Chương 2
Đang suy nghĩ xem tối nay có nên mua cơm hộp cho chú chó kia không, mua rồi lại sợ nó đi
theo, nói thật ra nhìn nó ngồi trước cửa ánh mắt đầy trông mong cảm thấy rất tội lỗi, Phương
Diệc Nhiên đẩy cửa lớn ra liền đứng ngẩn người.
Trời ạ, cẩu cẩu nọ vậy mà lại đang đứng ở chỗ cũ phe phẩy đuôi nhìn y, nếu không phải hôm qua
Phương Diệc Nhiên đã xuống lầu xác nhận lại rằng nó đi rồi, thì thiếu chút nữa cho rằng nó chờ
y ở cửa từ hôm qua, ngay tại chỗ cũ, không di chuyển một li…
Phương Diệc Nhiên sờ trán, vô lực ngồi xổm xuống trước mặt nó, vuốt ve lông nó: “Ngươi đang
đợi ta à?”
Cẩu cẩu nghiêng tới liếʍ mặt Phương Diệc Nhiên, bị Phương Diệc Nhiên dở khóc dở cười lấy
tay ngăn lại, y cũng không muốn sáng sớm lấy nước miếng rửa mặt. Hy sinh bàn tay cho nó liếʍ,
xoa lưng nó nói: “Đi thôi, ta bị muộn làm rồi.”
Chú cún như nghe hiểu được lời Phương Diệc Nhiên nói, ngoan ngoãn đi theo Phương Diệc
Nhiên, song song ở bên cạnh, không bị tụt lại cũng không vượt quá lên, quả thực đi còn tiêu
chuẩn hơn cả được huấn luyện. Phương Diệc Nhiên thỉnh thoảng nhìn đại cẩu bên cạnh, cười
khổ, sao y lại có ảo giác như thể cún này là nhà mình nuôi vậy nhỉ. phongmy.wordpress.com Page 6
Đi tới cửa hàng thường ăn sáng, cẩu cẩu tự nhiên không thể theo vào.
“Ở đây đợi ta, đừng chạy loạn nhé.” Vỗ vỗ nó, ý bảo nó ở cửa chờ mình, đại cẩu cũng nghe lời,
ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phương Diệc Nhiên lắc lắc đầu, đi vào cửa hàng mua bữa sáng.
“Chào buổi sáng, Phương tiên sinh, một sandwich trứng chân giò hun khói, cà phê một phần sữa
hai phần đường.” Nhân viên trong quán vừa nhìn thấy Phương Diệc Nhiên liền chào hỏi nhiệt
tình, thành thạo báo những món Phương Diệc Nhiên thường gọi.
“Thêm một phần sandwich và sữa bò đi.” Phương Diệc Nhiên mỉm cười nói.
“A? Hôm nay Phương tiên sinh có tinh thần ăn uống hơn mọi hôm sao.” Nhân viên vừa pha cà
phê vừa cười nói.
“Một phần khác là cho nó đó.” Phương Diệc Nhiên chỉ ra cẩu cẩu ở ngoài cửa.
“Phương tiên sinh mới nuôi cún à, lần đầu tiên nhìn thấy.” Nhân viên thò đầu ra, nhìn thấy đại
cẩu đang ngồi ngoan ngoãn ngoài cửa, cười nói.
“Vừa nhặt được.”
“Ha ha, Phương tiên sinh thật biết nói đùa.” Đưa bữa sáng cho Phương Diệc Nhiên, nói vẻ không
tin.
Có lẽ nói ra cũng không ai tin được, đâu có chó hoang nào nhặt được ngoài đường lại ngoan
ngoãn nghe lời như thế, Phương Diệc Nhiên cũng không giải thích, chỉ nhận lấy bữa sáng.
“Cún con, ăn đi, cún con, ăn đi.” Đi ra ngoài thấy một nhóc đang cầm lạp xưởng muốn đút cho
cẩu cẩu ăn, có điều đại cẩu nọ chẳng mảy may cảm kích, lười biếng nằm rạp ra đất, không thèm
để ý thức ăn đang phe phẩy dưới mũi nó, nhưng Phương Diệc Nhiên vừa đẩy cửa di ra, nó liền
đứng dậy thong thả bước tới bên cạnh Phương Diệc Nhiên.
Bé con kia thấy đại cẩu không để ý tới cậu, miệng mếu máo chuẩn bị khóc, Phương Diệc Nhiên
sợ quá vội vã cúi xuống cầm lấy cánh tay mũm mĩm kia, đưa lạp xưởng tới bên miệng cẩu cẩu,
có trời mới hiểu, y sợ nhất là trẻ con khóc. Nói cũng kỳ quái, cẩu cẩu này chỉ nhìn Phương Diệc
Nhiên rồi nhìn thức ăn đưa tới liền há miệng ra, đợi tới khi ăn hết cây lạp xưởng còn liếʍ liếʍ
bàn tay mập mạp kia, làm đứa bé vui vẻ tới cười khanh khách không ngừng.
Đến khi nó bị mẹ kéo đi, còn cứ ba bước lại quay lại nhìn cẩu cẩu, trong miệng la hét muốn cẩu
cẩu, rất không cam lòng bị dắt đi.
“Ngươi cũng đáng yêu đấy nhỉ.” Phương Diệc Nhiên ngồi xổm xuống vân vê lỗ tai nó, lúc này
mới phát hiện không biết nó đi đâu tắm rửa, bụi bẩn trên người đã biến mất, rất sạch sẽ, quả thật phongmy.wordpress.com Page 7
giống chó cảnh bình thường… Chả trách dọc đường cũng không khiến ai chú ý, căn bản là không
hề nhem nhuốc như chó hoang, có lẽ ai cũng nghĩ nó là thú nuôi nhà mình.
Một người một cún đi tới ghế đá công viên, cùng nhau giải quyết bữa sáng, đang ăn còn có vài
người dắt chó đi dạo tới gần, khen cẩu cẩu rất đẹp trai, Phương Diệc Nhiên liếc nhìn, cẩu cũng
có đẹp trai sao?
Tới cửa công ty, đại cẩu liền ngừng lại y như ở cửa nhà Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên
đi về phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn, nhướng mày hỏi: “Không đi theo ta à?”
Nó đứng dậy, liếʍ liếʍ tay Phương Diệc Nhiên, rồi lại ngồi xổm xuống bên cạnh y.
Phương Diệc Nhiên mở cửa ra cũng không thấy nó theo vào, cười: “Ngươi không vào thì ta đi
làm nhé.” Đi vào bên trong, cách lớp cửa thủy tinh vẫy tay tạm biệt với cẩu cẩu ở bên ngoài.
Phương Diệc Nhiên không biết những chú chó khác có hiểu tính người như thế không, có điều
được cẩu cẩu hộ tống đi làm thực sự khiến tâm tình của y hôm đó tốt khác thường.
***
“Hi~ Dean, cùng đi uống một chén không?” Tan tầm, ở trong thang máy gặp gỡ người mẫu dưới
trướng công ty, Karl, Chu Viêm, ôm chầm lấy vai Phương Diệc Nhiên ngỏ lời mời. Là người lai
với gương mặt điển trai, lại có một mái tóc nâu gợn sóng, thân là người mẫu nên dáng người
không cần nói lại càng cao ráo.
Phương Diệc Nhiên đẩy ra cái đầu sắp gác lên cổ mình, cười nói: “Được rồi, chỉ cần có người
mời.”
“Không thành vấn đề, đi thôi.”
Hai người đi thẳng tới ga ra ngầm, Phương Diệc Nhiên ngồi vào vị trí phó lái, chiếc xe thể thao
màu đỏ rực khởi động trong nháy mắt, tiến ra khỏi ga ra.
“Dừng xe, dừng lại!” Khi xe phóng ngang qua cửa công ty, Phương Diệc Nhiên tình cờ liếc sang
bên đường, vội vã kêu lên.
“Két ——” Chu Viên phanh xe, còn tưởng xảy ra chuyện gì, “Sao vậy? Quên đồ trong công ty
à?”
“Nhớ ra đã có hẹn với người khác rồi.” Phương Diệc Nhiên quay đầu lại xác nhận, xác định vừa
nãy mình không hoa mắt, mệt mỏi sờ trán —— một chú chó to bự đang phe phẩy đuôi ngồi dưới
tàng cây bên kia đường đối diện công ty, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của công ty, không
phải cẩu cẩu nọ thì còn ai vào đây.
“Oh no~” Chu Viêm phát ra một tiếng thở dài đầy khoa trương, oán giận nói: “Thật là mất hứng
mà!” phongmy.wordpress.com Page 8
“Thật có lỗi, thực sự có người đang đợi tôi.” Chỉ có điều không phải người, mà là một chú chó
mà thôi, Phương Diệc Nhiên cười áy náy, “Lần sau tôi mời rượu nhé.”
“Nói rồi nha, thất hứa là chó con!” Chu Viêm bĩu môi như trẻ con, nhìn chằm chằm Phương
Diệc Nhiên. Quả thật trai đẹp luôn có ưu thế, thần thái động tác đó ở trên người Chu Viên không
hề có chút kỳ quặc, nếu như đổi lại là một ông chú trung niên làm thì ắt khiến người ta buồn nôn
chết.
“Được.” Phương Diệc Nhiên xoa đầu hắn rồi xuống xe, đi về phía cẩu cẩu, bởi vì y đi ra từ ga ra
thay vì cửa lớn nên còn hoàn toàn chưa phát hiện ra.
Cho tới lúc còn cách vài bước, cẩu cẩu mới phát hiện ra Phương Diệc Nhiên, chiếc đầu vốn đang
lười biếng gác lên chân trước mới ngẩng lên, nhìn Phương Diệc Nhiên mang chút nghi hoặc, như
là không hiểu sao y lại không đi ra từ cửa lớn, mà từ bên cạnh nó đi tới.
“Ngươi a, ta phải từ chối lời mời của trai đẹp đó nha, đi, chúng ta đi ăn một bữa thật lớn nào.”
Vuốt ve lưng nó có chút thương tiếc.
Y thật không ngờ nó sẽ chờ y ở cửa, cũng may khi xe đi ngang qua lại nhìn thấy, bằng không
không biết nó sẽ đợi tới khi nào nữa.
***