Ngay khi Hàn Vĩ còn chưa giải quyết xong rắc rối với Hạ Tử Kiệt, trong vòng một tháng ngân hàng lại liên tục gửi đến thông báo rút tiền, thẻ tín dụng của hắn được dùng liên tục.
Hàn Vĩ rốt cục nhịn không được nhờ Trương Khoan đi điều tra xem Lam Hinh tiêu tiền vào cái gì, không lâu sau Trương Khoan liền đem về kết quả. Nghe xong, Hàn Vĩ cảm thấy có chút tức giận nhưng cũng cảm thấy được để ý liêu bên trong.
Buổi tối cuối tuần, sau khi huấn luyện chấm dứt, Hàn Vĩ không có trực tiếp quay về chỗ ở mà đi tới mấy quán bar gần trường.
Quán bar lúc nào cũng mở nhạc chói tai, ở đây có cả nam lẫn nữ trẻ tuổi đều đong đưa thân thể theo nhạc. Hàn Vĩ cố gắng đựng mãnh liệt, chậm rãi đi tìm Lam Hinh thân ảnh.
Nhưng dạo quanh quán bar một hồi cũng không tìm thấy Lam Hinh, Hàn Vĩ đành phải bỏ cuộc. Một đôi nam nữ bên cạnh không cẩn thận đυ.ng trúng hắn, lại không thèm xin lỗi mà bỏ đi.
Hàn Vĩ có chút phản cảm nhìn đôi nam nữ kia, chỉ thấy bọn họ quẹo vào một chỗ. Hàn Vĩ ngay lập tức đuổi theo. Nguyên lai đôi nam nữ kia đi đến là WC, mà trên hành lang hôn ám có thể nhìn thấy mơ hồ bóng người.
Hàn Vĩ nghĩ đã đến đây rồi thì chi bằng đi vào trong. Vừa đi vừa chú ý người nằm trên hành lang.
Còn cách khoảng năm thước, Hàn Vĩ liền thấy được Lam Hinh, chỉ thấy cô tóc rối tung ngồi dưới đất, một tay cầm ống chích đâm vào động mạch cánh tay còn lại tiêm cái gì đó.
Lam Hinh cũng thấy được Hàn Vĩ đứng trước mặt mình, nhưng nhìn Hàn Vĩ cũng không có quá lớn phản ứng, chỉ ngẩng đầu vẻ mặt hưởng thụ cảm thụ được kɧoáı ©ảʍ mà chất lỏng trong ống chích mang lại.
Rốt cục Hàn Vĩ nhìn không nổi nữa, tay đoạt lấy ống chích trong tay Lam Hinh, kéo cô đứng lên.
Lúc này chất lỏng trong ống chích toàn bộ đã đi vào trong cơ thể Lam Hinh, cảm giác vui sướиɠ làm cho Lam Hinh ngoài say mê ra thì không còn phản ứng gì, tuỳ tiện để Hàn Vĩ lôi ra khỏi quán bar.
Chờ đến khi Lam Hinh phục hồi tinh thần lại, cô mới phát hiện chính mình đã bị Hàn Vĩ đưa về chỗ ở ở trường học. (QT ghi là chỗ ở đích trường học, không biết có phải là KTX không? Mấy chương trước tớ đều để là nhà, sẽ sửa)
Vi Dịch Kiệt nhìn thấy Hàn Vĩ kéo theo Lam Hinh đầu tóc rối bù mà vẫn còn nở nụ cười thì có chút hoảng sợ, Hàn Vĩ đi vào trong liền dẫn Lam Hinh vào phòng ngủ, rồi dùng chân đóng mạnh cửa lại.
Hàn Vĩ đem Lam Hinh thả lên trên giường, sau đó hung hăng cho Lam Hinh hai cái tát.
“Cô chuyện khác không làm, vì cái gì cố tình lại sa vào hút chích?”
Hàn Vĩ nói xong lại kéo lấy tóc Lam Hinh làm cho cô nhìn chính mình, mặt Lam Hinh tái nhợt vì hắn tát thô bạo mà có chút sưng đỏ.
Bị Hàn Vĩ tát qua cũng làm cho Lam Hinh phục hồi tinh thần lại một chút, cô nhìn Hàn Vĩ, trong mắt hiện ra vài phần cam chịu cùng tuyệt vọng sau đó bật cười.
“Tôi chỉ là tìm kiếm cho mình chút khoái hoạt thôi, anh quản cái gì?”
“Cô có biết hút chích có hậu quả gì không?”
“Khoái hoạt, tự do, nó có thể cho ta quên hết tất cả phiền não!”
Lam Hinh nói xong liền bật cười, hơn nữa mở ra song chưởng loạn vũ một chút, hàn vĩ nhịn không được lại phiến nàng một bạt tai.
“Cô điên đủ rồi!”
Lam Hinh bị đánh cho vùi đầu vào chăn, vì thế cô dùng hai tay bưng kín mặt mình. Thân thể cũng bắt đầu hơi hơi co rúm, chỉ chốc lát sau Hàn Vĩ chợt nghe tiếng khóc của cô truyền đến.
“Tôi điên rồi, tôi quả thật là điên rồi. Ai bảo các người, một người cho tới bây giờ cũng không quan tâm tôi không hiểu tôi! Tôi làm sai cái gì? Bởi vì tôi sinh ra là nữ, cho nên cha từ nhỏ chán ghét tôi, mẹ cũng bởi vì tôi sinh ra khiến cuộc sống của bà không được suông sẻ mà ghét bỏ. Còn tôi từ nhỏ đến lớn vẫn đều như vậy thích anh, chính anh cũng không thích nữ nhân chỉ thích nam nhân! Tôi làm sai cái gì? Tôi là nữ thì có cái gì sai?”
Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Hàn Vĩ như tan biến, hắn bắt đầu cảm thấy cô gái này vừa đáng giận vừa đáng thương. Hàn Vĩ vẫn hiểu được, ở ngoài mặt Lam Hinh nhìn người mình thích lại thích người khác không ngừng làm cô tổn thương, mà người đó cũng chính là hắn.
Hàn Vĩ vươn tay xoa đầu Lam Hinh, lại lập tức bị cô đẩy tay hắn ra.
“Là anh nói sẽ không can thiệp chuyện của nhau! Anh hiện tại dựa vào cái gì quản tôi?” Lam Hinh đột nhiên thét chói tai rồi ngồi dậy cùng Hàn Vĩ mặt đối mặt.
“Cô ở bên ngoài cùng nam nhân làm loạn mang thai tôi đều có thể không ngại, nhưng đi hút chích tôi không thể không quan tâm.”
“Anh cho là thú vui đó rất khó coi đi? Tôi chính là muốn ma tuý, tôi phải khiến anh tán gia bại sản đến bồi tôi!”
Hàn Vĩ không nhịn được lại hướng Lam Hinh cho một bạt tai, Lam Hinh tuy che mặt nhưng vẫn là có thể nhìn đến thấy khóe miệng cô có tơ máu chảy ra.
“Cô tự ái một chút không được sao? Không được yêu thích liền lấy đó làm lý do? Rất nhiều người nếu là cô kỳ thật đã thực hạnh phúc, chính là cô lại quá mức cố chấp, tôi không phải hứa với cô sau khi kết hôn tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô sao?”
“Tôi không chỉ muốn anh đối tốt với tôi, mà là tôi phải lòng anh!”
Lam Hinh nói xong đột nhiên kích động ngồi dậy nắm lấy vạt áo Hàn Vĩ.
“Mọi người là anh, còn kém trái tim này sao?”
Hàn Vĩ sau khi đi ra khỏi phòng, Lam Hinh đã chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài một mảnh tối đen, chỉ có trong phòng tắm ẩn ẩn lộ ra ánh đèn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nước dội ào ào.
Hàn Vĩ trở về phòng mình, sau đó châm một điếu thuốc lá, dựa vào lan can ban công. Gần đây đã xảy ra nhiều sự tình, làm cho hắn khó có thể ứng phó.
Ban đêm không khí thực buồn, gió thỉnh thoảng thổi cũng mang theo nhiệt độ làm cho người ta phiền toái. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Vi Dịch Kiệt, thời tiết cũng là oi bức như vậy, lúc ấy trời quá tối, hắn hoàn toàn thấy không rõ mặt hắn. Sau lần đó Lam Hinh bắt đầu không ngừng hướng hắn nhắc tới Vi Dịch Kiệt, hy vọng hắn có thể giáo huấn Vi Dịch Kiệt một chút. Hiện tại ngẫm lại lúc ấy lời nói của Lam Hinh rốt cuộc có bao nhiêu có độ đáng tin cậy đâu? Nhưng khi Lam Hinh đưa ra hoang đường đề nghị, hắn lại không chút do dự đáp ứng. Đến đêm kia khi hắn rốt cục thấy rõ ràng mặt Vi Dịch Kiệt, vốn chỉ là một lần chơi trò chơi tình ái, lại làm cho hắn muốn ngừng mà không được, hắn căn bản không nghĩ tới sau lưng Vi Dịch Kiệt che giấu nhiều chuyện như vậy, hắn lại càng không đoán trước được tâm chính mình cũng bắt đầu thích Vi Dịch Kiệt.
“Cậu ở đây làm gì?”
Nghe được thanh âm, Hàn Vĩ quay đầu lại nhìn, thấy Vi Dịch Kiệt mặc một áo thun cùng quần đùi, tóc còn tích bọt nước. Hàn Vĩ chống tay lên mặt đất đứng dậy.
“Tôi suy nghĩ về anh.” Hàn Vĩ chống tay lên lan can cười nói.
“Lam Hinh thế nào?” Vi Dịch Kiệt cảm thấy có chút thẹn liền chuyển đề tài.
“Anh vì cái gì như vậy quan tâm cô ta? Anh biết chuyện cô ta làm không? Chẳng lẽ anh không hận cô ta không?”
“Hận, còn chưa tính.”
“Còn tôi?”
Vi Dịch Kiệt thật lâu không có trả lời, Hàn Vĩ vươn tay lên kéo cậu vào trong lòng ngực.
“Anh hận tôi cũng tốt, ít nhất tôi có thể ở lòng của anh chiếm một phần nhỏ nào đó.”
Hàn Vĩ vùi đầu vào cổ Vi Dịch Kiệt, hấp thu hắn tắm rửa lúc sau trên người phát ra đích thản nhiên đích xà phòng hương. Hàn Vĩ biết mình mỗi lần ở cùng người này, thần kinh đặc biệt thả lỏng, giống như là bị nam nhân đạm bạc ảnh hưởng. Hàn Vĩ cũng biết Hạ Tử Kiệt mà trước đây hắn mê luyến là người này, mà tạo hoá cũng thật biết trêu ngươi, nhiều năm sau này, người này thay đổi thân phận xuất hiện trước mặt hắn, lại vẫn làm cho hắn si mê lần thứ hai.
Không biết khi nào tay Vi Dịch Kiệt đã vòng qua người Hàn Vĩ.
Hồi lâu, Hàn Vĩ ngẩng đầu lên nhìn Vi Dịch Kiệt.
“Tôi có thể hôn cậu không?”
Vi Dịch Kiệt tự hỏi một hồi rồi nhắm hai mắt lại, hàn Vĩ cười rồi không ngừng hôn nhẹ lên môi cậu.
“Nói cho tôi biết chuyện của anh, còn chuyện gì tôi không biết, đều nói cho tôi hết.”
Vi Dịch Kiệt cùng Hàn Vĩ nhìn nhau một hồi, rốt cục vẫn là nhát gan cúi đầu.
“Không có.”
Tháng tám, đại vận hội mà Hàn Vĩ đã luyện tập gần một năm cũng đã bắt đầu khai mạc.
Nhưng mà chuyện của Lam Hinh cùng Hạ Tử Kiệt đều đem hắn kẹp chặt ở giữa.
Buổi tối ngày hôm đó, Lam Hinh bị Hàn Vĩ nhốt trong phòng Vi Dịch Kiệt, Hàn Vĩ ngăn không cho cô sử dụng thuốc phiện, còn mời thêm nhiều nhân viên cai nghiện đến khám cho cô. Vi Dịch Kiệt nhìn thấy Lam Hinh như vậy thì không biết nên nói cái gì cho phải, hồi trước Lam Hinh không ngừng mượn tiền hắn, hắn cũng chưa từng tìm hiểu xem Lam Hinh cần nhiều tiền như vậy làm gì.
Mà Hạ Tử Kiệt thường xuyên cố tình gây sự làm cho Hàn Vĩ còn đang phiền não chuyện Lam Hinh cảm thấy thêm phiền toái, tùy thời mới có thể đánh tới đích điện thoại, động đã nói phải tự sát uy hϊếp làm cho hàn vĩ khó có thể ứng phó, nhưng hắn không thể đem chuyện này nói cho người vẫn luôn hỏi thăm em trai mình Vi Dịch Kiệt.
Khai mạc đại vận hội là một cơ hội, có thể cho Hàn Vĩ tạm thời trốn tránh trước mắt hết thảy.
Hàn Vĩ rời đi, để lại Lam Hinh cho Vi Dịch Kiệt.
Tuy rằng Trương Khoan dựa theo chỉ thị của Hàn Vĩ, trong khoảng thời gian này vẫn không ngừng canh trước cửa nhà, mà Đào Mộng Lâm thi thoảng lại đến đây, Vi Dịch Kiệt mỗi ngày nghe tiếng la khóc bên trong cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lam Hinh mỗi ngày bất luận ngày đêm, chỉ cần lên cơn nghiện sẽ khó chịu, càng không ngừng đập cửa khóc la “Van cầu anh cho tôi đi ra ngoài”, Vi Dịch Kiệt mỗi lần đều như vậy chỉ có thể ở ngoài cửa đi qua đi lại không biết nên như thế nào mới phải.
Hàn Vĩ tuy rằng mỗi ngày gọi điện thoại trở về hỏi tình hình của Lam Hinh, Vi Dịch Kiệt mỗi lần đều chỉ có thể nói dối là tốt lắm.
Nhưng thực tế tình hình của Lam Hinh càng ngày càng… gõ cửa khóc nháo không xong, Lam Hinh bắt đầu tuyệt thực, có một lần Vi Dịch Kiệt đưa cơm đến cho cô, lại thấy cô ngất trên sàn, không đề phòng mà bị Lam Hinh đánh đến bất tỉnh, sau đó cô nhân cơ hội chạy thoát ra ngoài, kết quả lại bị Trương Khoan bắt trở về. Chạy trốn không thể, mỗi khi lên cơn nghiện Lam Hinh lại đập đầu mình vào vật cứng, đợi đến khi có người phát hiện cô đã muốn hấp hối.
Khi Hàn Vĩ trở về, mang theo huy chương vàng đại vận hội, lại nghe được tin Lam Hinh đã nhập viện, vì thế vừa về đã chạy ngay đến bệnh viện.
Sau vài ngày, Hàn Vĩ cũng không có quay về trường học đích chỗ ở.
Rốt cục khi thấy Hàn Vĩ, hắn lại không nói gì đã trực tiếp lôi Vi Dịch Kiệt đến bệnh viện. Vi Dịch Kiệt hoàn toàn không rõ Hàn Vĩ vì cái gì muốn dẫn cậu đến bệnh viện, cho đến khi bị mang đến phòng lấy máu, Vi Dịch Kiệt lén lật xem bảng xét nghiệm một chút, lại thấy ghi “HIV”, Vi Dịch Kiệt sợ tới mức một câu cũng không nói ra được.
Cuối cùng, Vi Dịch Kiệt cũng không có hỏi Hàn Vĩ vì cái gì muốn dẫn cậu đến thử máu.
Cho dù ngu muội không biết, Vi Dịch Kiệt vẫn biết kiểm tra HIV để làm cái gì. Trước kia lúc còn ở công trường có người đã giảng giải cho bọn họ, nói hành vi đồng tính rất dễ dẫn đến HIV.
Cả ngày, Vi Dịch Kiệt đều đứng ngồi không yên. Tuy kiểm tra chỉ trong nháy mắt, tất cả những thứ cậu tự hỏi trong đầu lại dường như đình chỉ trong một khắc.
Hiện tại, cậu có chút mờ mịt cũng có chút sợ hãi, lẳng lặng ngồi lui ở trong góc phòng tối.
Không biết qua bao lâu, cậu nghe được tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Vĩ đã đứng ngay cạnh cửa.
Nhìn Vi Dịch Kiệt thối lui ở góc, Hàn Vĩ chậm rãi đi đến chỗ cậu, sau đó ôm cậu vào trong ngực.
“Không có việc gì, là âm tính, anh không có vấn đề thật sự thật tốt quá.
Nghe bản thân mình không có việc gì, Vi Dịch Kiệt kinh ngạc cũng không quá cao hứng, mà là…
“Còn cậu?”
“Tôi?”
Ngữ khí Hàn Vĩ tràn ngập khó hiểu, Vi Dịch Kiệt mới ý thức được chính mình có lẽ nghĩ sai cái gì rồi.
“Tôi cũng không có việc gì.”
Phát giác Vi Dịch Kiệt tâm tư, Hàn Vĩ cảm thấy thực vui vẻ, không khỏi dùng sức hôn cậu.
Mỗi lần cùng cậu hôn môi, Hàn Vĩ luôn không khống chế được chính mình. Chính là hôn môi căn bản không thể thỏa mãn, hắn thích tiến vào bên trong cậu, thích cảm thụ độ ấm của cậu, nhưng hôm nay Hàn Vĩ lại khống chế được mình, không có làm gì nữa.
Buông ra Vi Dịch Kiệt, Hàn Vĩ yêu thương lấy tay ở vuốt mặt cậu một trận, hắn hy vọng sẽ luôn nhớ cảm giác khi ở cạnh người này.
Hàn Vĩ hiểu được, quan hệ của bọn họ tới cuối cùng, hắn cũng phải trả lại tự do cho Vi Dịch Kiệt.
“Anh… đi đi.”
Nghe được Hàn Vĩ nói, Vi Dịch Kiệt sửng sốt.
“Đi? Đi đâu?”
“Đi bất cứ nơi nào đều được, anh tự do.” Hàn Vĩ nói xong thu hồi cánh tay vẫn luôn sờ trên mặt Vi Dịch Kiệt. “Anh xem xem có đồ gì này nọ muốn lấy đi thì toàn bộ đem đi đi, chuyện của anh với Hạ bá bá nếu anh không muốn nói thì tôi cũng sẽ không nói gì, tôi cũng có thể giữ bí mật cho anh vô điều kiện. Tôi đã nói A Khoan chuẩn bị tiền ở dưới lầu đợi anh, nếu anh không có chỗ nào để đi tôi cũng có thể cung cấp cho anh nơi ở, anh về sau có cần gì nói tôi, tôi sẽ chu cấp cho anh. Anh không cần miễn cưỡng chính mình ở cùng tôi nữa, cũng sẽ không bị tôi uy hϊếp.”
Nghe Hàn Vĩ nói, Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy được đại não trống rỗng.
Chuyện này rõ ràng là chuyện cậu đã chờ đợi rất lâu, chính là cậu không nghĩ tới giờ khắc này, cậu nhưng lại không có một chút cảm giác vui sướиɠ.
Tâm một góc như bị bẻ vụn, chỉ còn lại một phần không nguyên vẹn
Cậu nghĩ có lẽ giờ khắc này cậu thật sự quá cao hứng, chỉ là chuyện cao hứng cậu thật sự trải qua quá ít, cho nên cậu căn bản không biết nên làm ra phản ứng như thế nào mới có thể biểu đạt khoái hoạt của chính mình.
Tháng 10, Vi Dịch Kiệt tham gia thi đại học.
Ngày vừa thi xong, thời tiết đột nhiên chuyển lạnh. Vừa ra trường khỏi trường thi, Vi Dịch Kiệt chỉ mặc mỗi một chiếc áo đơn trên người lạnh đến run run.
“Dịch Kiệt, thi xong cảm giác như thế nào?”
Đào Mộng Lâm đã ở bên ngoài trường thi đợi nửa giờ, nhìn thấy Vi Dịch Kiệt đi ra liền chạy nhanh áo khoác tiến lên đưa cho Vi Dịch Kiệt.
“Đào lão sư thật sự là cám ơn anh, thi xong cảm giác cũng không tệ lắm.”
Vi Dịch Kiệt cười cười, tiếp nhận áo trong tay Đào Mộng Lâm mặc vào. Nhưng Vi Dịch Kiệt nào biết rằng cái này áo khoác kỳ thật là do Đào Mộng Lâm cảm thấy thời tiết đột nhiên biến chuyển, bỏ nhiều giờ tìm cho hắn.
“Hiểu Linh nói tối hôm nay phải làm một bữa tiệc lớn đến chúc mừng cậu.”
“Chị thật là, tôi còn không chắc nhất định sẽ mời mọi người đi ăn lại.”
“Không sao”
Đào Mộng Lâm vỗ vỗ vai Vi Dịch Kiệt, hai người nhìn nhau cười, cùng nhau ngồi trên xe bus về nhà.
Từ lúc chia tay với Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt phải sang nhà Vi Hiểu Linh chị cậu ở.
Chị và anh rể là làm tiểu bản sinh ý, còn mang theo một đứa nhỏ, một nhà ba người ở một phòng cho thuê đơn giả, thêm Vi Dịch Kiệt vào ở chung có chút chậy chội.
Sau đó nhờ Đào Mộng Lâm chủ động đưa ra đề xuất cho Vi Dịch Kiệt ở nhà anh, hơn nữa nếu hai người sinh hoạt chung cùng nhau thì Đào Mộng Lâm có thể có nhiều thời gian hơn phụ đạo cho Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt cũng cảm thấy không tồi liền tới nhà Đào Mộng Lâm.
Tuy rằng phòng thuê của Đào Mộng Lâm cũng không lớn, nhưng hai người ở vẫn miễn cưỡng có thể, chỉ là không có dư thừa không gian cho thêm một giường ngủ, Vi Dịch Kiệt phải mỗi ngày cùng Đào Mộng Lâm ngủ chung một cái giường.
Ngay từ đầu Vi Dịch Kiệt có chút lo lắng, dù sao Đào Mộng Lâm từng tại giường hướng cậu đưa ra không an phận yêu cầu. Nhưng ở cùng Đào Mộng Lâm vài ngày, anh cũng không có quá phận hành động hoặc đưa ra không an phận yêu cầu, Vi Dịch Kiệt cũng cũng chậm chậm yên tâm.
Ở cùng Đào Mộng Lâm cảm giác kỳ thật tốt lắm, bởi vì bọn họ tính cách có điểm tương đồng, lại không có mâu thuẫn xung đột, Đào Mộng Lâm tựa như một người anh ôn hoà uyên bác, mà Vi Dịch Kiệt vẫn coi anh như một người thầy tốt bạn hiền.
Mỗi khi rảnh, Vi Dịch Kiệt ngẫu nhiên cũng sẽ cùng Đào Một Lâm đến thăm nhà tỷ tỷ. Mà tỷ tỷ cũng thường xuyên lo lắng sợ cậu học hành không nhớ lâu, thỉnh thoảng lại mang chút thuốc bổ tặng cho.