Chương 13
Vừa mới sáng sớm, tiếng đập cửa rung trời lở đất, Phương Diệc Nhiên xoay người tiếp tục ngủ,
đợi mãi mới đến cuối tuần, y không muốn dậy sớm chút nào, đơn giản liền mặc kệ âm thanh đó.
Thế nhưng tiếng đập cửa kia như là biết Phương Diệc Nhiên đang ở nhà, kiên trì không ngừng
mà đập. Phương Diệc Nhiên nhăn mặt, thân thể rụt lại trốn vào trong chăn, dùng chăn trùm kím
đầu. Tiếng đập cửa đáng ghét rốt cuộc nhỏ đi một chút, nhưng không thể chịu nổi người nọ cứ gõ
dai dẳng như thế.
Phương Diệc Nhiên nằm ngay đơ trên giường, vẫn không thèm để ý người kia, nhưng Tiểu Bát
thì đã sớm bị đánh thức, thò qua liếʍ liếʍ Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên đẩy ra cái
đầu xù lông của Tiểu Bát, lầm bầm: “Tiểu Bát đi mở cửa đi.” Sau đó nghiêng đầu tiếp tục ngủ,
hoàn toàn không nghĩ xem Tiểu Bát có làm được chuyện như là mở cửa không…
Tiểu Bát đương nhiên là không đi mở cửa, nhảy lên trên giường, nhìn Phương Diệc Nhiên cuộn
tròn trong chăn, lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống bên cạnh giúp y chặn chăn.
Lại qua vài phút mà tiếng đập cửa kia còn tiếp tục duy trì, Phương Diệc Nhiên rốt cuộc phải ngồi
dậy, vò đầu, “Không cho người ta ngủ mà.” Nói rồi thấy Tiểu Bát đang ghé vào bên cạnh, đột
nhiên xoay người một cái, mang theo chăn trên người trùm lên Tiểu Bát, bọc Tiểu Bát vào trong
chăn. Tiểu Bát bị Phương Diệc Nhiên làm giật mình, ô ô giãy dụa mấy cái mà không vùng ra
được, lại muốn quay đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, thế nhưng Phương Diệc Nhiên còn đang ở
trên lưng nó nên không thấy được.
Phương Diệc Nhiên ôm Tiểu Bát, đầu cọ ở trên cổ nó, sau đó trẻ con mà nói vào bên tai Tiểu
Bát: “Chúng ta đi cắn tên kia một phát, có được không? Phiền người ta ngủ, hừ!” phongmy.wordpress.com Page 39
Mang mái đầu rối bù, trên người khoác áo ngủ bởi vì bị Tiểu Bát cọ một trận mà xộc xệch,
Phương Diệc Nhiên vò rối lông trên người Tiểu Bát, rốt cuộc thả Tiểu Bát, híp mắt xuống
giường, vừa ngáp vừa oán giận, rốt cuộc là tên chết tiệt nào mới sáng tinh mơ đã tới đánh thức y,
chắc chắn là Chu Viêm!
Mở to đôi mắt mê mang nhìn dưới sàn, không phát hiện dép của mình, hẳn là còn bên cạnh
giường, Phương Diệc Nhiên cũng lười đi lấy, đi chân trần chuẩn bị ra mở cửa, làm cho tiếng đập
cửa đáng ghét kia dừng lại. Nhưng mới đi mấy bước, lại bị Tiểu Bát chặn lại, cúi đầu xuống thấy
Tiểu Bát đang ngậm dép của mình, sau đó thả xuống bên chân.
Tiểu Bát buông dép xong liền ngẩng đầu nhìn Phương DIệc Nhiên, thấy hai mắt Phương Diệc
Nhiên không có tiêu cự nhìn xuống đất, lại dùng đầu đẩy đẩy, đưa dép tới sát bên chân Phương
Diệc Nhiên, không ngờ bị Phương Diệc Nhiên ôm chầm lấy cổ, lại chà đạp lông trên người nó
một trận.
“Ài, sao ngươi có thể đáng yêu vậy hả.” Phương Diệc Nhiên hơi tỉnh một chút, cười tủm tỉm ôm
Tiểu Bát, lúc này mới đứng dậy đi dép vào.
Lẹt quẹt đi tới cửa, mơ màng tựa ở khung cửa, người tới quả nhiên là Chu Viêm. Phương Diệc
Nhiên tức tối nói: “Tốt nhất cậu cho tôi một lý do vì sao sáng sớm đã chạy tới nhà tôi, bằng
không tôi mà nổi giận, nói không chừng sẽ không nhớ Valandraud cất ở đâu đâu.”
Chu Viêm đứng ở cửa không nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào Phương Diệc Nhiên. Đúng là
được mở rộng tầm mắt mà, dáng vẻ buồn ngủ chưa tỉnh của Phương Diệc Nhiên rất khó gặp a,
hơn nữa dưới vạt áo ngủ gần như mở rộng lộ ra làn da trắng trẻo, chỗ trượt xuống có thể thấy đầu
vai mượt mà. Chu Viêm thiếu chút nữa thì hóa sói nhào tới… Người đẹp a người đẹp, thiết kế
Phương quả nhiên là đại mỹ nhân ~
Bị đánh thức tâm tình không tốt vào đâu được, Phương Diệc Nhiên thấy Chu Viêm đờ ra không
trả lời, đá một cái rồi vung tay chuẩn bị cho họ Chu nào đó ở ngoài cửa.
“Đợi đã đợi đã… Không phải cậu hẹn tôi đến uống rượu sao?” Chu Viêm đưa tay cản lại cánh
cửa định đóng vội vàng nói.
Phương Diệc Nhiên nhướn mày: “Tôi có nói là mời uống rượu lúc sáng sớm sao?”
“Ha ha, ha ha.” Chu Viêm cười gượng hai tiếng: “Chẳng phải là tại tôi sợ cậu quên sao?”
Phương Diệc Nhiên trợn mắt nhìn trời, cả tuần nay mỗi ngày nhắc nhở y một lần, y có thể quên
được sao? Kéo áo ngủ sắp trượt hết xuống lên, ngáp một cái thật to, rồi mặc kệ mọi thứ mà đi
vào trong, “Vào đi.”
“…Dean, nè, đợi chút đã.” Giọng Chu Viêm truyền lại từ phía cửa xa xa.
Phương Diệc Nhiên nhíu mày, không nhịn được mà nói: “Còn chuyện gì nữa? Hay là cần tôi
nhấc cậu vào.” phongmy.wordpress.com Page 40
“…Chó nhà cậu.”
Phương Diệc Nhiên quay đầu lại thấy Chu Viêm đang chỉ chỉ Tiểu Bát đứng chặn ở cửa không
cho hắn vào. Hiển nhiên là bạn Tiểu Bát chẳng lấy gì làm hoan nghênh Chu Viêm, đang đứng
thẳng, hơi cong lưng, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, nhìn Chu Viêm như nhìn con
mồi, ra vẻ ngươi mà dám bước vào một bước là ta sẽ nhào tới đấy. Phương Diệc Nhiên mỉm
cười, không có nửa điểm đồng tình: “Quả nhiên là Tiểu Bát không thích cậu, tự cậu xem làm thế
nào đi nha.”
Nói xong, tâm tình tốt về phòng đánh răng rửa mặt thay quần áo, dường như oán khí vì bị đánh
thức đã hoàn toàn biến mất khi thấy Tiểu Bát gây khó dễ cho Chu Viêm. Bỏ mặc Chu Viêm
đứng ở cửa vẻ mặt đau khổ, mắt mở trừng trừng nhìn Phương Diệc Nhiên không hề có ý định
giúp đỡ mình.
Chu Viêm cẩn thận ngồi xuống, lấy lòng Tiểu Bát: “Nè nè, ngươi còn nhớ ta đúng không? Là
người hôm qua đưa chủ ngươi về nhà đó.”
Tiểu Bát bất động, không có phản ứng, vẫn nhìn chằm chằm Chu Viêm không rời.
“Tiểu Bát ngoan, đừng như vậy a, để ta vào đi mà, ngươi xem ta mang đồ ăn ngon tới này.” Nói
xong có chút tiếc nuối lấy ra một tảng thịt bò ngon nhất, chậc, đây là hắn vất vả sơ chế a, vốn
chuẩn bị mang tới cho Phương Diệc Nhiên, rượu vang bít tết, bầu không khí thật tốt, bây giờ lại
phải mang cho chó, haiz.
Chu Viêm đưa miếng thịt còn sống ra lắc lắc trước mặt Tiểu Bát, “Tới đây nào, cho ngươi ăn,
ngoan.”
Tiểu Bát vẫn nhìn trừng trừng Chu Viêm, không thèm liếc miếng thịt đang lắc lư trước mắt nó.
Đợi tới khi Phương Diệc Nhiên rửa mặt đánh răng, thay y phục xong đi ra, Chu Viêm đáng
thương vẫn còn ngồi chồm hỗm ở cửa, giằng co với Tiểu Bát, khiến Phương Diệc Nhiên bật
cười, “Cậu còn ở cửa làm gì vậy? Đừng đùa Tiểu Bát nữa.”
Chu Viêm nghiến răng: “Là nó đùa tôi đấy chứ!” Sau đó lại tội nghiệp nói, “Mau quản nghiêm
chó dữ nhà cậu đi.”
“Tiểu Bát ngoan lắm mà, sẽ không cắn cậu, sợ gì chứ, ừm, mà dù cắn cũng không sao, Tiểu Bát
đã tiêm vắc-xin phòng dại rồi, không có mang bệnh.” Phương Diệc Nhiên thong thả đi qua, cười
đến vô lương tâm. Ai bảo cậu sáng sớm tới quấy rầy tôi, trắng mắt ra chưa, đáng đời, Tiểu Bát
ngoan.
Chu Viêm thực sự muốn rơi nước mắt, có lầm không vậy, người đẹp trước mắt, mà chuyện tốt lại
bị một con chó phá hủy? phongmy.wordpress.com Page 41
“Tiểu Bát.” Phương Diệc Nhiên thấy cũng đùa đủ rồi, gọi Tiểu Bát một tiếng, ý bảo nó trở về.
Tiểu Bát quay đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, Chu Viêm nhân cơ hội muốn lẻn vào, lại bị Tiểu
Bát cấp tốc quay đầu lại làm cho sợ đến đứng đờ ra không dám động đậy.
“Tiểu Bát.” Phương Diệc Nhiên lại gọi một tiếng nữa, lúc này Tiểu Bát mới ngoan ngoãn tới bên
Phương Diệc Nhiên, so với dáng vẻ hung hãn vừa nãy quả thật là một trời một vực.
“Ngoan lắm.” Phương Diệc Nhiên khom người vuốt ve lưng nó.
Con chó chết tiệt này! Sẽ có ngày ta lén thịt mi, hừ! Chu Viêm thật vất vả mới vào được cửa nhà
Phương Diệc Nhiên, tàn bạo nguyền rủa.