Quyển 1 - Chương 5

Thời điểm cùng Vi Hiểu Linh đi về trời đã tối rồi.

Vi Hiểu Linh từ nông thôn mang lên rất nhiều nông

sản cho Vi Dịch Kiệt, như bánh chưng, thịt ba chỉ chất đầy một túi lớn. Tiền phụ thân để lại nói chia đều cho hai chị em. Nhưng Vi Dịch Kiệt lại nhất quyết không nhận, Vi Hiểu Linh đành phải cầm sổ tiết kiệm về trước.

Tiễn Vi Hiểu Linh đến tận cửa trường học, Vi Dịch Kiệt mới cầm một túi

nông sản

lớn đi về chỗ ở. Ở lối rẽ khi đi qua sân bóng rổ, trong bóng tối, Vi dịch Kiệt thấy một bóng người dựa vào thân cây. Nhưng cậu cũng không chú ý tới người nọ, lúc đi ngang

qua người đó cậu bỗng dưng bị kéo lại.

“Cô gái kia là ai?”

Vừa nghe giọng nói Vi Dịch Kiệt liền biết người đang giữ mình là ai.

” Không liên quan đến cậu.”

“Cô ta là nguyên nhân khiến anh nhất định phải đến công trường? Tôi thấy cô ta còn kém hơn cả Lam Hinh, anh đã đổi khẩu vị rồi sao?”

“Cậu không được nói lung tung! Đó là chị của tôi. Buông tay ra!” Vi Dịch Kiệt tức

giận nói, ra sức đẩy Hàn Vĩ ra.

“Chị? Tôi thấy hai người không giống nhau.”

Một lúc lâu sau Vi Dịch Kiệt mới trả lời.

“Chúng tôi không phải chị em ruột, đương nhiên không giống.”

“Túi này là túi gì vậy?”

Hàn Vĩ thấy trên tay Vi Dịch Kiệt cầm một túi lớn không kiềm được tò mò hỏi, nghĩ thầm không biết có phải quần áo của Vi dịch Kiệt hồi sáng hắn vứt đi cậu lại kiếm được hay không.

“Chị cho tôi mấy món nông sản.”

“Là mấy thứ nông dân hay ăn sao?”

Nghe lời nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

“Tôi có thể mượn nhà bếp của cậu được không?”

“Anh không phải cũng đang ở đấy sao? Tùy anh thôi. Nhưng tôi nói trước, không có xoong nồi

đâu.”

Vi Dịch Kiệt cũng không thèm trả lời trực tiếp đi vào nhà bếp, tìm kiếm một hồi quả nhiên chẳng có xoong nồi gì cả. Vi Dịch Kiệt ngừng tìm kiếm, đi vào phòng mình cầm tiền chuẩn bị ra ngoài.

“Anh muốn đi đâu?” Thấy Vi Dịch Kiệt phải

ra ngoài, Hàn Vĩ mở miệng hỏi.

“Tôi muốn ra ngoài mua nồi.”

“Đã tám giờ rồi còn mua gì nữa?”

“Tôi… còn chưa ăn cơm.”

“Tôi cũng chưa, cùng đi ăn đi, đi nào.”

“Hả — Nhưng…”

Vi Dịch Kiệt còn chưa

kịp kháng nghị đã bị Hàn Vĩ lôi ra cửa.

Hai người đi ra siêu thị gần trường, từ đầu tới cuối

Vi Dịch Kiệt đều là bị Hàn Vĩ kéo đi, lúc đi về đồ ăn vặt với xoong nồi chất đầy mấy túi lớn.

Lúc về nhà đã

qua mười giờ, Hàn Vĩ muốn ăn gà nướng mua ở siêu thị lại thấy

Vi Dịch Kiệt ở trong nhà bếp loay hoay nấu gì đó, chờ đến lúc cậu đi ra trên tay bưng

một đĩa bánh chưng bốc khói nghi ngút.

Hàn Vĩ không nói lời nào, cũng không ăn gà nướng đã dọn trước mặt mình, chuyên chú nhìn nhất cử nhất động của Vi Dịch Kiệt.Cậu trong miệng khẽ lẩm nhẩm, tay thoăn thoắt bóc lá cắt bánh chưng, vẻ mặt kia tựa hồ như đứa trẻ muốn mỗ món đồ chơi ra nhưng lại có chút e ngại.

Bánh chưng màu xanh nhạt, làm từ gạo nếp và thịt heo. Vi Dịch Kiệt vui vẽ lấy đũa gắp từng miếng bánh ăn.

Nhìn thấy Vi Dịch Kiệt vì ăn bánh chưng liền lộ ra vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc, Hàn Vĩ cũng muốn nếm thử, xem cái bánh chưng kia có gì đặc biệt.

Khi Vi Dịch Kiệt rốt cuộc cũng chú ý tới Hàn Vĩ, Hàn Vĩ đã ngồi ở bên người cậu.

“Bánh chưng này ăn có ngon không?”

Hàn Vĩ nói xong liền hôn Vi Dịch Kiệt, lưỡi Hàn Vĩ thuận lợi lách vào khoang miệng Vi Dịch Kiệt, bánh chưng còn chưa kịp nuốt xuống vì nụ hôn mà đưa hết vào miệng Hàn Vĩ. Hàn Vĩ buông Vi Dịch Kiệt ra, bánh cậu đang ăn cơ hồ ở hết trong miệng hắn, Hàn Vĩ chậm rãi nhai, nuốt xuống.

“Hương vị quả thật không tồi.”

Hàn Vĩ mỉm cười nhìn Vi Dịch Kiệt, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ

môi của mình. Hành động của Hàn Vĩ làm Vi Dịch Kiệt cảm thấy một trận ghê tởm, không muốn ăn nữa. Cậu đang muốn đứng dậy lại bị Hàn Vĩ một phen kéo lại

ngồi trên đùi hắn.

“Anh còn chưa ăn no phải không? Tính

đi đâu vậy?”

Hàn Vĩ nói xong đưa tay đến hạ phúc của cậu xoa bóp, Vi Dịch Kiệt cảm thấy một trận khó chịu không khỏi cựa mình, nhưng

vì động tác này của cậu lại làm cho Hàn Vĩ có phản ứng.

“Tiếp tục ăn a, như thế nào không ăn? Vừa rồi anh

không phải còn ăn vui vẻ như vậy sao?”

“Không, tôi

không muốn ăn nữa.”

“Thật sao?

Anh

không ăn, nhưng tôi lại muốn ăn.”

“Cậu…”

“Anh phải uy tôi.”

Hàn Vĩ thực tự nhiên đưa ra

yêu cầu, Vi Dịch Kiệt lại cảm thấy vô cùng quẫn bách.

“Nhiệm vụ của anh

chính là làm tôi

vui vẻ, không phải sao? Tôi hôm nay đáp ứng cho anh ra công trường đã là sai lầm rồi.”

Vi Dịch Kiệt do dự một hồi lâu rốt cục vẫn là dùng hai tay nâng

đĩa bánh chưng lên.

“Anh dịch lại đây một chút, bằng không uy tôi

như thế nào?”

Nghe vậy, Vi

Dịch Kiệt đứng lên, xoay người đối mặt với Hàn Vĩ, cắn chặt răng ngồi

xuống

đùi Hàn Vĩ.

Hàn Vĩ lộ ra nụ cười hài lòng, xem như không có việc gì hé mở miệng. Vi Dịch Kiệt cầm lấy đôi

đũa gắp một miếng, để ở giữa không

trung khoảng hai phút mới đưa vào miệng Hàn Vĩ. Cậu vì còn cảm thấy thẹn nên tay không ngừng run rẩy. Lần đầu tiên đối mặt làm chuyện này,

toàn thân Vi Dịch Kiệt cứng ngắt, cậu còn không dám nhìn thẳng vào mặt Hàn Vĩ.

Lúc Vi Dịch Kiệt chuyên chú nhìn đĩa bánh chưng trong tay, hai tay Hàn Vĩ cũng bắt đầu không an phận, vuốt ve giữa hai chân cậu.

Khóa quần bị kéo xuống, bàn tay cách một lớp qυầи ɭóŧ không ngừng vuốt ve khıêυ khí©h tính khí của cậu. Chỉ chốt lát, bàn tay kia đã tháo thắt lưng của Vi Dịch Kiệt, sau đó cởϊ qυầи của cậu ra.

Thời điểm cả cái mông đều bị bại lộ tiếp xúc với không khí lạnh như băng. Vi Dịch Kiệt không khỏi rùng mình. Hai bàn tay to vuốt ve mông cậu, ngón tay thỉnh thoảng lại chạm đến khe rãnh u mật nhưng không vào sâu.

Tinh thần càng lúc càng không thể tập trung, Vi Dịch Kiệt bưng đĩa bánh có chút không xong, nhưng mà Hàn Vĩ làm sao có thể dể dàng buông tha cho cậu được.

“Làm sao vậy? Tiếp tục a.”

Vi Dịch Kiệt cắn môi dưới, gắp một miếng bánh chưng đưa qua phía Hàn Vĩ.

“Tôi muốn ăn miếng thịt ở giữa kia cơ.” Hàn Vĩ dùng ánh mắt ý bảo một chút.

Vi Dịch kiệt đành phải thu tay về.

“Anh ăn miếng này đi.”

Vi Dịch Kiệt do dự hồi lâu vẫn là mang miếng thịt này đưa vào miệng, sau đó lại gắp miếng miếng thịt mỡ ở giữa đã hoàn toàn bại lộ. Gắp miếng thịt, Vi Dịch Kiệt tiếp tục đưa đũa đến chỗ Hàn Vĩ, lần này Hàn Vĩ chủ động mở miệng ngậm lấy miếng thịt mỡ, sau đó Hàn Vĩ nhanh chóng dùng hai tay cầm đĩa bánh cùng đôi đũa trong tay Vi Dịch Kiệt đặt ở trên bàn ăn cơm, rồi dùng lực hôn lên Vi Dịch Kiệt.

“Ân… ân!”

Thời điểm Hàn Vĩ hôn lên, hắn đem miếng thịt mỡ kia đẩy vào trong miệng Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt nhất thời cảm thấy trong miệng mình một mảnh đầy mỡ. Lúc này Hàn Vĩ mới rút ra, sau đó dùng ngón tay vói vào trong miệng Vi Dịch Kiệt quấy lên.

Vi Dịch Kiệt không biết chính mình thế nào nuốt miếng thịt kia, chỉ íiết sau khi ngón tay Hàn Vĩ rút ra, phía đằng sau liền bị xâm phạm. Ngón tay dính đầy mỡ cùng nước bọt nhu lộng một hồi liền dễ dàng xâm nhập. Dũng đạo khô khốc cũng nhanh chóng ẩm ướt. Ngay khi huyệt khẩu đủ mềm Hàn Vĩ liền dùng vật cứng của mình nhắm ngay mật huyệt ra sức đĩnh vào.

“Anh tự mình động đi.”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt không nói lời nào cũng không có động đậy.

“Anh có nghe tôi nói không?”

Hàn Vĩ lại ra tiếng nhắc nhở, Vi Dịch Kiệt rốt cuộc cũng nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, giữ bả vai hàn Vĩ, sau đó động thắt lưng lên xuống.

“Quá chậm.” Hàn Vĩ bất mãn nói.

Vi Dịch Kiệt đành phải nhắm mắt lại, phần eo động nhanh hơn.

“Anh thật đúng là dễ thẹn thùng, kỳ thực chính mình động cũng thoải mái đi?”

Vi Dịch Kiệt một bên nhắm chặt mắt mạnh mẽ lắc đầu, một bên lại động nhanh hơn.

“Anh vẫn nhắm mắt là vì muốn tôi hôn anh sao?”

Hàn Vĩ hưởng thụ sự phục vụ của Vi dịch Kiệt, đồng thời hôn cậu, tay cũng bắt đầu luồn vào qυầи ɭóŧ âu yếm tính khí của cậu.

Sau khi hôn xong Hàn Vĩ dùng tay nắm cằm của cậu.

“Nhìn tôi, mở to mắt ra nhìn tôi.”

Vi Dịch Kiệt mở mắt, lại thấy trong mắt của Hàn Vĩ cất giấu một loại bi thương không rõ, giống như thống khổ muốn yêu mà lại không chiếm được, lại giống như cầu xin cái gì.

“Gọi tên tôi Hàn Vĩ, gọi tôi.”

Thanh âm ở yết hầu Vi Dịch Kiệt không phát ra được.

Vì cái gì không gọi tên tôi? Anh gọi tên tôi nha!”

Hàn Vĩ nói xong tăng thêm lực đạo vuốt ve tính khí của Vi Dịch Kiệt, làm cho Vi Dịch Kiệt đau đến phát run.

“Hàn, Hàn… Vĩ…”

Nghe được Vi Dịch Kiệt kêu tên của hắn, Hàn Vĩ giống như không khống chế được, mặc kệ hai người đang giao hợp gắt gao liền đem Vi Dịch Kiệt đặt ở trên bàn cơm, để hai chân Vi Dịch Kiệt trụ ở thắt lưng hắn, ra sức động trong cơ thể của cậu.

Lúc sau bắn ra, Hàn Vĩ ôm thân người Vi Dịch Kiệt đã nhuyễn ra cùng mình đi tắm rửa,

sau đó cứng rắn ép cậu ngủ cùng mình ở trên giường. Vi dịch Kiệt cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều thực mệt mỏi. Nhưng bị Hàn Vĩ ôm khiến cậu không có cách nào ngủ được.

“Tử Kiệt…”

Nửa đêm, Vi Dịch Kiệt nghe thấy Hàn Vĩ gọi cái tên này trong mộng.

Từ lúc cùng Hàn Vĩ làm trên bàn ăn cơm, Vi Dịch Kiệt đều cố ý không sử dụng bàn ăn, Nông sản lần trước tỷ tỷ đưa cho, cùng với đống xoong nồi mới mua, Vi Dịch Kiệt đi ra chợ mua chút thức ăn về học nấu. Hàn Vĩ thỉnh thoảng cũng mua thức ăn về cho cậu nấu, trừ bỏ những hôm ăn ở ngoài, còn lại đều ăn đồ ăn do Vi Dịch Kiệt nấu.

Mỗi lần Vi Dịch Kiệt nấu đều muốn bỏ thuốc độc vào thức ăn, cho dù mình cùng Hàn Vĩ chết cũng tốt, nhưng nghĩ thì nghĩ chứ Vi Dịch Kiệt cũng không có thật sự xuống tay.

Kỳ thực thời gian mỗi này Vi Dịch Kiệt và Hàn Vĩ ở chung với nhau cũng không nhiều. Ban ngày một người đi học một người đi làm. Còn buổi tối, chỉ cần Hàn Vĩ muốn, chẳng cần quan tâm thời gian địa điểm, cởϊ qυầи áo của Vi Dịch Kiệt cong liền áp đi lên. Chưa đến một tháng, trong phòng kia từng góc cơ hồ đều lưu lại đấu ấn giao hợp của bọn họ.

Cảm giác xấu hổ ban đầu dần trở thành thứ cảm giác nghiện ma túy. Vi Dịch Kiệt càng căm ghét thứ cảm giác nghiện đó bao nhiêu thì càng sa đọa vào đó nhiều hơn. Mỗi lần bị Hàn Vĩ đặt ở dưới thân đều giống như đàn bà mà rêи ɾỉ thở dốc, thậm chí còn cảm thấy kɧoáı ©ảʍ mà liên tục bắn, làm cho Vi Dịch Kiệt thường xuyên cảm thấy chán ghét bản thân. Cậu thậm chí đã nghĩ đến việc tự sát. Nhưng tưởng tượng sau khi cậu chết, viên ngọc mà phụ thân cho cậu không chừng sẽ bị Hàn Vĩ đập vỡ hoặc ném đi mất, cậu kiền đau lòng không thôi. Ít nhất phải lấy được ngọc đem giao cho tỷ tỷ đã, sau đó cậu mới có thể yên tâm mà bỏ lại hết thảy.

Gắng gượng kéo dài hơi tàn sống, là chuyện duy nhất mà bây giờ Vi Dịch Kiệt có thể làm.

Hàn Vĩ xuất hiện khiến cho Vi Dịch Kiệt lâm vào thống khổ thật lớn. Cho dù mỗi ngày đều cùng nhau giao hợp nhưng Vi Dịch Kiệt tuyệt đối không muốn tìm hiểu về nam nhân này, lại càng không muốn biết mục đích hắn uy hϊếp cậu. Vào lần đầu tiên đến đây, Vi Dịch Kiệt đã nghĩ thông suốt, có một số việc vẫn là không nên biết rõ ràng, phân biệt tốt xấu.

Trời dần vào tháng 11, thời íiết bắt đầu chuyển lạnh, Vi Dịch Kiệt vẫn là mỗi ngày đến công trường làm việc.

Một buổi chiều cuối tuần, Hàn Vĩ cho cậu một chiếc điện thoại. Tuy rằng Vi Dịch Kiệt muốn từ chối, nhưng Hàn Vĩ lại đem chuyện viên ngọc ra uy hϊếp cậu, cậu đành phải nhận.

Buổi chiều ngày hôm sau lúc tan tầm, Vi Dịch Kiệt bỗng nhận được điện thoại của Hàn Vĩ.

“Anh hiện tại đang ở đâu?”

“Công trường.”

“Làm xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Xong rồi thì đừng về, anh ra sân tập thể dục ở cạnh thư viện cũ đi.”

“Vì, vì cái gì phải…”

“Sao lại có nhiều cái ‘vì cái gì’ như vậy? Anh đến đây là được, cho anh ba mươi phút.”

“Tôi biết rồi.”

Cúp máy, Vi Dịch Kiệt thay quần áo, theo yêu cầu của Hàn Vĩ đi đến sân tập thể dục.

Sân vận động

được bao quanh bởi hàng rào lưới sắt. Bên trong có rất nhiều học sinh chia làm nhiều nhóm nhỏ để luyện tập. Trên sân cỏ là đội bóng đá đang tập huấn, ngoài rìa là đội nhảy xa trên đường băng, những người khác đang cùng nhau chạy tiếp sức.

Vi Dịch Kiệt đứng cách lưới sắt nhìn quanh sân thể dục một hồi lâu, bởi vì khoảng cách khá xa nên không nhìn thấy rõ mặt, Vi Dịch Kiệt cũng không có cách nào xác định Hàn Vĩ đang ở đâu.

Đột nhiên có một thân ảnh hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của Vi Dịch Kiệt, người nọ cầm một thanh sào dải, chạy lấy đà sau đó chống cây sào xuống đất, dùng lực đẩy toàn bộ thân mình lên cao, nghiêng người qua thanh xà ngang đặt phía trước.

Chiều tà, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, người nọ ở ngay hướng mặt trời, thân ảnh người nọ ở giữa không trung giãn ra tực như một con chim ưng tự do giương cánh, trong nháy mắt đoạt đi tất cả suy nghĩ của Vi Dịch Kiệt.

Trong lúc Vi Dịch Kiệt còn đang hồi tưởng lại cảnh vửa rồi. Hàn Vĩ không biết từ lúc nào đã đi đến bên lưới sắt.

“Anh đang ngơ ngác nhìn cái gì?”

Nghe thấy thanh âm của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt liền phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy Hàn Vĩ mặc một bộ đồ thể thao màu vàng vô cùng gọn ghẽ, cánh tay thon dài cùng đùi dưới ánh nắng trắng nõn. Cách ăn mặc này của Hàn Vĩ nhìn có chút quen mắt, cố gắng nghĩ nghĩ cậu mới phát hiện ra người hồi nãy là Hàn Vĩ.

“Cậu kêu tôi đến có chuyện gì không?”

“Anh vào đây rồi nói sau.” Hàn Vĩ nói xong liền chỉ lối vào.

Vi Dịch Kiệt cũng không nhiều lời cúi đầu chuẩn bị đi, đột nhiên bị Hàn Vĩ gọi lại.

“Anh chờ một chút.”

Vi Dịch Kiệt bất mãn dừng lại nhìn về phía Hàn Vĩ.

“Anh lại đây một chút.”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt vẻ mặt kinh ngạc nhưng vẫn hướng đến chỗ Hàn Vĩ cách một tấm lưới sắt đi đến.

“Mặt dựa vào đây một chút, tôi muốn nói cái này với anh.”

Lúc này Vi Dịch Kiệt cả người dựa sát vào lưới sắt, Hàn Vĩ cũng nhanh chóng lại gần. Nhưng hắn lại không nói gì, chỉ là cách lưới sắt nhẹ nhàng hôn cậu một chút.

Vi Dịch Kiệt bị hôn ìiền chạy nhanh thối lui ra đằng sau, lấy tay che miệng mình, thỉnh thoảng lại khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh.

“Anh lại thẹn thùng? Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt cúi đầu chạy nhanh đến lối ra vào.

Vào sân thể dục Vi Dịch Kiệt liền hướng tới chỗ Hàn Vĩ, đi tới sân huấn luyện. Lúc này Hàn Vĩ đã đi tập luyện, Vi Dịch Kiệt không biết đi theo ai liền đứng yên, nhìn Hàn Vĩ một lần nữa dùng sào tung người lên, trên không trung hoàn thành một loạt động tác duyên dáng cuối cùng mới hạ xuống đệm đỡ.

Luyện tập một lúc, Hàn Vĩ mới đi đến bên cạnh Vi Dịch Kiệt.

“Trên mặt đất bên kia đều là đồ của tôi, anh cầm giữ giúp tôi.”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt thành thực đi tới nhặt lên mấy thứ đồ của Hàn Vĩ, không biết từ lúc nào đã đi theo phía sau.

“Giữ cho tốt, tìm chỗ vắng người ngồi chờ tôi, tốt nhất đừng cho người khác thấy anh, cũng không được tùy tiện đi loạn, nghe chưa?

Rõ ràng vừa rồi còn hôn cậu như vậy, hiện tại liền tỏ thái độ ghét bỏ cậu không muốn cho người

khác biết cậu đi theo hắn, Vi Dịch Kiệt hoàn toàn không biết rốt cuộc Hàn Vĩ suy nghĩ cái gì. Nhặt đống sách vở quần áo còn có ba lô linh tinh gì đó, Vi Dịch Kiệt tìm cái ghế ra khán đài cách không xa chỗ Hàn Vĩ ngồi.

Ngồi an vị ở đó cho tới lúc mặt trời lặn, Hàn Vĩ không chỉ tập nhảy sào mà còn giúp người khác luyện chạy rất nhiều.

Sau hôm đó, Vi Dịch Kiệt chiều nào cũng đến giữ đồ cho Hàn Vĩ, chờ hắn tập xong thì cùng trở về.

Tuy rằng khoảng thời gian đợi Hàn Vĩ vô cùng lân, như tư thế của Hàn Vĩ nhảy lên ở giữa không trung lại vô cùng hấp dẫn Vi Dịch Kiệt, cậu thường xuyên nhìn nhập thần đến quên cả thời gian.

Một buổi chiều nọ, ánh nắng đã tắt hẳn. Vi Dịch Kiệt cầm đồ của Hàn Vĩ chuẩn bị đi tìm hắn, nhưng còn chưa có rời khỏi khán đài, cậu kiền chạm mặt với một đám nam sinh, mà khuôn mặt của đám nam sinh kia làm cho thân thể cậu nháy mắt cứng đờ.

“Tụi mày xem, tên này không phải tên dân công lần trước đó sao?” Có người cũng nhận ra Vi Dịch Kiệt.

Vi Dịch kiệt cúi đầu muốn nhanh rời khỏi đó liền bị ai đó giữ chặt.

“Cậu

cầm cái gì trong tay vậy? Như thế nào tôi lại cảm thấy quen mắt? A, không phải là quần áo của A Vĩ đó sao?”

“Tôi thấy cậu gần đây đều xuất hiện ở đây, không phải muốn ăn cắp đồ đó chứ?”

“Hôm nay quần áo trông cũng không tệ lắm. Hay cậu đổi nghề làm MB* rồi?”

(*MB: Moneyboy: Trai bao)

“Dạo này không có em nào xinh đẹp, huynh đệ bọn tôi còn đang nhớ tư vị của cậu đây.”

“Các người câm miệng cho tôi.”

Vi Dịch Kiệt trên tay ôm rất nhiều quần áo của Hàn

Vĩ nên không dám buông tay, Vi Dịch Kiệt lách người thoát khỏi bọn họ. Nhưng mà trước những tên nam sinh to lớn này, Vi Dịch Kiệt thật sự quá nhỏ bé, mới vài cái đã bị họ đè xuống mặt đất.

“Này, huấn luyện viên tìm tụi mày đấy.”

Âm thanh lạnh lùng truyền đến, vài người đồng thời nhìn ra phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Hàn Vĩ nhàn nhã tựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực nhìn bọn họ. Nhìn thấy Hàn Vĩ, vài người cũng thả Vi Dịch Kiệt ra.

Bọn họ đi rồi, Hàn Vĩ mới đi đến chỗ Vi Dịch Kiệt đang quỳ rạp trên mặt đất.

“Tôi đã nói đừng cho người khác thấy a.”

Hàn Vĩ vươn tay về phía Vi Dịch Kiệt, cậu do dự một hồi cũng vươn tay ra nắm lấy bàn tay Hàn Vĩ.

“Xin lỗi đã làm bẩn đồ của cậu.” Câu đầu tiên Vi Dịch Kiệt nói ra không ngờ lại là câu xin lỗi.

“Anh có bị thương không?” Nhưng mà, Hàn Vĩ lại tỏ ra quan tâm cậu.

Vi Dịch Kiệt nhất thời không nói lên lời, chỉ có thể lắc đầu.

Ngày hôm sau, Vi Dịch Kiệt bị Hàn Vĩ gọi tới sân thể dục giữ đồ này nọ cho hắn, Hàn Vĩ cố ý để một cái ghế ở bãi đất trống gần sân tập cho cậu ngồi. Sau này chiếc ghế đó trở thành chiếc ghế chuyên dụng cho Vi Dịch Kiệt. Ở công trường mệt mỏi cả ngảy, Vi Dịch Kiệt ngồi ở ghế không để ý gió lạnh mà ngủ gật, cho đến khi Hàn Vĩ tập xong rồi mới kêu cậu dậy.

Dần dần, Vi Dịch Kiệt có thói quen chiều nào cũng nhìn Hàn Vĩ tập luyện, giúp hắn giữ đồ.

Cho đến một ngày, Hàn Vĩ gọi điện bảo Vi Dịch Kiệt không cần đến sân thể dục, cậu nghĩ thầm, cuối cùng cũng có thể hảo hảo trờ về làm cơm, Vi Dịch Kiệt tâm tình vui vẻ rời khỏi công trường.

Vừa rời khỏi công trường,

một bóng nữ nhân quen thuộc đập vào mắt khiến Vi Dịch Kiệt nín thở. Cậu cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, thờ ơ lướt qua.

“Kiệt ca.”

Nghe cách xưng hô, Vi Dịch Kiệt không khỏi cảm thấy một trận run rẩy, trong lòng cậu bỗng nảy lên cảm giác đau đớn không hiểu vì sao, cậu dừng cước bộ.

“Nếu tôi giải thích, anh có thể tha thứ cho tôi không?”

Vi Dịch Kiệt vô cùng hận tính cách dễ mềm lòng của mình, chỉ vì ánh mắt cùng vài giọt nước mắt của Lam Hinh, cậu liền đáp ứng yêu cầu của cô. Vi Dịch Kiệt đi theo Lam Hinh đi ra trường học ăn chút gì đó, lại bị Lam Hinh kéo vào một quán bar.

Không khí trong quán bar rất ồn ào, có rất nhiều thanh niên nam nữ ôm nhau lắc lư thân thể theo điệu nhạc ở trên sàn nhảy.

Lam Hinh dắt Vi Dịch Kiệt ra một góc riêng biệt ở trong. Bọn họ vừa mới ngồi xuống đã có nhân viên đưa tới hai ly thức uống tới. Lam Hinh nhàn nhã ở một bên châm điếu thuốc. Vi Dịch Kiệt hoàn toàn cảm thấy xa lạ với Lam Hinh ngồi trước mặt. Vi Dịch Kiệt có chút khẩn trương cầm lấy một ly uống một ngụm, chất lỏng kí©h thí©ɧ theo yết hầu chảy xuống đốt cháy cổ họng khiến cậu bị sặc.

“Kiệt ca, chỉ là một ngụm Whiskey mà đã khiến anh thành như vậy rồi sao.”

Lam Hinh nói xong dập tắc điếu thuốc trong tay, sau đó cả người dựa vào Vi Dịch Kiệt, mùi nước hoa nồng nặc xông tới cùng hành động của Lam Hinh khêến Vi Dịch Kiệt giật mình.

“Kiệt ca, chuyện lần trước nhất định anh rất hận tôi đi? Tôi không cố ý hại anh, tôi cũng có cái khó xử của tôi…”

“Cô không cần giải thích, coi như tôi bỏ tiền ra mua một bài học.”

“Phải không? Bài học này tựa hồ vẫn chưa làm anh thanh tỉnh được, anh hiện tại không phải lại đi cùng tôi rồi sao?”

Lam Hinh nói xong chủ động dựa vào lòng ngực của Vi Dịch Kiệt, tự nhiên quàng tay qua cổ cậu, chuyện này từ trước đến này đều không có khả năng xảy ra. Kỳ thật chỉ cần Vi Dịch Kiệt ngẫm lại cũng biết, Lam Hinh từ trước đến nay đều cố ý duy trì khoảng cách với cậu.

“Cô đừng như vậy.”

Vi Dịch Kiệt không biết vì cái gì mà Lam Hinh đột nhiên chủ động như vậy. Nhưng trong lòng Vi Dịch Kiệt có chút dự cảm không tốt, vì thế cậu cẩn thận đẩy Lam Hinh ra.

“Kiệt ca hiện tại anh thực chán ghét tôi sao?”

“Hiện tại nói ghét hay không ghét không còn ý nghĩa nữa, tôi biết ngay từ đầu chỉ là tôi tự mình đa tình.”

“Anh vẫn là không quên được tôi đi? Bằng không anh như thế nào đáp ứng yêu cầu đi với tôi dễ dàng như vậy?”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt không thèm trả lời lại nữa.

“Anh đã không quên được tôi, không bằng… đêm nay chúng ta cùng ngoạn đi!”

Vi Dịch Kiệt còn mải suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Lam Hinh, Lam Hinh đã cởi nút áo của cậu. Vi Dịch Kiệt sợ tới mức nhanh chóng nắm lấy tay của cô.

“Cô muốn làm… làm cái gì?”

“Một người đàn ông với một cô gái trong tình huống như thế này, làm cái gì không phải rất rĩ ràng sao”

Lam Hinh nói xong liền ngồi xuống đùi của Vi Dịch Kiệt, tay lại bắt đầu cởϊ áσ của cậu ra. Ý thức được Lam Hinh muốn làm thật, Vi Dịch Kiệt nhanh chóng giữ tay Lam Hinh lại.

“Cô không được như vậy.”

“Chẳng lẽ anh không thích tôi sao? Chẳng lẽ anh không muốn cùng tôi làm sao?”

Nghe vậy, trong lòng Vi Dịch Kiệt bị đả kích thật mạnh.

“Tôi… cho dù thích cô, cũng không phải vì loại mục đích này…”

“Là đàn ông, không vì cái này thì vì cái gì nữa? Tôi thấy, anh không phải là theo Hàn Vĩ lâu quá thành ra vô lực với phụ nữ đi?”

Nghe Lam Hinh nhắc tới Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt rốt cuộc cũng dùng sức đẩy cô ra.

“Cô, cô… như thế nào lại…!”

“Tôi vì cái gì lại biết phải không? Tôi lúc trước đã sớm biết Hàn Vĩ khi thấy anh sẽ sớm ra tay, quả nhiên hành động của anh ta còn nhanh hơn cả dự đoán của tôi.” Lam Hinh đơn giản nói.

Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy chính mình giống như rơi vào cái bẫy mà Lam Hinh cùng Hàn Vĩ bày ra.

“Cô cùng Hàn Vĩ… các người rốt cuộc là quan hệ gì?”

“Chúng ta sao? Thanh mai trúc mã có hôn ước từ nhỏ, bất quá trước khi kết hôn chúng tôi đã giao ước không can thiệp vào chuyện của nhau. Đừng thấy như vậy mà hiểu lầm, Hàn Vĩ… anh ta kỳ thực

” chúng ta sao không? thân mai ngựa tre cộng thêm hôn ước đối tượng, bất quá kết hôn phía trước chúng ta ước hảo không can thiệp chuyện của nhau. đừng nhìn như vậy, hàn vĩ…… hắn kỳ thật vẫn là thực để ý của ta nga. về phần hàn vĩ chuyện ta tự nhiên cũng đều rất rõ ràng, thậm chí hắn cùng nhiều ít cái nam nhân thượng quá giường lòng ta lý đều rõ ràng thật sự.”

lam hinh tựa hồ không có hưng trí theo vi dịch kiệt đích trên đùi đứng lên, sau đó ngồi vào vi dịch kiệt bên cạnh, xuất ra cái yên điểm thượng.

“Các người như vậy… không phải rất kỳ quái sao? Hơn nữa Hàn Vĩ cùng đàn ông…”

Lam Hinh cười khổ một chút.

“Cùng nam nhân lên giường thì đã sao? Anh cùng anh ta nhất định đã làm không ít lần đi?

Vi Dịch Kiệt bị hỏi nhất thời cảm thấy thẹn không biết phải trả lời sao mới phải.

“Anh sẽ không thích Hàn Vĩ đi?”

lam hinh đem yên phóng tới bên môi thật sâu địa hút một ngụm, lúc sáng lúc tối đích ánh lửa chiếu vào lam hinh tái nhợt mà không có biểu tình đích trên mặt.

“Tôi làm sao có thể.” Vi Dịch Kiệt nhanh chóng phủ nhận.

“Anh khẳng định? Hàn Vĩ kỳ thực là một người ôn nhu. Tuy rằng thường xuyên nói lời khó nghe, nhưng đó cũng là do hoàn cảnh bức thành. Anh không thấy sao, anh ta trước đây vẫn là loại người tự tôn, tự tách biệt với thế giới bên ngoài.”

“Tôi đối với chuyện của cậu ta không có hứng thú.”

“Cũng tốt, nếu anh có hứng thú với chuyện của anh ta thì mới là chuyện phiền toái.”

“Nãy giờ nói nhiều như vậy bây giờ ta cũng nói thẳng luôn, anh cùng Hàn Vĩ tốt như vậy, anh ta nhất định cho anh không ít tiền đi?”

Nghe Lam Hinh nhắc đến tiền, Vi Dịch Kiệt cảnh giác nhìn cô.

“Tôi không có tiền.”

“Anh như thế nào có thể không có tiền? Hàn Vĩ từ trước tới nay đối với đàn ông đều rất hào phóng, nhìn anh gần đây đều ăn mặc dàng hoàng như vậy. Anh còn hận ta chuyện lần trước sao? Tôi không phải đem anh giới thiệu cho hàn Vĩ rồi sao? Tiền trước kia anh cho tôi đòi Hàn Vĩ là được, anh muốn bao nhiêu anh ta đều cho. Tiền của Hàn Vĩ cũng là tiền của tôi thôi.”

Lời nói của Lam Hinh khiến cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy như bị sỉ nhục, cậu phẫn nộ đứng dậy muốn rời đi.

“Vậy mời cô tự đến chỗ Hàn Vĩ mượn tiền, tôi không có tiền.”

“Cầu anh, cho tôi mượn tiền, tôi cần tiền!”

Lam Hinh bỏ thuốc lá, gắt gao ôm lấy Vi Dịch Kiệt từ phía sau.

“Buông tay ra!”

Vi Dịch Kiệt kéo tay Lam Hinh ra.

“Cầu anh! Tôi cầu anh!”

Nghe thấy thanh âm khóc lóc nức nở của Lam Hinh, Vi Dịch Kiệt lại trách mình mềm lòng.

“Kiệt ca.”

Nghe cách xưng hô, Vi Dịch Kiệt không khỏi cảm thấy một trận run rẩy, trong lòng cậu bỗng nảy lên cảm giác đau đớn không hiểu vì sao, cậu dừng cước bộ.

“Nếu tôi giải thích, anh có thể tha thứ cho tôi không?”

Vi Dịch Kiệt vô cùng hận tính cách dễ mềm lòng của mình, chỉ vì ánh mắt cùng vài giọt nước mắt của Lam Hinh, cậu liền đáp ứng yêu cầu của cô. Vi Dịch Kiệt đi theo Lam Hinh đi ra trường học ăn chút gì đó, lại bị Lam Hinh kéo vào một quán bar.

Không khí trong quán bar rất ồn ào, có rất nhiều thanh niên nam nữ ôm nhau lắc lư thân thể theo điệu nhạc ở trên sàn nhảy.

Lam Hinh dắt Vi Dịch Kiệt ra một góc riêng biệt ở trong. Bọn họ vừa mới ngồi xuống đã có nhân viên đưa tới hai ly thức uống tới. Lam Hinh nhàn nhã ở một bên châm điếu thuốc. Vi Dịch Kiệt hoàn toàn cảm thấy xa lạ với Lam Hinh ngồi trước mặt. Vi Dịch Kiệt có chút khẩn trương cầm lấy một ly uống một ngụm, chất lỏng kí©h thí©ɧ theo yết hầu chảy xuống đốt cháy cổ họng khiến cậu bị sặc.

“Kiệt ca, chỉ là một ngụm Whiskey mà đã khiến anh thành như vậy rồi sao.”

Lam Hinh nói xong dập tắc điếu thuốc trong tay, sau đó cả người dựa vào Vi Dịch Kiệt, mùi nước hoa nồng nặc xông tới cùng hành động của Lam Hinh khêến Vi Dịch Kiệt giật mình.

“Kiệt ca, chuyện lần trước nhất định anh rất hận tôi đi? Tôi không cố ý hại anh, tôi cũng có cái khó xử của tôi…”

“Cô không cần giải thích, coi như tôi bỏ tiền ra mua một bài học.”

“Phải không? Bài học này tựa hồ vẫn chưa làm anh thanh tỉnh được, anh hiện tại không phải lại đi cùng tôi rồi sao?”

Lam Hinh nói xong chủ động dựa vào lòng ngực của Vi Dịch Kiệt, tự nhiên quàng tay qua cổ cậu, chuyện này từ trước đến này đều không có khả năng xảy ra. Kỳ thật chỉ cần Vi Dịch Kiệt ngẫm lại cũng biết, Lam Hinh từ trước đến nay đều cố ý duy trì khoảng cách với cậu.

“Cô đừng như vậy.”

Vi Dịch Kiệt không biết vì cái gì mà Lam Hinh đột nhiên chủ động như vậy. Nhưng trong lòng Vi Dịch Kiệt có chút dự cảm không tốt, vì thế cậu cẩn thận đẩy Lam Hinh ra.

“Kiệt ca hiện tại anh thực chán ghét tôi sao?”

“Hiện tại nói ghét hay không ghét không còn ý nghĩa nữa, tôi biết ngay từ đầu chỉ là tôi tự mình đa tình.”

“Anh vẫn là không quên được tôi đi? Bằng không anh như thế nào đáp ứng yêu cầu đi với tôi dễ dàng như vậy?”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt không thèm trả lời lại nữa.

“Anh đã không quên được tôi, không bằng… đêm nay chúng ta cùng ngoạn đi!”

Vi Dịch Kiệt còn mải suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Lam Hinh, Lam Hinh đã cởi nút áo của cậu. Vi Dịch Kiệt sợ tới mức nhanh chóng nắm lấy tay của cô.

“Cô muốn làm… làm cái gì?”

“Một người đàn ông với một cô gái trong tình huống như thế này, làm cái gì không phải rất rĩ ràng sao”

Lam Hinh nói xong liền ngồi xuống đùi của Vi Dịch Kiệt, tay lại bắt đầu cởϊ áσ của cậu ra. Ý thức được Lam Hinh muốn làm thật, Vi Dịch Kiệt nhanh chóng giữ tay Lam Hinh lại.

“Cô không được như vậy.”

“Chẳng lẽ anh không thích tôi sao? Chẳng lẽ anh không muốn cùng tôi làm sao?”

Nghe vậy, trong lòng Vi Dịch Kiệt bị đả kích thật mạnh.

“Tôi… cho dù thích cô, cũng không phải vì loại mục đích này…”

“Là đàn ông, không vì cái này thì vì cái gì nữa? Tôi thấy, anh không phải là theo Hàn Vĩ lâu quá thành ra vô lực với phụ nữ đi?”

Nghe Lam Hinh nhắc tới Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt rốt cuộc cũng dùng sức đẩy cô ra.

“Cô, cô… như thế nào lại…!”

“Tôi vì cái gì lại biết phải không? Tôi lúc trước đã sớm biết Hàn Vĩ khi thấy anh sẽ sớm ra tay, quả nhiên hành động của anh ta còn nhanh hơn cả dự đoán của tôi.” Lam Hinh đơn giản nói.

Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy chính mình giống như rơi vào cái bẫy mà Lam Hinh cùng Hàn Vĩ bày ra.

“Cô cùng Hàn Vĩ… các người rốt cuộc là quan hệ gì?”

“Chúng ta sao? Thanh mai trúc mã có hôn ước từ nhỏ, bất quá trước khi kết hôn chúng tôi đã giao ước không can thiệp vào chuyện của nhau. Đừng thấy như vậy mà hiểu lầm, Hàn Vĩ… anh ta kỳ thực

” chúng ta sao không? thân mai ngựa tre cộng thêm hôn ước đối tượng, bất quá kết hôn phía trước chúng ta ước hảo không can thiệp chuyện của nhau. đừng nhìn như vậy, hàn vĩ…… hắn kỳ thật vẫn là thực để ý của ta nga. về phần hàn vĩ chuyện ta tự nhiên cũng đều rất rõ ràng, thậm chí hắn cùng nhiều ít cái nam nhân thượng quá giường lòng ta lý đều rõ ràng thật sự.”

lam hinh tựa hồ không có hưng trí theo vi dịch kiệt đích trên đùi đứng lên, sau đó ngồi vào vi dịch kiệt bên cạnh, xuất ra cái yên điểm thượng.

“Các người như vậy… không phải rất kỳ quái sao? Hơn nữa Hàn Vĩ cùng đàn ông…”

Lam Hinh cười khổ một chút.

“Cùng nam nhân lên giường thì đã sao? Anh cùng anh ta nhất định đã làm không ít lần đi?

Vi Dịch Kiệt bị hỏi nhất thời cảm thấy thẹn không biết phải trả lời sao mới phải.

“Anh sẽ không thích Hàn Vĩ đi?”

lam hinh đem yên phóng tới bên môi thật sâu địa hút một ngụm, lúc sáng lúc tối đích ánh lửa chiếu vào lam hinh tái nhợt mà không có biểu tình đích trên mặt.

“Tôi làm sao có thể.” Vi Dịch Kiệt nhanh chóng phủ nhận.

“Anh khẳng định? Hàn Vĩ kỳ thực là một người ôn nhu. Tuy rằng thường xuyên nói lời khó nghe, nhưng đó cũng là do hoàn cảnh bức thành. Anh không thấy sao, anh ta trước đây vẫn là loại người tự tôn, tự tách biệt với thế giới bên ngoài.”

“Tôi đối với chuyện của cậu ta không có hứng thú.”

“Cũng tốt, nếu anh có hứng thú với chuyện của anh ta thì mới là chuyện phiền toái.”

“Nãy giờ nói nhiều như vậy bây giờ ta cũng nói thẳng luôn, anh cùng Hàn Vĩ tốt như vậy, anh ta nhất định cho anh không ít tiền đi?”

Nghe Lam Hinh nhắc đến tiền, Vi Dịch Kiệt cảnh giác nhìn cô.

“Tôi không có tiền.”

“Anh như thế nào có thể không có tiền? Hàn Vĩ từ trước tới nay đối với đàn ông đều rất hào phóng, nhìn anh gần đây đều ăn mặc dàng hoàng như vậy. Anh còn hận ta chuyện lần trước sao? Tôi không phải đem anh giới thiệu cho hàn Vĩ rồi sao? Tiền trước kia anh cho tôi đòi Hàn Vĩ là được, anh muốn bao nhiêu anh ta đều cho. Tiền của Hàn Vĩ cũng là tiền của tôi thôi.”

Lời nói của Lam Hinh khiến cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy như bị sỉ nhục, cậu phẫn nộ đứng dậy muốn rời đi.

“Vậy mời cô tự đến chỗ Hàn Vĩ mượn tiền, tôi không có tiền.”

“Cầu anh, cho tôi mượn tiền, tôi cần tiền!”

Lam Hinh bỏ thuốc lá, gắt gao ôm lấy Vi Dịch Kiệt từ phía sau.

“Buông tay ra!”

Vi Dịch Kiệt kéo tay Lam Hinh ra.

“Cầu anh! Tôi cầu anh!”

Nghe thấy thanh âm khóc lóc nức nở của Lam Hinh, Vi Dịch Kiệt lại trách mình mềm lòng.