Bỗng ngoài cửa ồn ào, nhanh hơn cô dự tính.
Một bóng người vụt vào mang cổ áo cô lôi ra, ném cô lên xe ngựa rồi nhanh chóng trở về phủ. Suốt dọc đường đi không một ai lên tiếng. Không khí trong ngoài xe ngưng đọng nặng nề. Cô biết chờ đợi cô là một cơn bão táp mưa sa. Nhưng đây cũng chính là kết quả cô mong muốn. Nhưng thật sự đau nha. Mạnh tay như vậy. Thân thể này mới chỉ có mười hai tuổi lại còn là cô nương yếu đuối.
Cô bị tỳ nữ vây quanh kéo vào nhà chính.
Chưa kịp hoàn hồn thì một cốc tra bay thẳng tới đầu cô, xưng u lên một cục. Từng nhát roi tới tấp quất lên người cô
Đồ máu lạnh. hừ.
"Ngươi biết mình sai gì chưa, đồ nghịch nữ"
Cô chỉ im lặng cúi đầu, mím chặt môi. Sai cái con khỉ. Bạo lực gia đình. Kết quả này cũng hơi quá đi. Phen này còn điều dưỡng dài.
"Ta bảo ngươi chép nữ giới. Vậy mà ngươi ngang nhiên phẫn nam trang, ra ngoài đã đành, lại còn tới sòng bạc. Ta và nương ngươi thật vô phúc khi sinh ra loại như ngươi. Đồ ngỗ nghịch, bất hiếu. Ngươi muốn nương ngươi dưới suối vàng cũng không nhắm mắt. Ngươi không phải người. Ngươi muốn ta nhục nhã chết ngươi mới vừa lòng"
Cô cười, nụ cười dần dần cay đắng.
"Ta không cần một phụ thân như ông. Nương ta bệnh tật quanh năm ông có tới chưa. Khi người chết ông cũng không tới thăm một lần. Ta một lòng nghĩ rằng do ông bận chứ thực sự cũng rất yêu thương nương và ta, Nhưng sau đó giỗ hằng năm cũng không ai nhớ tới, ta suýt mất mạng ông cũng không biết. Giờ lại trách ta ngỗ nghịch, bất hiếu...Ông tự xem mình có lỗi với nương, với ta hay không.Ta sai rồi... sai rồi"
Cô cười đến đau thương, khóc cho chính cô, khóc cho cả nguyên chủ. Nực cười đến cực điểm.
"Ngươi...ngươi, Người đâu mang tiểu thư về phòng khóa lại. Ngoại trừ đưa cơm ba bữa thì không được ra ngoài"
Cô bị lôi xềnh xệch trở về căn phòng quen thuộc. Quệt đi nước mắt trên má. Kết quả này cũng quá hoàn mỹ rồi. Bước tiếp theo phải chờ đại tiểu thư tỷ tỷ tới. Hi vọng đại tiểu thư không làm cô thất vọng.
Từng cơn đau buốt, nhói lên trên thân thể. Từ bé đến lớn ngoại trừ lần đυ.ng xe ô tô tới đây, cô chưa phải chịu nhiều bệnh tật đau đớn đến vậy.
Cũng may cô đã chuẩn bị trước chút dược chứ không để lại sẹo trên da. Nghĩ đến thôi cũng thấy tồi tệ. Lau người qua loa, rồi bôi thuốc, cô dần chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô quay lại ngày còn bé, ba mẹ và anh trai chiều chuộng cô. Khi ấy gia đình thật hạnh phúc. Cô không muốn tỉnh giấc. Cô không muốn ở đây, cô muốn trở về với ba mẹ.
Sáng hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng mở cửa. Do đau nhức nên giấc ngủ không được sâu. Vết thương cũng không còn nghiêm trọng như hôm qua. Đúng là thuốc ở cổ đại, thật tốt mà.
Đập vào mắt cô là vị a tỷ dịu dàng đến giả tạo kia đang mang cháo và thuốc bưng tới. Nàng ta cho người lui ra ngời rồi ngồi xuống cầm tay cô vỗ vỗ, cô nhanh chóng rụt tay lại. Buồn nôn
"Dĩnh Nhi, muội đừng trách cha, cha cũng là vì thương muội nên người mới vậy. Hôm qua a tỷ không ở trong phủ, nếu không muội cũng đã không...." Lại là chấm nước mắt.
Đúng là hôm qua nàng ta không ở trong phủ, nàng ta bận đi sắm sửa quần áo và trang sức cho lễ Trung thu sắp tới. Lúc Gia Dĩnh bị lôi về viện, nàng ta cũng đã trở về, nhưng nàng ta còn bận sắp xếp đồ đạc, không rảnh để tiếp cái đứa ngu ngốc này.
"À, muội ăn cháo uống thuốc đi, a tỷ đút cho muội nhé"
"Tỷ, ta mệt"
"A vậy ta đi trước có gì thiếu thốn cứ bảo a tỷ. Tỷ nhất định sẽ không để muội thiệt thòi"
"Haiz, sao không đưa ta lên chùa quách cho rồi, bắt ta sống như vậy" Cô quay lưng ra ngoài khẽ lẩm bẩm. Căn phòng yên tĩnh nên có thể nghe rõ từng lời nói.
Nàng ta nháy mắt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đã trở lại vẻ mặt tỷ muội tình thâm. Nàng ta phải nói với nương. Đây là sự lựa chọn không tồi, vừa gây được ấn tượng tốt với phụ thân lại có thể bớt một kẻ ngáng đường Quay lưng nhanh chóng rời đi.
Ở một diễn biến khác, cô thầm cười lạnh. Hận không thể tống cô đi, còn giả tình thâm.
Mệt quá, cô phải nghỉ ngời một hai ngày trước khi bắt đầu kế hoạch tiếp theo.
"Nương, người thấy ý kiến của con thế nào"
"Để nương suy nghĩ thêm , phụ thân của con, ông ấy là người trọng sĩ diện lại sắp đến lễ thành hôn huynh trưởng, ông ấy chưa chắc đã đồng ý"
"Không sao, đợi thế tử ca thành hôn xong, chúng ta nhanh chóng đưa cái đồ ngáng đường đó đi càng xa càng tốt"
Nàng ta ôm lấy cánh tay nương, nghĩ về một tương lai xán lạn khi không có sự xuất hiện của kẽ đã chặn đường của nàng ta suốt từ bé tới fiowf, khiến nàng ta đi đâu cũng thấy thấp hơn một bậc.
Nó đi rồi hôn sự của nàng ta sẽ càng tốt hơn, thân thế sẽ càng cao quý hơn bây giờ. Nàng ta hơn về mọi mặt lại khỏe mạnh, nương vẫn còn thì không lí do gì thua một đứa không có mẹ dạy dỗ, không ai quan tâm