Chương 27: Yêu và không yêu

Làm thế nào

để đoán biết được vị trí của một người trong lòng mình?

Làm sao để

xác định ta còn yêu hay không còn yêu một người?

Chuyện này

kỳ thực rất đơn giản, vô cùng đơn giản. Chỉ cần đi gặp người đó, xem tâm tình

mình ra sao, nếu như có thể bình tĩnh đối mặt với người đó, thì anh ta đã trở

thành quá khứ. Có thể sẽ khóc, có thể sẽ tiếc nuối, nhưng trái tim sẽ không

đau, ngược lại vô cùng thoải mái.

Giang Nhân

Ly ngồi trong quán cà phê, cô tới sớm, liền gọi một tách cà phê. Cô chậm rãi

uống, rất chậm, mỗi động tác đều như một thước phim quay chậm.

Năm đó, tập

thể lớp tổ chức đi lên núi ngắm tuyết rơi. Mặc dù sinh viên đã ở chung với nhau

mấy tháng nhưng đại học dù sao cũng khác, quan hệ giữa người với người không

hoàn toàn tốt. Luôn luôn là vài người chơi chung một nhóm, không cần ai lo cho

ai, dù sao bọn họ cũng đều là người trưởng thành, không cần quá lo lắng.

Nơi này

tuyết trong như pha lê, dẫm chân lên có cảm giác như dẫm lên bông, cảm

giác vô cùng mềm mại êm ái, lại còn nghe thấy tiếng vang. Cảnh vật đẹp như một

bức tranh mỹ miều. Mọi người cười nói, nô đùa, đắp người tuyết, giống như lúc

còn nhỏ vô ưu vô lo. Tiếng cười đùa vang lên khắp một vùng, hầu như tất cả mọi

người đều hòa nhập vào cuộc vui.

Nhưng Giang

Nhân Ly không tham gia cùng bọn họ, cũng không phải cô làm cao, mà là cô biết

mấy nữ sinh kia đều không thích cô. Hơn nữa, bọn họ còn nói xấu sau lưng cô,

nói cô giả vờ thanh cao, coi thường người khác, nói những lời không lọt vào tai

được. Cho nên cô không cần đi ra đó khiến bọn họ mất hứng làm gì, cô cũng không

thích bọn họ, như vậy rất công bằng.

Trước mặt

trắng xóa một mảnh, nhìn từ xa, cả ngọn núi như một toàn thành trắng toát.

Giang Nhân Ly mỉm cười. Cô thích màu trắng, quần áo của cô dùng hầu như

toàn màu trắng, phụ kiện màu trắng váy trắng, giầy trắng, ngay cả làn da của cô

cũng trắng. Cô đã từng đọc được một câu nói, người thích màu trắng nhất định ưa

thích sự hoàn mỹ. Lúc ấy cô cũng không biết nó ảnh hưởng thế nào đến bản thân.

Cô đứng trên

một tảng đá, nhìn tuyết trắng trên cây, mặt trên của cành cây được bao phủ bởi

một lớp tuyết, mặt dưới lại toàn màu đen. Có chút tiêu điều, không khí lạnh lẽo

tràn tới, nhưng lại khiến trong lòng cô rất vui.

Cô không

quan tâm mọi người, đang định xoay người thì thấy Tả Dật Phi đang nhìn cô.

Trong ánh mắt cô xẹt qua một tia khác lạ. Ánh mắt anh không e dè nhìn cô. Cô đi

qua người anh, anh mới mở miệng: “Thích tuyết?”

Hai chữ

giọng điệu nghi vấn, cô không để ý đến anh: “Tôi và anh không quen.”

Tả Dật Phi

nở nụ cười: “Có quên biết, chỉ là không thân.”

Cô ngừng

bước chân, đánh giá anh. Tên của anh xuất hiện với tần suất rất cao, nghe qua

cũng là chẳng có gì lạ.

Anh đi tới

gần cô: “Nhưng tôi lại biết rất rõ về em. Trên lớp thích nhất là ngủ trong giờ

học, không như các bạn học khác trong lớp hay nghịch điện thoại.. Thích ngồi ở

bàn thứ tư sát cạnh cửa sổ, thích ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thích ngắm

lá rơi. Thích uống sữa chua, thích ăn ớt nhưng không dám ăn hàng ngày. Thích

mặc váy ca rô trắng, thích mặc quần sooc, thích một mình đi đến trường. Không

thích đến canteen, không thích các cửa hàng trong trường, không thích uống nước

khoáng, nhưng rất thích nước uống vị nho….”

Giang Nhân

Ly cười: “Anh nói như vậy chỉ khiến tôi nghĩ là anh mỗi ngày đều nhàm chán

không có việc gì làm toàn đi theo dõi tôi thôi.”

Tả Dật Phi

so với cô còn ung dung hơn: “Sao em không nghĩ thâm ý của sự theo dõi đó?”

“Nếu như

anh thực sự anh hiểu tôi như vậy thì chắc cũng biết tôi rất ghét bị

người ta theo dõi.”.”

Cô đi được

vài bước, Tả Dật Phi đuổi theo: “Cái gì cũng có ngoại lệ, mà tôi muốn trở thành

ngoại lệ đó.”

“Tôi ghét

ngoại lệ.”

“Em cứ thử

xem, em sẽ cảm thấy ngoại lệ cũng không tồi.”

Anh kéo tay

cô, lúc này phía sau bọn họ phát ra tiếng động. Hóa ra là cành cây không chịu

nổi sức nặng của tuyết nên gãy. Anh nhìn sâu vào trong mắt cô: “Quá nhiều tuyết

rơi cùng một chỗ, sẽ gây áp lực lớn cho cành cây. Tôi cũng muốn nỗ lực từng

chút từng chút như vậy, liệu có thể khiến lòng em cảm động?”

Ánh mắt anh

nóng rực, dường như xua tan cả cái giá rét xung quanh. Giang Nhân Ly mỉm

cười, chìa tay ra: “Vậy thì anh thử xem! Nếu như không sợ sẽ không nhận được

báo đáp.”

Tả Dật Phi

nở nụ cười: “Chỉ cần em cho tôi cơ hội.”

Chuyện sau

này, cô nhớ không rõ lắm. Anh vẫn bám theo cô một bước cũng không rời. Cô đi

đến đâu anh liền theo đến đấy. Cô đứng lại, không nói một lời, chỉ trừng mắt

nhìn anh. Anh cũng không ngại, chỉ nhìn lại cô.

Sau đó, điều

khiến cô hối hận không thôi, chính là đã rời khỏi đoàn. Không biết bọn họ đã đi

đến đâu, nhưng anh vẫn ở chỗ này mà cười: “Ý trời ah!.”

Cô hung hăng

trừng mắt, sau đó nhanh chóng xuống núi, ngay cả đường còn không kịp nhìn. Bi

kịch xảy ra, cô bị trượt chân, thoáng cái ngồi bệt trên tuyết. Lúc này, anh

tiêu sái đến trước mặt cô, giơ một tay ra: “Cần tôi giúp cậu không?”

Cô gạt tay

anh, không nói lời nào, cố gắng đứng lên. Nhưng vì quá hấp tấp cho nên đứng

không vững lại ngã xuống, vài lần như vậy. Anh đứng một bên nhìn, ánh mắt suy

nghĩ chăm chú.

Một lát sau,

Tả Dật Phi nhanh nhẹn kéo cô lên lưng mình. Giang Nhân Ly hung hăng đánh

vào vai anh, nhưng anh vẫn làm như không có chuyện gì: “Anh cứ tiếp tục đi.”

Giang Nhân

Ly tức giận đến nỗi không biết phải làm gì.

Đường xuống

núi khá dốc, tuyết lại rất dày, hoa tuyết rơi trên đầu Tả Dật Phi. Giang Nhân

Ly đột nhiên im lặng, anh bước đi từng bước vô cùng cẩn thẩn, đường thật sự rất

khó đi.

Giang Nhân

Ly giơ tay ra, hứng lấy tuyết. Tuyết rơi vào tay cô hóa thành nước.

Lát sau nghe

thấy tiếng bước chân, bọn họ cuối cùng cũng xuống đến chân núi. Ô tô khởi động

rời đi. Giang Nhân Ly trên lưng anh có chút cuống: “Anh để tôi xuống, tôi tự đi

được.”

“Tôi không

muốn em làm liên lụy đến hành trình của đoàn, em nghĩ em có thể đi nhanh được

sao?”

Mặc dù câu

nói tràn ngập ý trào phúng, nhưng cuối cùng Giang Nhân Ly cũng chỉ có thể

ngậm miệng im lặng.

Tả Dật Phi

vẫn cõng cô đi. Cô không dám nói chuyện với anh, sợ anh tiêu hao sức lực. Cô

chỉ im lặng nghe tiếng bước chân anh, từng bước một.

Anh không có

ý đinh bỏ cô xuống.

Cô không

biết đâu là bờ bến.

Tả Dật Phi

đưa Giang Nhân Ly về đến trường học, tất cả bảy tiếng đồng hồ, cô hoàn toàn

trên lưng anh. Cô nhớ kỹ câu nói cuối cùng của anh: “Tôi biết, tôi không thể bỏ

lại em, một khắc cũng không thể.”

Tả Dật Phi

bệnh nặng một tuần. Cơ thể mất nước nghiêm trọng, lại còn bị nhiễm lạnh, một

tuần không thể đi học.

Sau đó,

Giang Nhân Ly trở thành bạn gái Tả Dật Phi.

Cô cho rằng,

đó là vĩnh viễn.

Thuở ban đầu

khi yêu, luôc luôn là mộng đẹp, không chút do dự mà thề thốt vĩnh hằng.

Ly cà phê

trong tay Giang Nhân Ly sắp nguội hết, đáy lòng cô dường như cũng lạnh theo.

Hoá ra, toàn bộ mọi chuyện cũng đều từng bước trôi đi theo quá trình như vậy.

Lúc ban đầu tràn đậy nhiệt huyết, nhưng sau đó sẽ dần dần hạ nhiệt, cuối cùng

sẽ hóa lạnh.

Cho dù còn

vương vấn không dứt được cũng là bởi vì không cam lòng, cho nên người ta

thường muốn có một lý do.

Giang Nhân

Ly lần thứ hai ngước mắt lên. Tả Dật Phi đã ngồi đối diện cô. Anh thong thả gọi

bồi bàn mang đến một ly cà phê, hoàn toàn giống với hình ảnh trong ký ức của

cô. Giang Nhân Ly nở nụ cười, anh có thay đổi hay không cũng chỉ là trong tâm

trí của cô, không phải đời thực.

“Em đến lâu

rồi sao?” Tả Dật Phi nhìn cô, ung dung, bình tĩnh.

“Đủ để làm

nguội một ly cà phê.”

“Đã để em

chờ lâu rồi.”

Cô cười: “Là

em tự đến sớm.”

Tả Dật

Phi nhún vai: “Em có vẻ rất ổn.”

Cô rất muốn

hỏi anh, ổn ở đâu? Khuôn mặt hay sắc đẹp, kiểu tóc hay trang phục, nhưng lời

nói ra khỏi miệng lại thành: “Vì sao?”

Tả Dật Phi

sửng sốt: “Anh vẫn nghĩ là em hiểu rõ.”

Anh nói

những lời này, cô mới phát hiện mình hỏi thừa. Chuyện đã qua lâu như vậy, cho

dù có lặp lại, anh cũng sẽ lựa chọn bỏ đi. Cô biết rõ, là do mẹ anh đã dùng

chuyện tự sát để uy hϊếp anh, anh không còn cách nào khác. Hơn nữa, chắc chắn

Mạc gia cũng có liên quan.

Con người

chính là một loại động vật kỳ lạ. Rõ ràng hiểu rõ nhưng lại không thể chấp

nhận. Bất kể nguyên nhân gì cũng không thể khiến bản thân thoải mái.

Cô thở dài

một hơi rồi cầm ly cà phê đã lạnh ngắt lên uống: “Xin lỗi, làm phiền anh.”

Nói xong, cô

đứng dậy bỏ đi, không có gì là không thích hợp cả. Cô ra khỏi quán cà phê, nhìn

bầu trời bên ngoài.

Không ai là

không thể rời bỏ ai! Lời này thật đúng là không sai.

Giang Nhân

Ly cười, nụ cười mang theo một ý châm chọc.