Chương 6: Trẫm muốn sự thương hại của ái khanh

18

Hôm sau.

Trời chưa sáng hẳn, trong cung đã triệu.

Khi thừa tướng chạy đến nơi.

Tẩm cung đã loạn thành một đống rồi.

Hoàng đế tóc tai bù xù ngồi trên giường, vẻ mặt âm trầm không nói lời nào.

Trước giường là các thứ đồ gốm vỡ vụn, vết nước chưa khô, rất nhiều khay bị lật đổ, cả nội thị run rẩy, quỳ dưới đất cùng với ngự y.

Thừa tướng tiến lên hành lễ, lo lắng khẽ gọi: “Bệ hạ.”

Hoàng đế cố gắng bình tĩnh lại sau sự căm giận ngút trời, lạnh giọng: “Tất cả đều lui ra!”

Tất cả cẩn thận lui ra ngoài.

Hoàng đế từ trong giường vươn tay ra, khẽ thấp giọng nói: “Cầm lấy tay trẫm.”

Thừa tướng cầm tay hoàng đế, nửa quỳ trước giường, ngửa đầu nhìn, khuôn mặt không biểu tình của thanh niên không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng: “Bệ hạ, làm sao vậy?”

Khóe miệng hoàng đế nhếch lên thành một nụ cười lạnh, giọng khàn khàn: “Hoài Thanh, ngươi nói rất đúng, là trẫm khinh suất, coi thường đám tiểu dân sơn dã kia.”

Thừa tướng lo lắng nhíu mày: “…”

Hoàng đế chậm ra nói ra tình hình: “Cho nên hiện tại trẫm vừa ngủ dậy, đã không nhìn thấy gì nữa.”

Thừa tướng khϊếp sợ, hai mắt bỗng chốc trợn to: “… Bệ hạ?”

Hoàng đế cười lạnh: “Bọn họ dùng độc quả thật là tinh diệu, ngay từ đầu, ngay cả ngự y cũng nhìn không ra, hiện tại độc tính đã tan vào máu, lan đến mắt, trẫm thật là không may.”

Thừa tướng đau lòng, lại thêm lo nghĩ: “Vậy thái y nói có giải được không?”

Hoàng đề hừ một tiếng: “Ai biết được, bọn chúng có thể kêu được tên độc này, nhưng giải dược, chưa chắc có thể chế ra.”

Thừa tướng: “Bệ hạ không cần lo lắng, chỉ cần có thuốc giải, cho dù thế nào, cũng sẽ chữa khỏi cho bệ hạ.”

Hoàng đế nghe vậy trầm mặc, chỉ nắm chặt tay thừa tướng hơn: “…”

Thừa tướng cũng trầm mặc, những gì có thể nói ra, đều là những lời khách sáo của thần tử dành cho bậc đế vương, hiện tại nói ra, ngay cả bản thân mình cũng thấy giả dối.

Ngàn vạn loại lời an ủi, khi nhìn thấy đứa nhỏ này cố gắng mạnh mẽ che dấu sự hoảng loạn của mình, đều bị nghẹn lại ở cổ họng, một câu cũng không nói ra được.

Y nhìn hắn lớn lên, tuy thường xuyên cười đùa cợt nhả, dáng vẻ bình dị dễ gần, nhưng dù sao cũng là đế vương, một đứa nhỏ kiêu ngạo từ trong xương cốt nay lại phải chịu đả kích như vậy, khó chịu trong lòng, là có thể tưởng tượng được.

Cùng im lặng không nói gì, thừa tướng chỉ có thể than nhẹ trong lòng.

19

Đêm lạnh như băng.

Trong tẩm cung, không một ngọn đèn, tối tăm tĩnh mịch.

Trên giường.

Hoàng đế lẳng lặng tựa đầu lên đùi thừa tướng, mặt chôn vào giữa thắt lưng thừa tướng, không nói một lời.

Thế giới của hắn đã không có ánh sáng được mấy ngày rồi.

Từ ngày đầu tiên hơi một tí là tức giận, phát cáu dọa tất cả thị vệ cung nữ quỳ xuống, đến bây giờ chỉ còn im lặng, tưởng chừng như bình thản.

Thừa tướng sờ sờ đầu thanh niên, theo bàn tay ấm áp là thương yêu vô hạn: “Nghe nói bệ hạ hôm nay ăn ít lắm?”

Hoàng đế dùng giọng nói rầu rĩ, lầm bầm từ xoang mũi: “Mmm…”

Thừa tướng: “Vì sao lại ăn ít thế? Đồ ngự thiện phòng làm không hợp khẩu vị à?”

Hoàng đế dùng giọng nói rầu rĩ: “Rất phiền phức, không muốn ăn.”

Khóe miệng thừa tướng khẽ cong lên: “Sao lại y như một đứa trẻ con thế này, quấy quá?”

Hoàng đế dùng giọng nói rầu rĩ: “Trẫm bây giờ còn không bằng một đứa trẻ con.”

Thừa tướng khẽ mắng: “Bệ hạ không nên tiêu cực như vậy.”

Hoàng đế dùng giọng nói rầu rĩ: “Trẫm chỉ nói thật thôi mà, mặc quần áo, ăn cơm, cái gì cũng cần người hầu hạ, ngay cả đi bình thường cũng phải có người dắt tay, càng khỏi phải nói đến việc phê duyệt tấu chương, xử lý quốc sự… Ái khanh, nếu trẫm cả đời không khỏe lên được, vậy chức hoàng đế này, trẫm cũng chẳng thể làm được nữa —”

Thừa tướng cúi đầu ngắt lời: “Bệ hạ đừng vội nói linh tinh.”

Hoàng đế ôm chặt lấy thắt lưng thừa tướng, mặt dụi vào càng sâu hơn: “Sao lại là linh tinh được, Bích Nguyệt sao có thể để một tên mù làm hoàng đế.”

Thừa tướng đau lòng: “Bệ hạ…”

Hoàng đế thấp giọng: “Ái khanh, nếu đến lúc đó trẫm không còn là hoàng đế nữa, ngươi có thể chấp nhận trẫm không?”

Thừa tướng nghẹn lời: “…”

Hoàng đế tự giễu: “Trẫm chỉ đùa thôi, trong lòng ái khanh nặng nhất vĩnh viễn là gia quốc thiên hạ, phải đối xử tốt với trẫm, cũng chẳng qua vì trẫm là hoàng đế, vì lê dân bá tánh, ngươi có trách nhiệm nghĩa vụ nên mới đến dạy dỗ trẫm.”

Thừa tướng tiếp tục nghẹn lời, lời thanh niên nói là đúng, đây chính là mục đích ban đầu của y, nhưng hiện tại do chính miệng thanh niên nói ra, trong lòng y lại tràn đầy chua xót muốn phủ nhận.

Hoàng đế tai nghe thấy thừa tướng nửa ngày không trả lời, thầm đoán, chẳng lẽ là mình giả vờ đáng thương quá mức? Vội vàng chỉnh âm điệu tươi sáng hơn một chút: “Ái khanh, thật ra trẫm —”.

Thừa tướng ngắt lời: “Bệ hạ vẫn có chút nói sai rồi.”

Hoàng đế: “…?”

Thừa tướng: “Tim người cũng là thịt, cho dù ban đầu thần thực sự đã nghĩ như thế, nhưng sớm chiều ở chung, thần đối với bệ hạ… hiển nhiên là vẫn có một chút ngoài tình cảm quân thần… Thần cũng tự biết điều này có trái với đạo quân thần, nhưng… Ưm…m… Ư…”

Nói nhiều hơn nữa, sẽ nghe thấy điều không muốn nghe.

Tuy mắt không nhìn thấy, nhưng hoàng đế vẫn rất vừa lòng vì mình có thể chuẩn xác hôn được lên môi thừa tướng.



Trong đêm tối.

Hoàng đế tình ý triền miên: “Hoài Thanh, trẫm coi như đây là lời thổ lộ của ngươi với trẫm…”

Thừa tướng lấy tay che mặt, khó nhịn được rêи ɾỉ mơ mơ hồ hồ: “… Ưm… Ư….m… Ngươi… A… Ưm —”

Ngươi rõ ràng hiểu sai ý! Ngoài tình cảm quân thần, còn có thể là tình cảm thầy trò, tình cảm bạn bè!

Cũng không phải — Cũng không phải —

Thanh niên cúi người ôm chặt lấy y, một cái ôm ấm áp hữu lực, cố chấp lại thâm tình.

Aiii…

Y cũng không thể thuyết phục được bản thân mình nữa rồi…

– HOÀN –