêm sao?” Phương Mặc hiếu kỳ hỏi, người mẫu trong ấn
tượng của cậu chỉ có mỗi Chu Viêm, tuy gã đó suốt ngày tới tìm chủ nhân, lại còn có âm mưu
với chủ nhân, rất đáng ghét.
“Đúng đúng, sau này anh nhất định có thể nổi tiếng như Chu Viêm, nói không chừng còn hơn ý
chứ.”
Phương Diệc Nhiên cười gật đầu, “Ừ, giống hắn, em muốn làm không?” Nếu Phương Mặc là
người, không thể suốt ngày đi theo mình như cái đuôi được, tìm công việc cho cậu cũng không
tồi, làm người mẫu thật ra rất tốt, không chỉ là ngành mình quen thuộc, có thể nâng đỡ Phương
Mặc, chưa nói tới số một số hai, nhưng tạo thành chút danh tiếng hẳn là không khó. Có đều nếu
cậu thực sự định vào nghề này thì phải dạy dỗ cậu cẩn thận, để cậu nắm rõ hoàn cảnh, đi cửa sau
hay là quy tắc ngầm nhất quyết không cho dính vào, với mức độ ngây thơ của cậu bị người ta ăn
lúc nào cũng không biết… Không được, phải tự mình theo dõi thật kỹ mới ổn. phongmy.wordpress.com Page 113
“Chủ… Anh cũng ở đó chứ?” Thiếu chút nữa Phương Mặc đã gọi ‘Chủ nhân’, nhưng ý thức
được có người khác bên cạnh, Phương Diệc Nhiên không cho gọi, nên liền đổi giọng.
“Tôi là nhà thiết kế, bình thường thì không ở bên cạnh em được, có điều như em thấy đấy giống
lần trước đi chụp ngoại cảnh hoặc trình diễn thì tôi sẽ đi cùng.” Phương Diệc Nhiên kiên trì giải
thích cho cậu.
“Vậy sẽ được mặc trang phục anh thiết kế chứ?” Phương Mặc lại hỏi.
Phương Diệc Nhiên ngây người một lát, cười nói: “Tôi chỉ thiết kế đồ nữ, đương nhiên em không
thể mặc được.”
“Đều không được cả sao.” Phương Mặc lẩm bẩm, đáng ghét, trang phục chủ nhân thiết kế lại cho
người khác mặc, ừm, cũng may Chu Viêm cũng không được mặc, nếu không thể theo chủ nhân,
thì chẳng cần nghĩ nhiều liền kiên quyết lắc đầu “Em không muốn làm người mẫu đâu.”
Người săn tìm cuống lên, vội khuyên: “Anh đừng quyết định vội như vậy, suy nghĩ chút đi, có lẽ
để cho nhà thiết kế Phương đưa cậu đi xem những gì người mẫu thường làm, tìm hiểu một chút,
có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú?”
Mặc kệ hắn khuyên thế nào, Phương Mặc vẫn lắc đầu, người nọ nhìn sang Phương Diệc Nhiên
cầu cứu, mong y có thể nói lời khuyên nhủ. Nhưng Phương Diệc Nhiên không thích ép buộc cậu,
nếu cậu không thích thì không làm, cũng đâu phải là trông chờ vào Phương Mặc kiếm tiền nuôi
gia đình.
“Vậy nếu anh thay đổi ý định, lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.” Người săn tìm lưu luyến rời
đi.
“Thật sự không muốn làm người mẫu sao?” Phương Diệc Nhiên nắm tay Phương Mặc chậm rãi
đi bộ về nhà, trên đường hỏi lại.
Phương Mặc suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không muốn. Anh muốn em làm người mẫu à?”
Nếu Phương Diệc Nhiên gật đầu, Phương Mặc khẳng định sẽ đồng ý, Phương Diệc Nhiên cười
nói: “Cái đó là tùy vào em, nếu em thích thì làm, không thích thì không cần phải đi, loại chuyện
này phải tự bản thân quyết định. Nhưng nếu em quyết định làm thì đương nhiên tôi sẽ giúp em,
em có thể thử một thời gian xem, không thích thì thôi cũng được.”
“À.” Phương Mặc gật đầu, rồi bổ sung tiếp, “Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.”
Phương Diệc Nhiên bị câu bày tỏ bất thình lình của Phương Mặc làm cho giật mình, ngơ ngác
nhìn cậu, rồi ngẫm lại lại thấy không đúng, ý của Phương Mặc hẳn là không phải như thế, chỉ là
đơn thuần như cún con thích đi theo chủ cả ngày, được chủ nhân quan tâm chiều chuộng mà thôi,
không thể là lời âu yếm giữa tình nhân… Phương Diệc Nhiên cười bất đắc dĩ, ở bên Phương Mặc
lúc nào cũng phải đối phó với những tình huống bất ngờ, rất là thách thức trái tim à nha. phongmy.wordpress.com Page 114
Ngay lúc Phương Mặc nói như vậy, kỳ thực có một khoảnh khắc trái tim Phương Diệc Nhiên đã
lạc nhịp, con người tìm kiếm cả đời chẳng phải vì muốn có một người có thể ở bên mình sao,
nhưng ý của Phương Mặc chắc không phải là như vậy. Phương Diệc Nhiên có chút mất mát, y
nghĩ có lẽ mình đã thích Phương Mặc rồi, cậu quấn quít như thế, như là không có y thì không
sống nổi, sao y có thể không động tâm được… Nếu như cậu chính là người có thể bên y suốt đời
thì thật tốt, chí ít nếu phải chọn giữa Chu Viêm và Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên tuyệt đối sẽ
chọn Phương Mặc.
Hiểu ra cậu không có ý đó, Phương Diệc Nhiên cười xoa đầu cậu, “Cẩu ngốc.”
Phương Mặc không hiểu, muốn ở bên y, có chỗ nào ngốc chứ…
“Đói bụng chưa, chúng ta đi ăn chút gì đó trước khi về nhà nhé?” Phương Diệc Nhiên không
muốn tiếp tục dây dưa ở chủ đề này, liền thay đổi trọng tâm câu chuyện.
“Đói!” Quả nhiên Phương Mặc vừa nghe tới ăn, lập tức quên sạch, ừm dù sao cậu là muốn ở
cùng với chủ nhân, dù là y không cho cũng cứ theo! Chủ nhân dịu dàng lại nhẹ dạ, khẳng định sẽ
không nỡ đuổi mình đi, nên dù y có đáp ứng hay không cũng không thành vấn đề.
Suy nghĩ của sinh vật đơn bào đơn giản như thế đó…
“Muốn ăn gì? Sườn heo?” Phương Diệc Nhiên đã biết rõ, sườn là món mà Phương Mặc thích
nhất, mỗi lần hỏi cậu muốn ăn gì đều là cái này.
“Chúng ta có thể về nhà ăn được không?” Không ngờ lần này Phương Mặc không trả lời như
vậy, mà lại muốn về nhà.
“Trong tủ lạnh trống không, chúng ta ăn ở ngoài đi.” Hơn nữa bây giờ y mệt mỏi cực kỳ, không
hề có chút hứng thú nấu nướng, đương nhiên là nửa câu sau này y không nói ra.
“Ồ…” Phương Mặc rầu rĩ đáp ứng.
“Sao vậy? Không thích sao?” Lúc trước nghe tới đi ăn Phương Mặc không có vẻ mặt như vậy,
đương nhiên Phương Diệc Nhiên sẽ thấy kỳ quái mà hỏi.
Phương Mặc do dự một chút nói: “Về nhà em nấu cho anh ăn, không được sao?”
À? Thì ra ý của cậu là như vậy… Phương Diệc Nhiên vò đầu, hóa ra là cậu muốn nấu cho mình
ăn? Y tưởng là cậu muốn ăn đồ y nấu, hóa ra là ngược lại, “Em biết làm đồ ăn ư?” Phương Diệc
Nhiên hỏi lại vẻ không chắc chắn, vừa hỏi xong liền nhớ ra, hình như y cũng đã ăn đồ Phương
Mặc nấu rồi… Bữa cơm kỳ lạ đột nhiên xuất hiện sau khi cậu phá hủy cuộc hẹn của y với Chu
Viêm ắt là do Phương Mặc làm rồi…
Quả nhiên, Phương Mặc gật đầu thật mạnh, “Có, em biết, em sẽ nấu canh xương hầm.”
Phương Diệc Nhiên đen mặt, cuối cùng vẫn không thoát khỏi món xương sườn… phongmy.wordpress.com Page 115
Nếu Phương Mặc chuẩn bị biểu diễn tài nghệ nấu nướng, Phương Diệc Nhiên lý nào lại phản
đối, dù sao cũng không phải lao động gì. Hai người rẽ vào siêu thị mua ít đồ ăn, đương nhiên
quan trọng nhất là mua sườn, nói thật Phương Diệc Nhiên nhìn thấy khu bán thịt thà của siêu thị
cả một kệ đầy sườn, rất sợ Phương Mặc nhất thời không kiềm chế được sẽ nhào về phía xương
sườn mà cậu yêu nhất…
Mua rất nhiều xương ống, xương sườn về nấu canh, Phương Diệc Nhiên tựa ở cửa bếp nhìn
Phương Mặc bận bịu, thi thoảng nhắc nhở cậu phải làm sao. Phương Diệc Nhiên nhìn động tác
của Phương Mặc cũng biết là không rành nấu nướng lắm, có lẽ cái mà cậu gọi là biết nấu, có lẽ
chỉ là đổ thức ăn vào nấu chín lên thôi. Có điều người ta là cún, anh đâu thể mong khả năng nấu
ăn của người ta quá cao siêu được, chí ít có thể nấu chín là không tệ rồi. Phương Diệc Nhiên
cũng không miễn cưỡng quá, như thế này vẫn còn hơn những cô tiêu thư không biết phân biệt
đường và muối nhiều lần.
Canh xương phải ninh lâu, cứ để đó, dù sao cũng phải ninh 2,3 tiếng mới ra vị. Kỳ thực canh
xương chuẩn phải ninh vài ngày, dùng lửa nhỏ ninh thật lâu, làm cho xương nhừ hẳn ra, màu
xương thâm vào, chất béo dinh dưỡng đều ra hết thì mới được. Lúc đó canh sẽ trong trong lại có
váng mỡ, vị rất ngon, sau đó thả rau thơm vào, hoàn toàn không cần cho thêm mì chính hay bột
canh cũng có thể ngon chết ngưới. Có điều không có điều kiện làm như vậy, cứ uống canh trước
rồi sau đó ninh từ từ thêm sau…
Để canh trên bếp ninh, Phương Diệc Nhiên dạy Phương Mặc làm những món khác, cuối cùng
biến thành Phương Diệc Nhiên chỉ đạo Phương Mặc nấu ăn, canh phải thêm bột cho sánh thế
nào, phải thái thịt thế nào, Phương Diệc Nhiên dùng miệng, Phương Mặc dùng tay. Hai người
một người nguyện đánh một người nguyện trợ, Phương Mặc bị chỉ huy tới bận bịu tíu tít, nhưng
không hề để tâm, thi thoảng quay sang cười ngốc với Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên
bảo thái hạt lựu thì là hạt lựu, bảo thái sợi thì là sợi, còn nghe lời hơn cả bếp phó. Còn Phương
Diệc Nhiên chỉ hoạt động miệng là đã ra món ăn, đương nhiên cũng thoải mái ung dung.
Đương nhiên, có đầu bếp giỏi như Phương Diệc Nhiên chỉ huy, đồ ăn Tiểu Bát nấu xong không
chỉ đẹp mắt lại còn ngon lành, một đĩa cá chao dầu, mùi thơm ngập mũi, thịt mềm ngọt; một đĩa
tôm lột trộn mộc nhĩ, màu sắc tươi tắn, hương vị thanh mát; một đĩa đậu phụ nhồi thịt, mềm xốp
lại đủ dinh dưỡng; cuối cùng là một chén canh xương hầm thơm tới độ Phương Mặc vừa hầm
vừa chảy nước miếng.
Có điều Phương Diệc Nhiên thấy cả bàn toàn món mặn, có chút chóng mặt, vừa rồi y không để
ý, chỉ thấy có nguyên liệu gì thì liền chỉ Phương Mặc làm cái đó, còn đặc biệt chọn những món
đơn giản dễ dạy, không ngờ bây giờ nhìn lại thì hay rồi, một món rau cũng không có, toàn là
thịt… Làm cũng làm rồi, thôi kệ, lần sau sẽ dạy Phương Mặc không thể chỉ ăn thịt được.
“Có ngon không có ngon không?” Phương Diệc Nhiên vừa gắp một miếng vào miệng, Phương
Mặc đã vội hỏi, vẻ mặt đó như là cún con dang tranh công, khiến Phương Diệc Nhiên không
nhịn được cười, nếu không ngon thì đâu có ăn.
“Ừm, ngon lắm, em cũng nếm thử đi.” Phương Diệc Nhiên gắp một miếng đậu phụ nhồi thịt đưa
tới miệng Phương Mặc. phongmy.wordpress.com Page 116
Phương Mặc không khách khí một miếng ăn hết, miệng nhai nhồm nhoàm, dùng sức gật đầu,
“Ưm… ưm, ngon.”
Chưa thấy ai mặt dày như vậy tự khen đồ mình làm ngon, Phương Diệc Nhiên cười, giơ tay lau
nước bên mép cho cậu.
Phương Mặc lại ngây thơ không khách khí liếʍ ngón tay Phương Diệc Nhiên, không đợi Phương
Diệc Nhiên rút tay về mắng đã đón đầu: “Đều là chủ nhân dạy tốt.”
Há, còn học được cả nịnh nọt nữa, cậu vừa nói vậy, Phương Diệc Nhiên cũng không thể mắng
được nữa, đành giục ăn tiếp.
“Sau này em sẽ nấu ăn cho anh được không?” Phương Mặc nhìn Phương Diệc Nhiên đầy trông
đợi, còn kém mỗi vẫy đuôi mua vui cho chủ nhân nữa thôi.
Phương Diệc Nhiên ngẩn người, lẽ nào Phương Mặc thích làm việc nhà sao? Nếu đổi lại là
Phương Diệc Nhiên mỗi ngày phải nấu ăn, thì y đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi, vậy mà
Phương Mặc lại còn vơ vào người, chủ động yêu cầu nấu ăn cho y? Thực sự là kinh ngạc.
Có điều nếu có người nấu ăn cho thì đương nhiên là tốt, đỡ phải ăn những món đầy dầu mỡ ở
ngoài hàng. Còn về tay nghề thì, tự mình dạy cũng được. Phương Diệc Nhiên gật đầu đáp ứng,
có điều y vẫn phải nói rõ với Phương Mặc, “Em muốn ăn thịt cũng được, nhưng mỗi bữa đều
phải có thêm rau dưa.”
“…À.” Phương Mặc đầu tiên là vui vẻ, chủ nhân đáp ứng rồi, nhưng nghe tới phải ăn rau thì lại
rầu rĩ, miễn cưỡng đáp ứng.
Phương Diệc Nhiên thấy hai lỗ tai Phương Mặc cứ như là cụp cả xuống, không khỏi xoa xoa
vành tai cậu trêu: “Nhớ đó, nếu không sẽ bắt em ăn thức ăn cho chó.”
Phương Mặc lại càng méo mặt, ghét thức ăn cho chó lắm, chả có vị gì, rất khó ăn, đừng nói là
không ngon bằng đồ ăn Phương Diệc Nhiên nấu, đến đồ mình nấu cũng không bằng.
Nhìn vẻ mặt oán hận thức ăn cho chó của Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên thấy đáng yêu cực
kỳ, liền nghiêng người sang thơm một cái lên môi cậu, coi như an ủi.
Phương Mặc muốn hôn lại, Phương Diệc Nhiên đã dịch ra, liền không khỏi bất mãn kêu lên “Em
cũng muốn hôn.” Sau đó trước vẻ mặt dở khóc dở cười của Phương Diệc Nhiên, hôn y một cái
thật kêu, coi như là hôn trả…