Quyển 1 - Chương 8

Ngày hôm sau, Hàn Vĩ thừa dịp buổi chiều không có tiết học dẫn Vi Dịch kiệt đi bệnh viện kiểm tra, có kết quả chụp x-quang, nói xương sườn Vi Dịch Kiệt hồi phục phi thường tốt, cũng không có xuất hiện tình huống xương cốt sai vị trí.

Sau khi trở về, Hàn Vĩ thấy Vi Dịch Kiệt không ra ngoài được, nên cả buổi chiều huấn luyện cũng không kêu cậu giữ đồ cho hắn.

Vi Dịch Kiệt ở trong phòng không ăn ngủ thì cùng Hàn Vĩ làm, cậu cảm thấy chính mình cứ như vậy sớm thối nát.

Thời điểm gọi điện thoại cho tỷ tỷ, còn bị tỷ tỷ vô số lần oán giận cậu vì sao không thấy ở nơi làm việc,

cậu nói có lệ rằng chính mình có nơi công tác mới, cũng không dám thuyết minh cho tỷ tỷ đây là tình huống gì.

“Nơi công tác mới.”

Ở trong phòng giam giữ lâu ngày, màu da Vi Dịch Kiệt cũng ngày càng trắng nõn lên, cậu thoạt nhìn cùng Hạ Tử Kiệt giống nhau vài phần, mỗi lần ôm cậu đều làm cho Hàn Vĩ cảm thấy người trong lòng ngực mình chính là Hạ Tử Kiệt.

Khu Lương Khánh cũng bắt đầu đi vào xây dựng, giai đoạn còn lại cũng không cần Hàn Vĩ tham dự, vì thế hắn tập trung tập luyện chống sào, vận hội kim bài năm sau là mục tiêu của hắn.

Kỳ thật Hàn Vĩ bắt đầu luyện tập chống sào cũng không lâu, ước chừng là lớp 11 mới bắt đầu luyện tập, đến bây giờ cũng chỉ có 3, 4 năm, nhưng hắn lại có tài năng, hiện tại đã có thành tích nhảy năm thước rất tốt.

Ban đầu Hàn Vĩ tập chống sào đơn thuần là thích cảm giác lúc nhảy lên không trung sau đó giãn người tự do hạ xuống, đó là một quá trình thư giãn thần kinh. Không ngờ hắn lại tập luyện cực kỳ tốt, thậm chí ở trận đấu phá vỡ bản kỷ lục.

Một ngày nào đó sau khi huấn luyện chấm dứt, một trận mưa nhỏ rơi xuống, gió không lớn, lại mang theo thời tiết Bắc Phong rét lạnh có vẻ hết sức âm lãnh.

Rất nhiều nhóm dừng tập luyện trở về nhà, Hàn Vĩ lại không muốn dừng tập sớm như vậy nên mạo hiểm đội mưa chạy vòng quanh sân vận động.

Thời điểm chạy đến ngã ba, Hàn Vĩ liền chú ý tới biên sân thể dục có một thân ảnh quen thuộc, tâm hắn đột nhiên một trận kinh hoàng, chạy nhanh đuổi theo thân ảnh kia.

“Hạ Tử Kiệt.”

Hàn Vĩ nắm

được tay người nọ, người nọ kinh ngạc quay đầu lại, Hàn Vĩ mới phát hiện chính mình nhận nhầm

người, Vi Dịch Kiệt nhanh kéo tay hắn

ra.

“Anh tại sao lại tới đây? Tôi không phải đã nói anh không được ra ngoài rồi sao?”

“Tỷ tỷ của tôi đột nhiên nói phải

tới đây, tôi chỉ

tiện đường đi qua nơi này… sẽ nhìn xem.” Vi Dịch Kiệt cúi đầu, Hàn Vĩ thấy không rõ

nét

mặt của cậu.

“Phải không? Tôi

bây giờ chưa muốn

về, trời lạnh lắm anh mau về trước đi.”

“Ừ.”

Vi Dịch Kiệt lên tiếng, xoay người bước đi.

Hàn Vĩ có chút thất vọng lại có chút bất đắc dĩ cười cười, xoay người chạy vào sân trở lại.

Thời điểm Hàn Vĩ thu nhặt đồ đạc chuẩn bị kết thúc buổi tập, đột nhiên phát hiện bộ đồ màu lam của mình, hắn giật mình hiểu được Vi Dịch Kiệt khi đó vì sao

lại

đột nhiên

tới

đây, không biết vì cái gì Hàn Vĩ cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.

Hàn Vĩ tùy ý đem đồ trực tiếp thu vào ba lô, sau đó bước nhanh chạy về, vừa vào cửa liền thấy Vi Dịch Kiệt nằm trên sofa ở phòng khách xem TV.

Vi Dịch Kiệt thấy Hàn Vĩ trở về, cũng lãnh đạm nhìn Hàn Vĩ. Hàn Vĩ đi thẳng ra phía sau, cầm lấy remote trên bàn tắt TV, sau đó đi tới trước mặt Vi Dịch Kiệt.

“Hôm nay cũng thật lạnh.”

Hàn Vĩ nói xong ôm lấy Vi Dịch Kiệt trên sofa, cậu sợ tới mức giãy dụa vài cái xém làm cả hai ngã xuống đất.

“Chúng ta vận động ấm áp thân mình đi.”

“Tôi không cần.” Tuy là nói từ chối, nhưng ngữ khí của Vi Dịch Kiệt cũng không kiên quyết như vậy.

Hàn Vĩ vẻ mặt vui vẻ cười ôm Vi Dịch Kiệt đi vào phòng ngủ.



Mới đảo mắt mà đã tới lễ mừng năm mới. Trường học của Hàn Vĩ cho nghỉ nửa tháng, người trong nhà cũng bắt đầu thúc giục hắn nhanh về nhà.

Hàn Vĩ trước khi đi có để lại cho Vi Dịch Kiệt một chút tiền, nhưng cuối cùng đều bị Lam Hinh cầm đi hết. Mỗi ngày chỉ ở một mình trong phòng thật sự rất cô đơn, Vi Dịch Kiệt ở vài ngày đã không trụ nổi nữa, vì thế hướng tỷ tỷ nói muốn hồi hương (về quê) đón năm mới tiện thể thắp nhang cho phụ thân.

Vi Hiểu Linh không phản đối. Thu dọn đồ đạc này nọ cùng đệ đệ về nông thôn.

Hằng năm đến lễ mừng năm mới, Hàn gia luôn đặc biệt bận rộn. Vội vàng tiếp đãi người khác cùng

nịnh bợ thị chính trong thành phố này, Hàn Vĩ đi theo phụ thân nơi nơi bôn tẩu bái phỏng cảm thấy thật áp lực. Mỗi lần đều phải xem sắc mặt phú thái thái cùng lão gia, làm cho Hàn Vĩ chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm. Tuy bận rộn nhưng bên trong hắn lại ngẫu nhiên

nhớ tới nam nhân không màng danh lợi vừa vui hoan áp lực của mình.

“Các cậu xem, chính là người kia! Nghe nói hắn là Hạ Dài Đình có đứa con là Hạ Tử Kiệt, nó là đồng tính luyến ái! Nam nhân bên cạnh nó cũng là đồng tính luyến ái.”

“Bộ dạng thật không sai, đáng tiếc nam nhân bên cạnh cũng quá xấu đi.”

“Ahaha ha, đúng a! Tên đó chẳng những là đồng tính, mà còn là tên đồng tính luyến ái cấp thấp a!” (chả hiểu mấy ông này nói gì nữa a.._.)

Tiệc rượu tết âm lịch của Hàn gia, có mấy công tử tụ tập lại một chỗ nói huyên thuyên, Hàn Vĩ lẳng lặng đứng bên cạnh họ uống rượu.

“Muốn tìm nam nhân chơi đùa, nếu là nam nhân giống Hạ Tử Kiệt cho tôi thượng tôi thật ra cũng lo lắng.”

Hàn Vĩ khinh miệt nhìn thoáng qua nam nhân đang nói, người này là con của thị trưởng tên Nghiêm Mậu Thanh. Biết đây là người không thể đυ.ng vào, Hàn Vĩ theo vài người bên cạnh tránh ra.

Hàn Vĩ theo thói quen đi đến góc, phía sau lại đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Hàn Vĩ, đã lâu không thấy nha.”

Hàn Vĩ quay đầu lại thấy Hạ Tử Kiệt bưng hai ly rượu tới.

“Tôi rất nhiều việc.”

“Phải không? Tôi còn nghĩ cậu vì nụ hôn lần trước nên thẹn thùng không dám gặp tôi.”

“Nụ hôn lần trước? Cùng tôi có quan hệ gì sao?” Hàn Vĩ giả ngu. (:v)

“Không có gì, lần trước tôi sinh bệnh cậu tới vấn an tôi, tôi còn chưa cám ơn cậu đâu, ly này cho là biểu đạt lòng biết ơn muộn của tôi đi.”

Hạ Tử Kiệt mỉm cười đưa lên, Hàn Vĩ cũng sảng khoái cùng hắn cụng ly uống.

Rượu vừa uống xong đã có người kêu Hạ Tử Kiệt.

“Cậu chính là Hạ Tử Kiệt? Có người muốn mời cậu qua uống một ly.”

Người mời Hạ Tử Kiệt cũng chính là nam nhân tụ với nhóm công tử nói xấu Hạ Tử Kiệt là đồng tính luyến ái. Theo hướng chỉ tay của hắn, Hàn Vĩ thấy Nghiêm Mậu Thanh cũng nhìn qua hướng này giơ ly rượu mỉm cười. Hàn Vĩ đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng Hạ Tử Kiệt đã sảng khoái nhận lời mời.

“Được, tôi lập tức qua.”

Hạ Tử Kiệt nói xong nhìn Hàn Vĩ mỉm cười, sau đó cùng nam nhân đó đi đến nhóm người kia.

Hàn Vĩ không ngăn cản, lẳng lặng từ xa quan sát những người đó cùng Hạ Tử Kiệt. Hạ Tử Kiệt với nhóm người đó trò chuyện trò vui vẻ, rượu cũng bị mời không ít. Không bao lâu, Hạ Tử Kiệt tựa hồ có chút men say, những người đó lại nói với hắn gì đó, vì thế một đám người ôm lấy Hạ Tử Kiệt rời khỏi hoa viên Hàn gia tựa hồ là tính rời Hàn gia.

Hàn Vĩ chạy nhanh theo đằng sau, một đám người đem Hạ Tử Kiệt vào chiếc xe màu đen đỗ bên lề đường. Hàn Vĩ cũng nhanh lái xe theo đằng sau.

Xe chạy đến một vùng núi yên lặng ở ngoại ô. Để không bị phát hiện, Hàn Vĩ chạy đến đáy dốc liền ngừng xe lại, sau đó đi bộ lên sườn núi tìm nhóm người kia.

Đi một chút, Hàn Vĩ quả nhiên tìm thấy chiếc xe đậu trên đỉnh, nhưng đến gần thì thấy trong xe đã không còn người.

Hàn Vĩ bất an tiếp tục tìm kiếm xung quanh, rốt cục mơ hồ nghe được tiếng người, hắn chạy nhanh tìm nơi phát ra âm thanh.

Ở một lùm cây quả nhiên tìm thấy mấy bóng người, cho dù tối không nhìn thấy nhưng Hàn Vĩ vẫn biết những người này đang làm cái gì. Một cỗ tức giận trong lòng dân lên, Hàn Vĩ nhanh chóng vọt tới, nhờ bóng đêm che dấu đánh mấy người kia.

Hoàn hảo mấy công tử nhà giàu kia suốt ngày chỉ biết sống phóng túng, bọn họ căn bản không chịu nổi một đá của Hàn Vĩ. Nhưng đối phương là nhiều người nên Hàn Vĩ vẫn bị thương nhẹ. Bọn họ rất nhanh bị Hàn Vĩ đánh chạy.

“Hàn Vĩ? Là cậu?” Thanh âm Hạ Tử Kiệt có chút run rẩy.

Hàn Vĩ sờ soạng nhanh ôm lấy thân người Hạ Tử Kiệt.

“Tử Kiệt, cậu có bị gì không? Bọn họ có làm gì cậu không?”

“Hàn Vĩ… Hàn Vĩ… sợ! Tôi sợ!” Thanh âm yếu ớt của Hạ Tử Kiệt Hàn Vĩ chưa từng nghe qua.

“Không sao rồi, có tôi ở đây không ai có thể động được cậu.”

Hàn Vĩ thề son sắt ôm lấy Hạ Tử Kiệt, giống như muốn đem hắn dung nhập vào lòng ngực của mình.

Lúc sau tâm trạng Hạ Tử Kiệt cũng ổn định, Hàn Vĩ chậm rãi đỡ hắn đi xuống núi, đem hắn an trí trong xe mình.

Tây trang của Hạ Tử Kiệt bị những người đó xé rách, thời tiết lại rất lạnh. Hàn Vĩ mở hệ thống sưởi trong xe rồi cởϊ áσ khoác ngoài của mình mặc cho Hạ Tử Kiệt.

“Tôi đưa cậu về.” Hàn Vĩ ôn nhu nói.

“Không, tôi bây giờ không muốn trở về.”

“Chúng ta cứ ngồi ngốc trong này một chút… “

“Hàn Vĩ… Cậu ôm tôi được không? Tôi lạnh.”

Nghe vậy, Hàn Vĩ do dự một hồi, sau đó đeđem Hạ Tử Kiệt ôm vào trong ngực. Hồi lâu hai người cũng không nói chuyện, Hạ Tử Kiệt lại đột nhiên ngồi xuống trên đùi Hàn Vĩ.

“Bọn họ vừa rồi… vừa rồi… muốn tôi liếʍ bọn họ… bọn họ đích…”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Hàn Vĩ giúp hắn chỉnh tóc, ánh đèn mờ nhạt trong xe chiếu vào Hạ Tử Kiệt vì sợ mà không còn chút huyết sắc. Hàn Vĩ đau lòng nhìn hắn, lấy tay nhẹ nhàng xoa bóp mặt hắn. Cho tới nay ở trước mặt Hàn Vĩ, Hạ Tử Kiệt tựa như con ngựa cao ngạo lại phóng túng không kềm chế được dã lang, mà giờ phút này Hạ Tử Kiệt đang ở trong lòng hắn lại như con thỏ nhỏ điềm đạm đáng yêu.

Không biết là ai chủ động trước, tựa hồ là không khí cho phép, mặt hai người chậm rãi tới gần, cuối cùng gắt gao dán với nhau.

Đây là lần thứ hai Hàn Vĩ hôn Hạ Tử Kiệt, cùng cái hôn lần trước ở bệnh viện khác nhau hoàn toàn. Lưỡi hai người nóng bỏng quấn quít lấy nhau hấp thu nước bọt lẫn nhau, giống như muốn đem đối phương hút vào trong miệng chính mình. Cái hôn này hoàn toàn trái ngược với Vi Dịch Kiệt, nam nhân kia hết thảy đều thực ôn hòa, cùng hắn hôn môi tựa như bị

lông chim mềm mại nhẹ nhàng bao trùm

thoải mái.

Hôn còn chưa dứt, Hạ Tử Kiệt bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người Hàn Vĩ, áo sơmi, áo lông, nội y đều bị Hạ Tử Kiệt cởi ra, sau đó tay hắn trực tiếp vuốt ve thân thể Hàn Vĩ.

Thấy Hạ Tử Kiệt chủ động, Hàn Vĩ cũng không chút khách khí cởϊ áσ trên người Hạ Tử Kiệt sau đó hôn lên, trên thân thể trắng nõn lưu lại một dấu hôn đỏ tươi.

Hàn Vĩ vươn đầu lưỡi không ngừng liếʍ lộng

đầu v*. Tay sờ soạng xuống mông Hạ Tử Kiệt, nhân tiện cởϊ qυầи hắn ra. Hạ Tử Kiệt cũng không yếu thế, bắt đầu cởi thắt lưng của Hàn Vĩ, sau đó tiếp tục tiến vào trong vuốt ve du͙© vọиɠ của hắn.

Nếu nói đêm này tình ái cùng Hạ Tử Kiệt điên cuồng không bằng nói là dã thú cắn xé nhau, trừ bỏ kɧoáı ©ảʍ có lẽ càng nhiều đau đớn.



“Dịch Kiệt, em có muốn học đại học?” Ngày đó tỷ tỷ đột nhiên hỏi cậu như vậy.

“Em còn có thể học đại học sao?””

“Hiện tại không phải đã thông qua học đại học cho người đã lớn sao? Chị của em chính là lấy bằng đại học qua cuộc thi này, chị nghĩ em không phải cũng có thể tham gia thi học mà. Chị hiện làm được rất tốt, hơn nữa tiền cha để lại, chị nghĩ để em học đại học nhất định không thành vấn đề. Em không phải ở

thành phố

X có bằng hữu sao? Cũng có thể nhờ cậu ta hỗ trợ a.”

Nghe tỷ tỷ nói, Vi Dịch Kiệt thực cảm động. Thừa dịp Hàn Vĩ chưa trở về cậu đi khắp nhà sách để tìm mua sách, đã tự tham khảo không ít, nhưng cậu không biết nên mua cuốn nào là tốt nhất, giá sách cũng làm cậu phân vân. Cuối cùng cậu tùy ý mua mấy cuốn mà các nhân viên giới thiệu, có điều không biết có tốt không.

Vi Dịch Kiệt bỏ sách vở cũng đã mấy năm, cầm sách lại đọc có chút quá sức. Cậu mua sách cố gắng đọc vài chữ, cũng không tìm ra nguyên cớ.

Hôm đó trời lại mưa nhỏ, thời tiết hết sức âm u, Vi Dịch Kiệt bọc chăn ở trên giường đọc cuốn sách cậu mua.

Có lẽ vì cậu rất chú tâm, nên có người mở cửa vào nhà cậu cũng không biết.

“Anh đang đọc cái gì?”

Nghe được âm thanh Vi Dịch Kiệt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hàn Vĩ đứng trước mặt, tóc đen còn đọng nước.

“Không có gì a.”

Vi Dịch Kiệt kích động nói, nhanh đêm sách giấu sau lưng. Hàn Vĩ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vi Dịch Kiệt, sau đó chậm rãi cởϊ áσ khoác ngoài để trên sofa cách đó không xa.

“Chắc chắn có cái gì, đưa cho tôi xem.”

Hàn Vĩ nói xong bổ nhào vào Vi Dịch Kiệt đang bọc chăn trên người.

“Không có gì, thực không có gì.”

Vi Dịch Kiệt gắt gao đem sách giấu sau lưng, nói gì cũng không đưa cho Hàn Vĩ xem. Hàn Vĩ kỳ thực không có hứng thú bới cuốn sách cậu đọc, chẳng qua là muốn chọc cậu, thấy bộ dạnh của cậu, Hàn Vĩ càng không có hứng thú với cuốn sách kia.

“Anh để cho tôi xem.”

Hàn Vĩ đột nhiên xoay người áp Vi Dịch Kiệt lên giường, sau đó hôn cậu. Vi Dịch Kiệt vì quá bất ngờ nên mở hai mắt nhìm Hàn Vĩ hôn.

“Tôi đã nói rất nhiều lần, lúc hôn môi phải nhắm mắt lại.”

Hàn Vĩ cười xấu xa, cầm lấy quần áo Vi Dịch Kiệt.

“Dừng tay.”

Vi Dịch Kiệt rốt cuộc buông quyển sách trên tay, kéo tay Hàn Vĩ đang nắm góc áo mình.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hàn Vĩ ôm Vi Dịch Kiệt không thèm chú ý quyển sách.

“Đề ôn thi các cuộc chiêu sinh lớn trên các trường cao đẳng lớn cả nước — Ngữ văn?”

Nghe Hàn Vĩ đọc đầy đủ tên quyển sách chỉ một lần, Vi Dịch Kiệt cảm thấy loại sách nàu đối với Hàn Vĩ mà nói là khờ tới cực điểm, cậu đoạt lại, giấu quyển sách ra phía sau.

“Anh muốn tự ôn thi? Không phải chứ? Anh năm nay bao nhiêu?”

“Tôi… Tôi… năm nay 25, tôi muốn học đại học không được sao?”

“Anh thật sự muốn học đại học sao?”

Vi Dịch Kiệt nghe Hàn Vĩ hừ một tiếng tựa như châm chọc, tâm tình của cậu bị Hàn Vĩ chọc đau đớn.

“Học đại học vẫn là mong muốn của tôi, có gì buồn cười đâu? Thật sự tôi không muốn làm công kiếm tiền, tôi lại càng không muốn…”

Vi Dịch Kiệt còn chưa nói xong đã bị Hàn Vĩ áp lên giường hôn.

“Mong muốn của anh tốt lắm a, tôi vừa rồi cũng không phải đang cười anh.”

Hàn Vĩ vừa nói vừa cởϊ qυầи áo của Vi Dịch Kiệt, cậu lại tuyệt nhiên không phối hợp.

“Anh tức giận?”

“Tôi không có tư cách tức giận.” Vi Dịch Kiệt nói rõ ràng mang theo căm giận bất mãn.

Hàn Vĩ đột nhiên cảm thấy Vi Dịch Kiệt như vậy thật đáng yêu, không khỏi cọ lên cổ cậu.

“Anh còn không mau phối hợp với tôi?”

Vi Dịch Kiệt tuy rằng thái độ hơi chút không cam tâm, vẫn là cứng ngắt phối hợp động tác cùng Hàn Vĩ.

Đã lâu không làm nên thời điểm Hàn Vĩ tiến vào có chút không thích ứng. Hàn Vĩ phải không ngừng khuếch trương cùng đùa bỡn mới khó khăn đưa được vật thô to vào. Trên giường không biết bắn bao nhiêu lần, Hàn Vĩ mới buông tha cậu.

Ngày hôm sau trời vẫn mưa, Vi Dịch Kiệt sáng sớm đã bị Hàn Vĩ đánh thức bằng nụ hôn nồng nhiệt.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi cậu được Hàn Vĩ đưa cho một cái áo lông, sau đó kéo cậu ra ngoài.

Trên xe Hàn Vĩ mở hệ thống sưởi hơi, không khí đầu xuân cũng thổi thoang thoảng trong không giân. Có lẽ Vi Dịch Kiệt tối qua bị Hàn Vĩ tra tấn mệt mỏi, cộng với trong xe quá mức ấm áp, nên cậu mới ngồi một chút đã chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm tỉnh lại Hàn Vĩ đã chạy đến bãi đỗ xe khách sạn M?Y. Vi Dịch Kiệt bối rối đi theo Hàn Vĩ tới nhà ăn điểm tâm của khách sạn.

Nhà hàng trang hoàng tráng lệ. Nhà hàng mở hệ thống sưởi, vì vậy nên khách tới được nhân viên giúp cởϊ áσ khoác, sau đó dẫn tới chỗ ngồi.

Vi Dịch Kiệt cùng Hàn Vĩ ngồi vào chỗ của mình, xuyên qua cửa kính có thể thấy mưa rơi ngã tư đường. Hàn Vĩ cầm Menu gọi mấy món ăn, người phục vụ cung kính cúi đầu rời đi.

Không lâu lúc sau, thức ăn được mang

lên, cả bàn ăn tinh xảo đầy các món điểm tâm.

Vi Dịch Kiệt tuy rằng thần sắc có chút khẩn trương, nhưng tựa hồ đôi mắt trước những món

này cũng không có hiện ra nhiều kinh ngạc cùng hiếu

kỳ lắm, mà Vi Dịch Kiệt khi ăn còn toát ra vẻ

hào phóng khiến Hàn Vĩ không khỏi ngạc nhiên.

Anh ta không phải chỉ là một tên nông dân công bình thường thôi sao? Làm sao có thể ăn đồ cao cấp mà cư nhiên toát ra vẻ mặt tự nhiên như vậy? Tự nhiên khiến cho Hàn Vĩ cảm thấy người trước mặt là Hạ Tử Kiệt chứ không phải là tên dân công kia.

“Nước chanh có chút khó uống.”

“Không thích sao?”

Vi Dịch Kiệt vẻ mặt đau khổ lắc lắc đầu.

Hàn Vĩ lại kinh ngạc, sở thích của tên dân công này cũng

rất giống Hạ Tử Kiệt.

Trái cây không tươi mới tuyệt đối không ăn, không thích bánh ngọt hoa quả, thích chocolate đắng, uống cà phê thích cho thêm sữa tuyệt đối không cho đường. Một bữa sáng làm cho Hàn Vĩ phát hiện ra tên dân công này cùng có chung sở

thích với Hạ Tử Kiệt.

(Có bạn nào đột nhiên nghĩ Vi Dịch Kiệt là Hạ Tử Kiệt ‘giả dạng’ thành không?:v)

Hàn Vĩ thậm chí bắt đầu hoài nghi tên dân công này có phài là anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm của Hạ Tử Kiệt hay không. Nhưng chuyện Hạ Dài Đình có một đứa con là thật, Hàn Vĩ không khỏi cười nhạo chính mình suy nghĩ quá nhiều.

Rời khòi khách sạn M?Y, mưa vẫn còn tí tách.

Có lẽ là vì ăn chút gì, Vi Dịch Kiệt cảm thấy lên

tinh thần không ít, Hàn Vĩ trên xe mở nhạc.

Tiếng nhạc dương cầm của Richard Clayderman trong không gian nhỏ hẹp lẳng lặng trôi qua, Vi Dịch Kiệt thiếu chút nữa đã thϊếp ngủ.

Đến nhà sách, Vi Dịch Kiệt còn không kịp kinh ngạc đã bị Hàn Vĩ kéo lên lầu.

Nhà sách vào buổi sáng người không nhiều, Hàn Vĩ kéo Vi Dịch Kiệt đến tầng khu sách tham khảo.

“Anh tính ghi danh vào chuyên ngành nào?”

“A?” Vi Dịch Kiệt vẻ mặt mờ mịt.

“Anh không phải tham gia thi đại học sao? Phải định hình chuyên ngành trước đã.”

“Tôi còn chưa nghĩ tới.” Vẻ mặt Vi Dịch Kiệt như thật có lỗi.

“Quên đi, anh không ngại tôi giúp anh quyết định đi?”

Vi Dịch Kiệt tự hỏi một chút, cuối cùng gật đầu.

“Tôi thấy anh đi học quản lý đi.”

Đối với lời nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt cũng không có dị nghị gì, chỉ để ý giá sách phía sau Hàn Vĩ.

Hai người cứ như vậy dành cả buổi sáng kiếm sách ở các kệ làm cho người ta hoa cả mắt. Đương nhiên đều là Hàn Vĩ chọn còn Vi Dịch Kiệt chỉ phụ trách phần cầm sách mà Hàn Vĩ chọn.

Trả tiền là hàn Vĩ trả, Vi Dịch Kiệt dù muốn kháng nghị cũng không được, vì cậu thật sự không thể trả số tiền này.

Sau đó không lâu, Hàn Vĩ vào học lại, thời tiết vẫn như trước mưa liên miên.

Lúc không có Hàn Vĩ, Vi Dịch

Kiệt cũng không còn nhàn rỗi đến mốc meo, mỗi ngày ôm sách đọc. Lúc có Hàn Vĩ, bọn họ trừ bỏ

làm,

thì hai người cùng nhau bọc

chăn dựa đầu

vào nhau đọc sách.

Chính xác mà nói thì Hàn Vĩ tự cấp cho Vi Dịch Kiệt khóa phụ đạo, bị Hàn Vĩ không lưu tình chút nào mắng “Anh thực ngốc.”, “Trí nhớ của anh như thế nào lại kém như vậy.” “Tôi nói anh hiểu được không?” Cũng không phải một hai lần. Thời điểm ban đầu Vi Dịch Kiệt cảm thấy Hàn Vĩ đối với cậu rất hà khắc, miệng rất độc, nhưng sau này quen rồi Vi Dịch Kiệt mới phát hiện miệng Hàn Vĩ không buông tha ai, có khi không nghe Hàn Vĩ nói cậu ngốc cậu ngược lại cảm thấy có chút bất an.

Cùng Hàn Vĩ bọc chăn bông đọc sách hằng ngày, Vi Dịch Kiệt quả thật cảm thấy chính mình học được không ít kiến thức, kiến thức đã bị mất vài năm cũng đã từ từ đầy đủ.