Edit: Sahara
Lúc này, đại học C nổi danh toàn quốc đang vô cùng hỗn loạn. Toàn bộ sinh viên đang đứng trước màn hình lớn xem truyền hình trực tiếp buổi diễn thuyết của thương nhân Diệp Húc Đình.
Đây là lần đầu hành tung của Diệp Húc Đình bị rò rỉ từ sau khi anh về nước, giới truyền thông cũng chỉ là suy đoán rằng anh tốt nghiệp đại học C, mà hơn nữa hôm nay là đại lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập trường, cho nên khẳng định anh sẽ có mặt tại đây diễn thuyết. Cái tên Diệp Húc Đình năm nay rất nhiều lần được lên các tờ báo kinh tế, trở thành nhân vật mới trên thương trường, bộ dạng của anh lúc nào cũng thâm trầm, đưa tập đoàn Vân Đoan bước sang một kỷ nguyên mới. Hai năm trước, Diệp Mặc Hoa giao tập đoàn cho Diệp Húc Đình, không ít người mang thái độ mong ngóng Vân Đoan xuống dốc, nhưng hiển nhiên Diệp Húc Đình đã khiến bọn họ thất vọng rồi.
Trọng tâm của Vân Đoan là thị trượng ngoại địa, nhưng vài năm gần đây thị trường ngoại địa bão hòa, hơn nữa áp lực cạnh tranh rất lớn, cho nên Diệp Húc Đình mới có kế hoạch về nước phát triển, tuy nhiên vẫn sẽ duy trì làm ăn ở hải ngoại, quả nhiên là muốn đẩy Vân Đoan lên tới vị trí dẫn đầu.
Diệp Húc Đình đứng trên bục giảng chậm rãi diễn thuyết, rất nhiều giáo viên và sinh viên nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
“Nghe nói Diệp học trưởng trước đây thành tích học tập rất xuất sắc, vừa vào trường đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió của đại học C.”
“Vậy chắc chắn có rất nhiều người thích anh ấy.”
“Có điều Diệp học trưởng đều không thích, hơn nữa nghe nói anh ấy chỉ có một người bạn gái đã từng yêu nhau năm năm.”
“Thật không nhìn ra anh ấy lại si tình như vậy.”
“Vậy cũng không chắc, ai biết được trước đây anh ta thế nào? Đàn ông tốt chẳng phải đều có một chuyện cũ khó quên được sao?”
“Ồ.” Một trận thổn thức vang lên.
Diệp Húc Đình diễn thuyết xong, theo thông lệ tiếp tục trả lời mấy câu hỏi hời hợt của thính giả, sau đó anh đi xuống khán đài. Dáng vẻ bình tĩnh, bước đi thong dong, anh đảo mắt qua bên ngoài. Dường như tất cả mọi thứ đều không thay đổi, nhưng lại giống như cái gì cũng khác. Con ngươi trong mắt anh tối sầm lại một chút, anh tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu, anh phát hiện có người theo sau mình, anh đi đến một chỗ ít người, sau đó mới quay đầu lại: “Tại sao lại theo tôi?”
Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, vẻ mặt ấy khiến cô gái kia có chút kinh ngạc. Cô chậm rãi bước lên: “Em chỉ… chỉ…”
Diệp Húc Đình nheo mắt, dùng ánh mắt ám thị cho cô nói hết lời.
Cô gái cuối cùng cũng lấy được dũng khí mở miệng: “Diệp học trưởng, em…” Cô gái khẽ cắn môi, “em thích anh.”
Diệp Húc Đình không có biểu tình gì, anh đi đến ghế đá bên đường ngồi xuống, thuận tiện bảo cô ngồi cùng.
Cô gái sợ hãi, tay đan lấy nhau, tâm trạng hình như rất không ổn định.
“Cô thích tôi ở chỗ nào?” Diệp Húc Đình nhìn về phía cánh rừng cách đó không xa, chính là cánh rừng tình nhân của đại học C, rất nhiều đôi đều chọn nơi này để hẹn hò.
Cô gái lấy hết dũng khí nhìn Diệp Húc Đình: “Tôi thích sự thâm trầm, chín chắn của anh, anh là một người có trách nhiệm, một lòng một dạ.”
Diệp Húc Đình từ chối cho ý kiến, anh chỉ cười: “Vậy cô thấy Tu Khả Phàm thế nào?”
Cô gái lập tức tỏ ra chán ghét: “Ngoài cái bộ dạng thân xác thối tha ra không có bất cứ điểm nào đáng khen, bất cần đời, đào hoa, vô trách nhiệm, chỉ biết đùa giỡn…” Nói đến đây, cô gái đột nhiên dừng lại, “Học trưởng, sao anh biết anh ta?”
Diệp Húc Đình cười: “Nó là em họ của tôi.” Anh nghiêm trang nhìn cô gái, “Cô tin không? Tôi trước đây còn bất cần đời hơn cậu ta, đào hoa hơn cậu ta, vô trách nhiệm hơn cậu ta nhiều.”
Cô gái mở to mắt kinh ngạc: “Nhưng…”
Diệp Húc Đình lắc đầu, nhìn cô gái bên cạnh: “Cho nên mới nói, đời người lúc nào cũng tràn ngập những điều không biết.”
Diệp Húc Đình lái xe rời khỏi đại học C, cũng không nhận lời mời cơm của hiệu trưởng. Đã năm năm không quay về đây, thành phố này hình như vẫn luôn thay đổi. Anh dừng xe bên cạnh một quán bar tư nhân cao cấp, lấy ra một điếu thuốc hút một hơi mạnh. Tất cả mọi thứ đều đang thay đổi, vậy tại sao anh lại cảm thấy bản thân mình không hề khác?
Anh hút hết một điếu thuốc, sau đó mới ra khỏi xe. Mấy người này đã tới từ lâu, rõ ràng là lấy lý do đón tiếp anh để mà nhậu nhẹt lu bù. Anh đẩy cửa một ghế lô ra, Sướиɠ Văn Ngôn trông thấy lập tức ồn ào: “Sao bây giờ mới tới? Chẳng lẽ lại kẹt xe?”
Mạc Hiên Vũ cười: “Người ta là ông chủ lớn, bình thường ông chủ lớn đều là người xuất hiện sau cùng không phải sao? Đó gọi là gì nhỉ, à, là finale!”
Lý Thiên Nguyên nhìn một chút, sau đó khẽ lắc đầu cười: “Uống đi!”
Diệp Húc Đình đi vào ngồi xuống ghế, nhìn mấy người đang nhậu nhẹt, anh cũng không đưa ra ý kiến gì. Một lúc sau, Sướиɠ Văn Ngôn cười da^ʍ tà, gọi ông chủ quán đưa đến một cô gái. Cô gái này có lẽ vẫn còn là học sinh, trong con mắt vẫn còn viết rõ hai chữ thanh thuần, không có một chút vẩn đυ.c nào của người lăn lộn ngoài xã hội. Diệp Húc Đình nhìn cô gái, không hề mở miệng. Cô gái cũng nhìn anh, học những cô nương khác cầm ly rượu lên kính anh, anh cũng không cự tuyệt.
Một đám người náo loạn một lúc, cũng sắp đến lúc tan cuộc. Lúc Sướиɠ Văn Ngôn rời đi còn cố ý liếc nhìn cô gái và vỗ vỗ vai Diệp Húc Đình.
Chờ mọi người đi hết, Diệp Húc Đình đưa tay lên day day trán, sau đó tựa lưng vào ghế. Anh nhìn cô gái: “Cô đi đi!”
Cô gái kinh ngạc nhìn anh, có vẻ lúng túng.
“Tôi sẽ nói với ông chủ của cô rằng cô phục vụ rất tốt, thù lao cô đã cầm cũng không cần trả lại.”
Lúc này cô gái mới sợ hãi rời đi.
Trong ghế lô nhất thời yên tĩnh hẳn đi, rất lâu sau mới có một âm thanh vang lên từ trong góc phòng: “Bây giờ vẫn khỏe chứ?”
Diệp Húc Đình cười nhạt: “Người không khỏe chính là anh.”
Thẩm Thư Dĩnh khóe miệng nhếch lên: “Không ngờ Diệp tổng nhất lí vạn kỵ cũng quan tâm tới cuộc sống của tôi.”
Diệp Húc Đình nhắm mắt, cũng không thèm vòng vo với anh ta: “Vấn đề lớn nhất của Thẩm thị hiện giờ là vòng quay vốn đầu tư quá dài, trong thời gian ngắn không thể điều chuyển được vốn đi. Nói ngắn gọn chính là chênh lệch tài chính. Tôi có thể trợ giúp vốn giúp anh vượt qua giai đoạn này.”
Thẩm Thư Dĩnh vẫn không hề lộ ra vui vẻ: “Điều kiện?”
Diệp Húc Đình không do dự cười đưa ra đáp án: “Cô ấy hiện đang ở đâu?”
Thẩm Thư Dĩnh chậm rãi nhìn Diệp Húc Đình, lông mày nhíu lại: “Tôi không biết, năm năm trước tôi đã không biết.”
Diệp Húc Đình liếc nhìn anh ta rồi mới cầm chiếc áo khoác rời đi, dánh vẻ như không đồng ý đợi thêm vài giây.
Thẩm Thư Dĩnh thở dài, ai mà ngờ được Diệp Húc Đình năm xưa lại trở thành cái bộ dạng như hôm nay? Ánh mắt anh ta quét qua quyển tạp chí trên bàn. Anh ta nhớ lúc nãy trong khi mọi người đang trêu đùa thì Diệp Húc Đình vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí.
Lúc này anh ta nhìn thấy rõ ràng, trên tờ tạp chí có một câu: “Trên thế giới này, luôn sẽ xuất hiện một người, người đó sẽ dạy cho bạn biết cái gì sẽ xảy ra.”
HẾT