Quyển 1 - Chương 2

Tuy tối hôm đó Vi Dịch Kiệt bị người ta hung hăng đá một cước, nhưng cậu vẫn quyết tâm mỗi tối ngồi chờ ở ký túc xá, kiếm Lam Hinh đòi lại tiền. Sau lần bị đá, Vi Dịch Kiệt thường xuyên cảm thấy nội tạng có chút ẩn ẩn đau, ban ngày ở công trường làm việc cũng mệt chết đi, nhưng mỗi lần nghĩ đến phụ thân đang bệnh nặng, Vi Dịch Kiệt lại cảm thấy đau lòng không thôi, nghĩ cho dù khổ cực thế nào cũng phải kiếm được tiền để phụ thân chữa bệnh.

Vi Dịch Kiệt tối nào cũng cũng ngồi chờ Lam Hinh, làm cho cô có chút cảm động.

Lam Hinh nói còn chút tiền, bảo Vi Dịch Kiệt tối lên lầu ba của ký túc xá kiếm cô, cô sẽ trả lại tiền. Nghe được Lam Hinh nguyện ý trả, Vi Dịch Kiệt cao hứng không nghĩ nhiều liền đáp ứng.

Nhưng đến nửa đêm, khi đứng trước ký túc xá, Vi Dịch Kiệt mới cảm thấy hối hận.

Cậu biết rõ ký túc xá có năm tầng, ba tầng trên của nữ sinh, hai tầng dưới của nam sinh. Bởi vậy quản lí của ký túc xá cũng không quá nghiêm khắc, có thể tự do ra vào. Nhưng Vi Dịch Kiệt vẫn cảm thấy sợ hãi. Nhưng là vì đòi lại tiền, Vi Dịch Kiệt đành phải nén nỗi sợ lẻn vào ký túc xá.

Vi Dịch Kiệt sờ soạng trong bóng đêm để leo lên lầu. Nhưng chưa kịp lên lầu ba, cậu chợt nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bước chân của người đang đi xuống, tiếp theo liền thấy ánh đèn từ đèn pin chiếu xuống. Tuy rằng người trên lầu cũng chưa thấy Vi Dịch Kiệt, nhưng vẫn làm cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy sợ hãi, không nghĩ nhiều cậu liền chạy nhanh xuống dưới lầu, nhưng mà cầu thang dưới tầng hai rất tối, nên vừa xuống tầng hai cậu liền lựa chọn chạy ra hành lang hướng có ánh trăng chiếu sáng.

Hành lang tầng hai căn bản không có chỗ trốn, tối nay ánh trăng lại quá mức sáng ngời làm cho người ta thực dễ dàng có thể thấy rõ mọi việc. Vì để không bị phát hiện, Vi Dịch Kiệt đành phải tìm cách trốn vào một căn phòng nào đó. Nhưng phòng nào cũng khóa cửa, ở ngoài cửa còn có thể mơ hồ nghe được tiếng quạt điện chuyển động truyền ra, làm cho Vi Dịch Kiệt vô cùng phiền toái. Ngay lúc tuyệt vọng cậu chợt phát hiện ra căn phòng cuối hành lang chỉ khép hờ. Vi Dịch Kiệt cảm giác như mình được cứu, không chút suy nghĩ đẩy cửa bước vào.

Không ngờ khi vừa mở cửa lại nghe một tiếng hét thất thanh, Vi Dịch Kiệt vội vã xoay người lại, ánh đèn pin càng ngày càng lại gần cậu, tiếng bước chân cũng gần tiếp cận.

Vi Dịch Kiệt trong lòng hô to không xong, bất chấp tiếng thét vừa rồi có làm chủ nhân phòng này thức giấc hay không mà lách người chạy vào. Nhưng mới đi được vài bước, Vi Dịch Kiệt liền thấy gần đó có cái bóng đứng dậy, thập ma nhân cũng đã đứng ở phía sau cậu, tiếp theo cậu cảm thấy sau đầu truyền đến một trận tê buốt, ý thức liền mất đi.

Khi Vi Dịch Kiệt tỉnh dậy, trước hết chú ý tới chính bị người khác dùng mảnh vải ngăn chặn miệng, cậu cố gắng muốn nói lại chỉ có thể phát ra thanh âm ngô ngô.

Miệng không thể nói, Vi Dịch Kiệt nhìn chung quanh, đột nhiên phát hiện chính mình toàn thân trần trụi, hai tay bị trói tay sau lưng, hai chân hướng hai bên tách ra buộc chặt ở song sắt khung giường, sáu tên nam sinh cao lớn khỏe mạnh nhìn cậu không có hảo ý.

Vi Dịch kiệt hoàn toàn đoán không ra bọn họ sẽ làm gì mình, không ngừng giãy dụa kháng cự.

Cậu không phải kẻ trộm, cũng không có ý định xấu, cậu đến chỉ để lấy tiền của mình, phụ thân của cậu đang bệnh nặng rất cần tiền để chữa bệnh!

Trong lòng Vi Dịch Kiệt không ngừng hò hét, nhưng lúc này không ai để ý cậu muốn nói cái gì.

“Tụi bay giữ nó cho tao.”

Một nam sinh to lớn nhìn có điểm quen mắt bước lên trước, vài người khác nghe vậy chạy nhanh tới, lấy tay ấn Vi Dịch Kiệt xuống giường.

“Không phải tên dân công hôm nọ sao? Còn dám dây dưa với Lam Hinh, hôm đó bị tôi ‘giáo huấn’ như vậy còn chưa đủ ư? Hôm nay còn dám lẻn vào đây, rốt cuộc anh suy nghĩ muốn làm chuyện dơ bẩn gì?”

Nam sinh to lớn đã đi tới chỗ Vi Dịch Kiệt banh hai chân cậu ra, tuy rằng Vi Dịch Kiệt nói không được nhưng vẫn cố gắng phát ra tiếng a a ư ư, muốn nói chính mình nửa đêm lẻn vào ký túc xá là không có ý đồ bất chính.

Nhưng mà không có ai muốn nghe cậu giải thích, bởi vì mọi người đều đã nhận định cậu là sắc lang nửa đêm ý đồ xấu xâm nhập ký túc xá nữ, bọn họ thậm chí không muốn cho Vi Dịch Kiệt nói chuyện nên mới

bịt cái miệng của cậu.

“Anh muốn làm? Vô luận là Lam Hinh hay bất kì nữ sinh nào khác anh cũng đừng mơ có thể trèo tới! Hay là do lâu rồi anh không được phát tiết? Không bằng để chúng tôi giúp anh giải quyết đi. ”

Vừa nói nam sinh to lớn đã bắt đầu không an phận trên người cậu. đầu v* bị tay y niết trụ, hơn nữa không ngừng xoa bóp, đùa bỡn một hồi lâu liền đứng thẳng lên. Ngay lúc đầu óc Vi Dịch Kiệt trở nên hỗn loạn, tính khí của cậu đột nhiên bị nam sinh to lớn dùng dây thừng cột lại, rồi mới gắt gao xảo lộng.

Động tác của nam sinh to lớn thực thô bạo, tính khí của Vi Dịch Kiệt bị kí©h thí©ɧ dần sưng to, nhưng mà sợi dây thừng cột ở dưới làm cho tính khí của Vi Dịch Kiệt vừa trướng vừa đau, kɧoáı ©ảʍ dị thường đánh sâu vào đại não cậu, cơ hồ làm cho cậu mê man, sa đọa.

“Ân, ân a…”

Vi Dịch Kiệt khổ sở rêи ɾỉ hoàn toàn quên chống cự. Tiếng thở dốc mềm mại nghe có chút giống bạn gái của A Phiến. Thân thể trắng nõn của cậu xấu hổ một trận ửng hồng. đầu v* đỏ sậm hoàn toàn ngạnh lên thoạt nhìn tựa như hai quả phiến mọng nước, tính khí đứng thẳng, đỉnh chóp không ngừng có chất lỏng nóng rực tràn ra.

Bị tra tấn dị thường khó chịu đích nên Vi Dịch Kiệt khó nhịn mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, đầu hơi nhấc lên, không ngừng ưỡng ngực lên phía trước, hai chân bị cột chặt không thể khép lại, cậu chỉ có thể co ngón chân chà xát lên giường. Lúc này Vi Dịch Kiệt chỉ hy vọng nhanh lên cởi bỏ được sợi dây ở tính khí, để cậu có thể nhanh giải phóng. Nhưng người nọ cũng không làm tới, chỉ có thể chịu đựng tính khí không ngừng đau đớn.

Vi Dịch Kiệt không biết lúc này người cậu phát ra hương vị dâʍ đãиɠ, tựa như giống cái động dục phát ra hormone, dụ dỗ giống đực đến xâm phạm mình.

Cảm giác không rõ là thống khổ hay sung sướиɠ đánh sâu vào đại não, làm cho cậu không nhớ rõ vì sao mình lại ở chỗ này. Cho đến khi cảm thấy có người muốn xâm phạm vào bên trong Vi Dịch Kiệt, cậu mới rùng mình phản kháng.

Vi Dịch Kiệt không ngừng giãy dụa, nam sinh to lớn ngồi giữa hai chân cậu, tay y hướng đến hậu đình của cậu.

Chất lỏng từ tính khí không ngừng chảy xuống, Vi Dịch Kiệt một mảnh ẩm ướt. Chỉ cần bài khai hai cánh mông một chút là có thể nhìn thấy bí ẩn ở trong hậu huyệt hồng nhạt xinh đẹp đang phun ra nuốt vào chất lỏng trong suốt, hơi thở mị hoặc, nó tựa hồ đang chờ đợi người tiến vào.

Nam sinh to lớn bỗng cảm thấy một trận nóng rưc, vật thể cũng bắt đầu sưng đứng lên. Nam sinh to lớn hít sâu một hơi, rồi mới đem ngón tay giữachậm rãi thâm nhập hậu huyệt ẩm ướt của Vi Dịch Kiệt. Chính là tay hắn chỉ mới thâm nhập một chút liền cảm thấy một trận nóng kinh người, bên trong khô khốc co thắt, làm cho ngón tay của nam sinh to lớn rốt cuộc không thể đi tới.

“Vừa mới bắt đầu anh đã gấp gáp như vậy, như thế người khổ là anh nga.”

Nam sinh to lớn lấy ngón tay ra, tiếp theo dùng thập ma đồ vật này nọ vẽ loạn một trận, sau đó lại đưa tay tiến vào mật huyệt.

Đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo, Vi Dịch Kiệt lập tức liền quên chống cự. Chất bôi trơn làm vách ngăn mềm ra, nam sinh to lớn dễ dàng đưa ngón tiến vào. Đợi cho Vi Dịch Kiệt thả lỏng, nam sinh to lớn ngón tay nhẹ nhàng lau nếp uốn quanh khẩu huyệt. Vi Dịch Kiệt từng đợt tê dại, nửa điểm khí lực cũng không còn. Một ngón tay của nam sinh dễ dàng tiến hết vào, tính khí cũng dần đứng lên.

Mật huyệt khô khốc nhanh được chất bôi trơn làm mềm ra, nội bích nóng bỏng không ngừng phun ra nuốt vào ngón tay của nam sinh. Nam sinh to lớn thừa cơ hội tiến thêm ngón thứ hai vào hậu huyệt, mà hạ phúc của y cũng đuổi dần thiêu đốt tới cực hạn rồi.

“Cởi bỏ tay anh ta.”

Nam sinh to lớn ra lệnh, tuy hai tay Vi Dịch Kiệt vẫn bị trói nhưng đã được tháo xuống khỏi đầu giường, ngón tay vừa rồi ở trong Vi Dịch Kiệt cũng đã sớm rút khỏi. Chính là bị xâm phạm nên cậu sớm quên phản kháng. Nam sinh to lớn trên giường kéo Vi Dịch Kiệt đứng lên, đảo mắt cậu đã bị khóa ngồi trên đùi y.

Nam sinh to lớn cởi bỏ quần, tính khí thô to đã đứng thẳng. Nam sinh quàng tay Vi Dịch Kiệt qua cổ, rồi đem vòng eo nhỏ nhắn của cậu áp xuống dưới, đem tính khí đẩy vào rãnh giữa hai cánh mông, từng chút từng chút một đẩy vào, nhưng mà mật huyệt nhỏ hẹp, tính khí đại trướng to cứ như vậy bị kẹt ở bên ngoài. Nam sinh to lớn đem tính khí ma xát ở rãnh mông một hồi lâu, mở rộng từng nếp uốn mẫn cảm.

Rốt cuộc nhịn không được, nam sinh to lớn dùng tính khí ma sát xung quanh huyệt khẩu, một bên dùng ngón tay tham lam ra vào. Do vừa rồi có chất bôi trơn nên hậu huyệt dễ dàng tiếp nhận hai ngón tay của y. Nam sinh không ngừng mà lấy tay mở rộng mật huyệt, cảm thấy huyệt khẩu đã mở đủ, liền đem tính khí tiến vào, một ngón tay vẫn không ngừng khuếch trương.

“Ngô ngô ngô ngô…”

Ngay khi tính khí to lớn tiến vào, Vi Dịch Kiệt cảm thấy hậu môn mình như bị nứt ra. Phát ra một trận rên rĩ. Cho đến khi đem toàn bộ tính khí tiến vào, Vi Dịch Kiệt mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Mà nam sinh to lớn một khắc cũng không thể chờ, vừa tiến vào liền rút ngón tay ra, hai tay giữ eo Vi Dịch Kiệt ra sức đẩy lên. Mỗi lần đều đem tính khí tiến lui từng chút một, chỉ chốc lát sau liền đem côn th*t toàn bộ nuốt sống.

“Ngô a… ngô ngô a ngô…”

côn th*t thô ngạnh mỗi lần tiến đều vào sâu bên trong, côn th*t mỗi lần cùng vách ngăn ma xát đều đem đến từng trận kɧoáı ©ảʍ khiến người ta mê muội, Vi Dịch Kiệt không nhịn được phát ra khó tiếng rêи ɾỉ.

Muốn sâu nữa, sâu nữa

Mỗi lần điểm mẫn cảm trong cơ thể bị chạm tới, đều làm cho Vi Dịch Kiệt một trận run rẩy, thắt lưng cũng phối hợp đong đưa đứng lên cùng nam sinh. Mà Vi Dịch Kiệt đã sớm muốn tới cao trào ở bên cạnh. Tính khí cương cứng ở hạ phúc của nam sinh từng đợt ma xát, bởi vì nam sinh còn mặc quần áo, ma xát với vải vóc thô ráp càng khiến kɧoáı ©ảʍ bạo phát. Nhưng tính khí của cậu vẫn bị cột chặt, Vi Dịch Kiệt muốn bắn cũng không được, chỉ có thể càng ra sức đong đưa thân mình nhanh hơn cho cùng tần suất với nam sinh. Động tác cùa hai người càng ngày càng kịch liệt, làm lay động ván giường kêu cọt kẹt.

Nhìn cảnh trước mắt kí©h thí©ɧ như vậy làm năm người còn lại có phản ứng, bọn họ đều xông tới.

“A Vĩ, mày không thể hưởng thụ một mình như thế, phải chia sẻ cho anh em nữa chứ.”

“Tụi bay có thể tùy thời cùng tới.”

Nam sinh to lớn nói rồi tăng tốc độ di chuyển, mà vi dịch kiệt muốn bắn mà không bắn được sớm thống khổ muốn điên rồi, cậu chỉ có thể phối hợp cùng nam sinh đong đưa phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Một nam sinh toàn thân trần trụi đi tới phía sau Vi Dịch Kiệt, cơ bắp cùng tính khí thô to đã sớm ngạo nghễ đứng thẳng.

Nam sinh cơ bắp đưa ngón tay chậm rãi thâm nhập mật huyệt của Vi Dịch Kiệt, nam sinh to lớn cũng giảm tốc độ chậm lại. Nam sinh cơ bắp thấy mật huyệt khuếch trương đã đủ, lập tức dựa lưng vào Vi Dịch Kiệt, một tay giữ thân thể Vi Dịch Kiệt, một tay cầm côn th*t nhét vào lỗ nhỏ vốn đã nhét đầy bởi tính khí của nam sinh to lớn.

( Dã man thật, nhưng ta thích =))))

“A a a a a a!!!”

Bị hai tính khí tiến vào cùng một lúc làm Vi Dịch Kiệt đau đến nước mắt chảy ra, miệng bị nhét mảnh vải nên chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn rên rĩ. Cùng lúc đó hai côn th*t càng hung mãnh xâm lấn, mỗi lần rút ra đều mang theo tơ máu.

Mỗi một lần bị tiến vào, Vi Dịch Kiệt đều cảm thấy một trận xé rách đau nhức. Nhưng khi bắt đầu thích ứng với hai côn th*t to lớn, toàn thân dâng lên một loại kɧoáı ©ảʍ khó cưỡng. Dũng đạo hẹp hòi bị nhét đầy bởi hai côn th*t, nội vách đều được mạnh mẽ ma xát, điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể được va chạm điên cuồng, đủ để cho Vi Dịch Kiệt muốn bắn đến mất đi thần trí.

Không biết qua bao lâu, sợi dây cột ở tính khí của Vi Dịch Kiệt cũng được tháo bỏ, cùng với kɧoáı ©ảʍ ở phía sau dồn dập, Vi Dịch Kiệt không lâu liền bắn tinh, hai côn th*t tàn sát bừa bãi trong cơ thể cậu một hồi cũng phun ra chất lỏng nóng rực.

Phóng thích quá mức khiến đầu óc Vi Dịch Kiệt trở nên trống rỗng, khí lực một chút cũng không có, nằm xụi lơ mặc người bài bố.

Thời điểm Vi Dịch Kiệt phục hồi lại chút ít tinh thần, Vi Dịch Kiệt cảm thấy chính mình trên giường không ngừng bị đẩy qua lại, cái mông đã bị nâng cao lên.

Huyệt khẩu bị chà đạp quá mức nên không ngừng chảy ra hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu, cậu cố gắng co rút cơ thể nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn từ khe rãnh chảy xuống tính khí đã mềm nhũn.

Nam sinh để tóc húi cua đi qua nhấc mông Vi Dịch Kiệt lên, đem tính khí bắt đầu sáp nhập. Trải qua màn giao hoan kịch kiệt vừa rồi, huyệt khẩu đã trở nên ướŧ áŧ và lỏng. Chỉ chốc lát sau, côn th*t của nam sinh tóc húi cua toàn bộ đã bị nuốt sống.

Lửa nóng cùng vách ngăn mềm mại, co thắt vừa đủ, côn th*t ở bên trong chỉ có thể dùng từ mất hồn để hình dung. Nam sinh để tóc húi cua nhắm mắt lại hưởng thụ, giữ thắt lưng Vi Dịch Kiệt không ngừng ra vào, mỗi lần đều đem tất cả ra rồi đẩy vào, cứ như muốn đem nội vách đánh vỡ.

Tiếng thân thể chạm vào nhau cùng với tiếng giường cọt kẹt vang động hết căn phòng.

Lúc này những người khác cũng không nhàn rỗi, ba người chưa được hưởng thụ huyệt khẩu kia liền đi ra phía trước Vi Dịch Kiệt. Một người nâng cằm Vi Dịch Kiệt lên, mở to miệng cậu rồi đem chính mình du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn đẩy vào miệng cậu, hai người khác dùng tay cậu thủ da^ʍ để đứng lên. Ba người không ngừng đổi vị trí, làm cho Vi Dịch Kiệt thay phiên liếʍ tính khí của bọn họ.

Nam sinh tóc húi cua cuối cùng cũng bắn, lui đi ra. Ba nam sinh còn lại thay phiên nhau sáp nhập cậu.

Sáu nam sinh sau khi mỗi người tiết một lần liền cùng nhau tổng tiến công Vi Dịch Kiệt. Đầu tiên để Vi Dịch Kiệt ngồi trên bụng một người, rồi một người ở đằng trước, hai người đồng thời tiến nhập cậu, còn hai người khác bức bách Vi Dịch Kiệt giúp bọn họ khẩu giao, còn lại hai người đành phải lấy tay Vi Dịch Kiệt thủ da^ʍ cho mình. Tùy thời điểm sáu nam nhân lại thay đổi tư thế, đem Vi Dịch Kiệt đặt ở trên giường, mông nhếch lên để lộ huyệt khẩu không ngừng chảy ra chất lỏng, một người sáp nhập còn những người khác lấy chân cậu để ma xát tính khí, cuối cùng bắn đầy chất lỏng màu trắng lên người Vi Dịch Kiệt.

Cuối cùng sáu nam sinh cũng ngừng không tra tấn Vi Dịch Kiệt nữa. Vi Dịch Kiệt sớm đã không còn sức lực nằm xụi lơ ở trên giường. Trên người toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙, hai chân cậu mở ra rất lớn, có thể thấy rõ hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu không ngừng chảy ra từ huyệt khẩu.

•••

Ngày hôm sau, Vi Dịch Kiệt được người ta nâng trở về công trường.

Ngày hôm đó, cậu nói mình bị ốm để nằm nghỉ ở trong lều.

Khi Vi Dịch Kiệt được nâng trở về công trường, nhân viên tạp vụ đều đã bắt đầu làm việc, cậu từ lúc trở về đều nằm nghỉ ở trên giường, cho nên trong công trường không ai biết Vi Dịch Kiệt rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngược lại trên đường trở về bị rất nhiều người chỉ chỏ. Vi Dịch Kiệt biết chuyện cậu nửa đêm lẻn vào ký túc xá nữ đã bị kể lại thành câu chuyện của một nông dân công ngu xuẩn. Hơn nữa, cho dù được một trong những nam sinh kia đưa về, cậu cũng không có khí lực cãi cọ.

Ở trong lều nghỉ ngơi cả một buổi sáng, đến buổi trưa, Vi Dịch Kiệt bắt đầu bị tiêu chảy. Cố nén cảm giác toàn thân đau nhức cùng không khoẻ, Vi Dịch Kiệt không ngừng chạy WC, cuối cùng chưa kịp ăn gì, cậu liền ngất đi.

Khi Vi Dịch Kiệt tỉnh lại thì trời đã tối, Vi Dịch Kiệt nằm trên giường trong lều khóc không ra nước mắt. Thân là một người nam nhân, vậy mà tối hôm qua lại bị mấy nam nhân coi cậu là nữ nhân thay nhau bạo hành. Vi Dịch Kiệt cảm thấy tôn nghiêm của cậu – của một người đàn ông đã bị xé nát. Cậu vẫn chưa có tiền cho phụ thân chữa bệnh, không, tất cả chuyện này hết thảy đều do cô gái kia – Lam Hinh!

Vi Dịch Kiệt còn nhớ tối hôm qua một vài người một bên bạo hành cậu, một bên uy hϊếp cậu không được gặp Lam Hinh nữa. Thực rõ ràng những người đó đều là do Lam Hinh nhờ giúp đỡ. Cậu luôn bị Lam Hinh lừa dối, nếu không phải bởi vì phụ thân bệnh nặng cậu cũng không tính toán đòi Lam Hinh lại số tiền này, coi như cậu tiêu tiền mua giáo huấn đi.

Nhưng hiện tại cậu phải làm gì bây giờ? Vi Dịch Kiệt theo thói quen đưa tay lên nắm lấy khối ngọc trên cổ, nhưng mà lúc này phát hiện không thấy khối ngọc!

Khi Vi Dịch Kiệt chuẩn bị rời quê lên thành thị, phụ thân đã đưa cho cậu, nói là vật gia truyền của Vi gia. Trong nhà chỉ có mình cậu là con trai, hiện tại phải đi xa quê, phụ thân trong lòng không thể nề hà, liền đem viên ngọc giao cho Vi Dịch Kiệt, cũng coi như phù hộ cậu ra ngoài làm công có thể thuận lợi bình an. Cho nên viên ngọc kia đối với Vi Dịch Kiệt là vô giá, chính là hiện tại cư nhiên không thấy!

Nói không chừng là ngày hôm qua… Đêm qua, có lẽ bị mấy nam sinh kia cầm đi! Không biết bọn họ đã đem đi bán hay ném đi luôn rồi? Cậu làm thế nào tìm được họ bây giờ?

Vi Dịch Kiệt thống khổ sắp khóc đi ra, nhưng lúc này cậu bỗng nhớ tới còn có chuyện quan trọng hơn.

Vi Dịch Kiệt nhẫn nại cảm giác hạ thể bị xé rách đứng lên, rồi lấy cuốn danh bạ từ trong chiếc túi du lịch để quần áo của mình. Sau đó đi ra buồng điện thoại công cộng ngoài công trường.

Điện thoại gọi một hồi trong nhà cũng không ai nhấc máy, Vi Dịch Kiệt đành phải gọi cho tỷ tỷ. Nhưng mà khi tỷ tỷ bắt máy, Vi Dịch Kiệt bỗng nghe tiếng khóc của tỷ tỷ, nói phụ thân đã qua đời.

Tắt điện thoại, trong đầu Vi Dịch Kiệt lúc này cứ hiện lên câu nói của tỷ tỷ “Ba ba đêm qua đã mất rồi.” Lúc này thân thể đau đớn cùng mỏi mệt đã sớm không còn cảm giác, Vi Dịch Kiệt dựa người vào buồng điện thoại ôm chân mình khóc nấc lên.

Tiền không có, tôn nghiêm không có, ngọc không có, phụ thân không có, cái gì cũng không có …

Vi Dịch Kiệt không biết mình sống còn ý nghĩa gì nữa, từ trước đến giờ con người cậu chưa bao giờ rơi vào tuyệt vọng như thế này. Cho dù năm đó bỏ lỡ con đường đại học đi làm công, cậu cũng không vì như thế mà tuyệt vọng cùng cực bi ai.

Khóc một hồi lâu, Vi Dịch Kiệt cuối cùng đứng lên, ánh mắt cậu đã trở nên trống rỗng, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.

Vi Dịch Kiệt không biết tại sao mình lại ra hồ sen gần công trường. Đứng ở đó một hồi, rồi kiên quyết nhắm mắt lại, đem thân thể hướng xuống hồ sen…

Ngay khi Vi Dịch Kiệt định thả người xuống, một bàn tay to lớn bỗng nắm lấy tay cậu kéo lại.

“Anh muốn tự sát? Hồ sen này sâu nhất cũng chưa quá đầu người.”

Nghe giọng nói có chút quen thuộc, Vi Dịch Kiệt bỗng run rẩy. Cậu biết đây là thanh âm của thập ma. Cậu quay đầu lại, quả nhiên giữ chặt tay cậu chính là nam sinh to lớn ngày hôm qua.

Vi Dịch Kiệt sợ tới mức rút tay khỏi tay nam sinh, rồi lui lại mấy bước khẩn trương nhìn y.

“Sao vậy? Anh như vậy lại sợ tôi? Tối hôm qua…”

Nam sinh còn chưa kịp nói hết, Vi Dịch Kiệt liền phẫn nộ đứng dậy rống lên.

“Câm mồm!”

“Là anh có ý đồ bất chính, chúng tôi mới ‘giáo huấn’ anh một chút, người như anh còn cảm thấy hổ thẹn sao?” Lời nói của nam sinh tràn ngập ý khinh thường.

Vi Dịch Kiệt phẫn nộ, thân thể không ngừng run rẩy, cuối cùng cậu không nói gì, xoay người trở về công trường. Bộ dạng cậu lảo đảo, tùy cơ hội có thể té ngã.

Buổi tối trở lại lều, Vi Dịch Kiệt bắt đầu phát sốt, hạ thể cũng ẩn ẩn đau, hơn nữa một ngày đều không có ăn cái gì lại tiêu chảy, dạ dày sớm đã không còn gì, Vi Dịch Kiệt nằm ở trên giường, ngay cả chút khí lực cũng không có.

Vi Dịch Kiệt nằm ở trong lều, không ai quan tâm cậu, cậu cũng không hy vọng có người quan tâm cậu, chỉ mong phát sốt rồi chết cũng được.

Ngày hôm sau, Vi Dịch Kiệt không có đi làm, cả thuốc cũng không uống, nằm trong lều cả ngày. Ý thức cậu cũng càng ngày càng mơ hồ. Không biết qua bao lâu, cậu đột nhiên cảm thấy một trận mê muội, rồi sau đó lại được ai bế lên.

Người nọ có l*иg ngực dày rộng ấm áp, Vi Dịch Kiệt gắt gao ôm cổ người nọ. Y làm cho cậu nhớ tới phụ thân, cậu còn nhớ rõ mới trước đây mỗi lần cậu phát sốt phụ thân cũng bế cậu như vậy đi tìm thầy thuốc; khi còn học trung học phụ thân cũng xách những túi đồ dùng cùng thức ăn nặng đi rất xa để đưa cho cậu, phụ thân ngày càng già đi, cho nên sau khi tốt nghiệp trung học cậu không đi học đại học. Sau lần đó cậu thường xuyên thấy cha ở trong phòng gạt trộm nước mắt.

“Ba ba… ba ba… ba ba…”

Ý thức mông lung, Vi Dịch Kiệt không ngừng nói nhảm… cậu sẽ không, không bao giờ được nói chuyện với phụ thân nữa.

•••

Thời điểm Vi Dịch Kiệt tỉnh lại, bỗng phát hiện mình nằm ở trong bệnh viện, trên tay cắm ống truyền dịch chảy tí tách. Nhưng trước hết đập vào mắt cậu là gương mặt làm cho cậu vừa sợ hãi vừa chán ghét.

“Anh tối hôm qua phát sốt đến 40 độ, không phải tôi đúng lúc đem anh đưa tới bệnh viện thì đã sớm mất mạng.”

“Cậu… tại sao lại làm vậy…”

“Người bình thường không phải trước tiên phải nói cảm ơn sao?”

Đối với người này nói cảm ơn, Vi Dịch Kiệt không làm được, cậu không nói gì xoay đầu sang chỗ khác.

“Không nói? Anh nha, không phải muốn tự sát đấy chứ? Nhìn không ra anh lại có thể làm vậy…”

“Có thể hay không mời cậu nhanh rời đi?” Vi Dịch Kiệt nhỏ giọng đánh gãy lời y.

“Cũng nên xem lại ai đã cứu anh!”

“Tôi tuyệt đối không cần cậu cứu.”

“Thật sự là không biết xấu hổ a!”

Người nọ bỏ lại một câu phẫn nộ rồi quay người bước đi.

Tên dân công lôi thôi kia dám nói chuyện với hắn như vậy? Cũng không xem lại hắn vì sao hôm qua phải chạy đến công trường đi, nơi vừa nhỏ hẹp vừa dơ bẩn lại tràn ngập tanh tưởi, thời điểm hắn bế cậu ta lên, mùi hôi trên người cậu càng làm hắn ghê tởm.

Mình nhất định điên rồi nên mới lo lắng cho tên dân công đó! Không phải ngày đó gặp anh ta rồi sau đó thượng anh

ta nên hắn mới uống nhầm thuốc đấy chứ, cư nhiên rảnh rỗi lại chạy đến khu bẩn thỉu đó.

Hàn Vĩ càng không ngừng mắng trách chính mình, nổi giận đùng đùng rời khỏi bệnh viện.