“Đào lão sư anh vào đi.”
Không ai nhớ rõ ngày sinh nhật mà ngay cả chính Vi Dịch Kiệt còn
quên, Vi Dịch Kiệt vẫn là cảm thấy thật cao hứng, cậu
nhanh tay tiếp nhận bánh kem trong tay Đào Mộng Lâm rồi mời anh
cửa. Thấy Vi Dịch Kiệt cao hứng nghênh đón mình, Đào Mộng Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi theo cậu vào trong.
Đem bánh
kem bỏ vào tủ lạnh, hai người cứ theo lẽ thường bắt đầu buổi học cuối tuần như bình thường. Bởi vì Đào Mộng Lâm còn đang đi học, chương trình trung học có điều, so sánh khẩn trương, buổi sáng thứ sáu Đào Mộng Lâm còn phải đi học, chỉ có thứ
sáu buổi chiều mới có thể nghỉ ngơi và kiên trì tới dạy cho
Vi Dịch Kiệt học.
“Buổi tối hôm đó thật sự xin lỗi, tôi không nên hướng cậu
đưa ra yêu
cầu như vậy.”
Nghe Đào Mộng Lâm đột nhiên giải thích chuyện tối đêm đó, Vi Dịch Kiệt có chút luống cuống tay chân.
“Chuyện hôm đó vẫn là không
nên nói ra.”
“Tôi cảm thấy thực sự rất lo lắng, sau tối hôm đó tôi thật sự thực hối hận cũng thực sợ hãi, hôm nay tôi thậm chí sợ đến đây sẽ bị cậu đuổi đi. Dịch Kiệt, chúng ta
còn có thể như bây giờ được không?”
“Đương nhiên có thể, Đào lão sư tôi thật sự thực cảm tạ anh đã phải đi làm (?) còn rút ra thời gian đến dạy tôi, anh phụ đạo cũng tốt lắm. Chỉ là… tôi không phải đồng tính.”
Nghe vậy, Đào Mộng Lâm cúi đầu đem ánh mắt di chuyển
sang cuốn sách giáo khoa nằm trên bàn, không trả lời. Vi Dịch Kiệt thấy
thế cũng không muốn nói thêm, đem chú ý trở lại sách giáo khoa.
“Kiệt ca, tôi mang tới phu thủy được thích cậu thấy được không?”
Lam Hinh đột nhiên hét lớn từ
trong phòng đi ra, tầm mắt Vi Dịch Kiệt cùng Đào Mộng Lâm đồng thời đều
hướng về phía Lam Hinh vẫn
còn mặc váy ngủ cùng đầu tóc rối tung.
“Có khách sao? A
— đây không phải Đào lão sư sao?”
Lam Hinh nhìn một chút liền nhận ra Đào Mộng Lâm, Đào Mộng Lâm đành phải đối Lam Hinh cười cười lễ phép gật đầu. Theo ấn tượng của Đào Mộng Lâm, Lam Hinh trừ bỏ việc đối Hàn Vĩ đặc biệt tốt khi
ở ngoài, những người khác đều coi như không lọt vào mắt, làm cho người ta cảm thấy được cô
tùy hứng lại điêu ngoa.
“Tôi là gia sư dạy Dịch Kiệt.” Đào Mộng Lâm giải thích nói.
“Gia sư?”
“Dịch Kiệt phải thi vào trường cao đẳng.”
“Thật sao?”
Lam Hinh đánh giá Vi Dịch Kiệt một hồi, cười cười đi vào phòng tắm.
“Cô
ta vì sao
lại ở chỗ này? Là Hàn Vĩ cho
sao?” Lam Hinh vừa đi, Đào Mộng Lâm liền xoay người sang chỗ khác hỏi Vi Dịch Kiệt.
“Không phải, là… là tôi…”
“Là cậu cho?!”
“Cô, cô ấy nói như thế nào cũng là hôn thê của Hàn Vĩ, Hàn Vĩ cũng không có phản đối.”
Nghe vậy, Đào Mộng Lâm nghĩ muốn hỏi cái gì, thật lâu về sau mới mở miệng.
“Tôi đã sớm muốn hỏi
cậu, cậu
rốt cuộc là như thế nào với Hàn Vĩ? Cậu
nói không thể nhận đồng tính, lại có thể cùng Hàn Vĩ làm, nếu nói cậu thích ‘thượng’ Hàn Vĩ, nhưng cậu
đối
với Hàn Vĩ tựa hồ không phải là để ý.”
“Anh hẳn là biết cùng Hàn Vĩ sống chung, có rất nhiều việc
tôi đều là bất đắc dĩ.” Trên mặt Vi Dịch Kiệt một chút cũng không có kiên nhẫn.
“Nếu…”
Đào Mộng Lâm đột nhiên hiểu được Vi Dịch Kiệt muốn nói cái gì, lại bị Lam Hinh từ trong phòng tắm đi ra đánh gảy.
“Tôi sẽ không quấy rầy, các người cứ tiếp tục a.”
Lam Hinh nhìn hai người đang nói vừa thấy cô đến thì ngưng bặt, không khỏi mở miệng nhắc nhở, sau đó đi đến tủ lạnh.
“Tại sao lại có bánh kem?” Lam Hinh ngạc nhiên kêu lên.
“Hôm nay là sinh nhật Dịch Kiệt.” Đào Mộng Lâm nói.
“Hôm nay? Hôm nay không phải cũng là sinh nhật của Hạ Tử Kiệt sao?”
Lam Hinh nói xong ngạc nhiên nhìn về phía Vi Dịch Kiệt, đóng cửa tủ lạnh nhìn Vi Dịch Kiệt rồi đi qua luôn.
“Như thế nào lại trùng hợp như vậy? Chẳng những bộ dạng cơ hồ giống nhau như đúc mà ngay cả sinh nhật cũng cùng một ngày?”
“Hạ Tử Kiệt là ai?” Vi Dịch Kiệt trấn tĩnh hỏi lại.
Khuôn mặt cảm thấy hiếu kỳ Lam Hinh nhất thời có vẻ thất vọng.
“Tôi nghĩ anh vẫn là không nên biết Hạ Tử Kiệt là ai, nhưng, Đào lão sư anh nói phải không?” Lam Hinh liếc mắt nhìn Đào Mộng Lâm một cái.
“Đúng vậy.” Đào Mộng Lâm phản ứng lãnh đạm.
“Được lắm, tôi phải đi ra ngoài có chút việc, buổi tối trở về ba người chúng ta cùng nhau tổ chức một buổi tiệc đi!”
Lam Hinh cười nói rồi đi vào phòng thay quần áo, lát sau bước ra cửa đi mất.
•••
Buổi tối khi Lam Hinh trở về, trên bàn cơm đã bãi đầy một đống thức ăn phong phú, đây là nhờ Đào Mộng Lâm dành cả buổi chiều mới làm được.
Tuy rằng ba người tổ hợp có chút kỳ quái, nhưng mà không khí trên bàn cơm phi thường hòa hợp. Tráng miệng sau bữa tối là bánh kem, ba người hợp lực thắp tất cả nến, sau đó bắt đầu hát bài Chúc mừng sinh nhật. Ánh sáng ấm áp – ánh nến chiếu vào khuôn mặt mọi người, làm cho không khí trở nên có chút phiến tình.
“Ước đi!” Lam Hinh vui vẻ địa đề nghị.
“Đúng, Dịch Kiệt ước gì đi.” Đào Mộng Lâm cũng cười nói.
Vi Dịch Kiệt đứng trước bánh sinh nhật của mình có chút thất thần.
Ước? Cậu có nguyện vọng gì để ước đây?
“Vậy ước rằng cuối năm tôi thi được thuận lợi.”
Vi Dịch Kiệt nói mới nói ra liền bị hai người còn lại kháng nghị.
“Nguyện vọng nói ra sẽ không linh, một lần nữa đến một lần, một lần nữa đến một lần!”
Vi Dịch Kiệt đành phải một lần nữa tự hỏi một chút, sau đó yên lặng ở trong lòng ưng thuận ước rồi thổi tắt ngọn nến.
Khi ăn bánh kem, không biết là ai mở một lọ Hương Tân, vì thế ba người mà bắt đầu uống rượu, tất cả mọi người có men say lại bắt đầu ở phòng khách láo nháo. Khi đã quá mệt, tất cả đều tự ngã vào sofa cùng sàn nhà nằm ngủ luôn.
•••
“Hàn Vĩ, hôm nay là sinh nhật của tôi, cậu không có gì muốn tặng cho tôi sao?”
Hạ Tử Kiệt ngồi ở trên đùi Hàn Vĩ, cầm một ly rượu ở trong tay lắc lư qua lại chậm rãi đứng lên. Hàn Vĩ đành phải lấy cái ly ở trong tay hắn, sau đó nâng lên mặt Hạ Tử Kiệt lên.
“Cậu muốn cái gì?”
“Tôi hôm đó không phải đã nói rồi sao? Chẳng lẽ cậu nhanh quên như vậy?”
Hàn Vĩ không trả lời, từ trong quần lấy ra một hộp làm từ vải nhung màu đỏ, mở ra liền thấy một chiếc nhẫn bạch kim sángbóng được khắc tinh xảo ở trong.
“Ngay cả Lam Hinh cậu cũng chưa từng tặng một món quà như vậy ha?”
Hạ Tử Kiệt cười đặc biệt vui vẻ, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp tinh tế nhìn qua.
“Cậu đeo cho tôi đi.”
Hạ Tử Kiệt đem nhẫn đưa lại cho Hàn Vĩ, Hàn Vĩ tiếp nhận rồi đeo chiếc nhẫn đó vào ngón giữa của tay Hạ Tử Kiệt.
Hạ Tử Kiệt cười đưa tay đến trước mắt say mê thưởng thức, nhưng mà Hàn Vĩ một chút cũng không cảm thấy vui vẻ nổi.
•••
Sáng ngày hôm sau, Hàn Vĩ trở lại chỗ ở, nhìn thấy cảnh Lam Hinh ngủ ở trên sofa, mà Đào Mộng Lâm gối lên cánh tay của Vi Dịch Kiệt cùng cậu ngủ ở trên mặt đất.
Thấy cảnh Vi Dịch Kiệt nằm trong lòng Đào Mộng Lâm, trong lòng Hàn Vĩ đột nhiên có loại dự cảm bất hảo.
Hắn như thế nào lại quên mất Vi Dịch Kiệt cùng Hạ Tử Kiệt cơ hồ giống nhau như đúc, Đào Mộng Lâm lại thích Hạ Tử Kiệt, mà tính cách Vi Dịch Kiệt cũng rất tốt, rất khó nói Đào Mộng Lâm có thể hay không…
Càng nghĩ càng phẫn nộ, Hàn Vĩ đi tới chỗ hai người đang nằm, sau đó dùng chân đá lên thân mình Vi Dịch Kiệt.
“Đứng lên.”
Hàn Vĩ mang theo tức giận đánh thức cả hai người, bọn họ nhanh chóng tỉnh giấc. Nhưng Vi Dịch Kiệt mới ngồi dậy liền cảm thấy cánh tay đau nhức, đầu cũng còn chút men say, may mà có Đào Mộng Lâm ở một bên đỡ cậu.
“Nơi này như thế nào lại trở nên loạn như vậy?” Hàn Vĩ không kiên nhẫn nhìn toàn bộ phòng khách hỗn độn, vẻ mặt bất mãn nhíu mày.
“Tối hôm qua chúng tôi có uống chút rượu, thật sự xin lỗi, chúng tôi sẽ dọn ngay.” Đào Mộng Lâm kéo cánh tay Vi Dịch Kiệt, tựa vào bên người cậu hướng Hàn Vĩ giải thích.
Hàn Vĩ nhìn thấy Đào Mộng Lâm cùng Vi Dịch Kiệt mơ hồ thân mật với nhau, trong lòng rất là khó chịu. Trước đây nhìn thấy Đào Mộng Lâm đi theo Hạ Tử Kiệt bên người, Hàn Vĩ cũng không sản sinh ra đố kỵ với Đào Mộng Lâm mãnh liệt như bây giờ.
Có lẽ là bởi vì bên trong nội tâm Hàn Vĩ rất rõ ràng, Hạ Tử Kiệt là không có khả năng sinh tình cảm đối với Đào Mộng Lâm, mà Vi Dịch Kiệt cũng không phải là người hắn có thể nắm giữ.
Hàn Vĩ không muốn nhìn hai người ngồi thân mật trên mặt sàn nữa, quay mặt đi nhìn người còn lại đang ngủ say trên ghế sofa.
“Các người dọn nhanh lên.”
Hàn Vĩ nói xong đi tới chỗ Lam Hinh, sau đó bế thẳng cô đi vào phòng.
Đem Lam Hinh ôm thả lên giường, Hàn Vĩ cũng không đi ra ngoài, đóng cửa lại ngồi ở bên giường.
“Thật khó để anh chủ động ôm tôi a.”
Nghe thấy giọng nói của Lam Hinh, Hàn Vĩ quay đầu lại, lúc này Lam Hinh đã ngồi dậy.
Hàn Vĩ cười khẽ một tiếng.
“Cô đã sớm tỉnh đi?”
“Tôi còn trò gì hay hơn để làm đâu.”
“Thật có lỗi, làm cô thất vọng rồi. Tôi muốn hỏi cô, rốt cuộc còn muốn ở đây bao lâu?”
“Bao lâu? Tôi tính ở lại nơi này như thường ở.” Lam Hinh cười nói với vẻ mặt như muốn nóirằng: ‘Anh có thể làm gì được tôi?’.
“Không, không can thiệp chuyện của nhau, mời cô nhanh rời đi.”
“Tôi không cứng rắn như anh a, tôi chỉ là mượn chỗ ở của anh thôi, anh có thể coi như tôi không tồn tại, các người muốn làm gì tôi cũng không nhìn thấy.”
“Đi! Cô rời đi ngay lập tức cho tôi!”
Hàn Vĩ đột nhiên bắt được cánh tay Lam Hinh, Lam Hinh ra sức giãy dụa đẩy hắn ra.
“Hàn Vĩ anh làm cái gì! Anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy!”
Lam Hinh kêu lên, Hàn Vĩ nhanh chóng bịt kín của miệng cô, đem cô đè ở trên giường, hung hăng trừng mắt nhìn.
“Cô cho là những chuyện cô làm tôi không biết sao?”
Nghe vậy, Lam Hinh thân mình chấn động, ánh mắt lóe ra.
“Chuyện gì? Anh muốn nói về chuyện gì a?”
“Chuyện cô đi phá thai tưởng có thể giấu được tôi?”
“Anh nói bậy bạ gì đó! Căn bản không có chuyện này!”
Lam Hinh dùng sức đẩy Hàn Vĩ ra, nhưng hắn một chút cũng không bị ảnh hưởng.
“Đơn của bệnh viện tôi cũng xem rồi! Cô đã làm gì rồi lại không dám nói ra? Tại sao không dám sinh đứa nhỏ ra?”
“Không có! Tôi không có! Tôi không làm gì cả!” Lam Hinh liều mạng phủ nhận.
“Nói cho tôi biết, ai là cha đứa bé?” Hàn Vĩ căn bản không tin lời của cô.
“Không có! Không có đứa bé nào cả!”
“Nói! Nói mau… Có phải là tên… là Vi Dịch Kiệt hay không?”
Nhìn Hàn Vĩ cà lăm nói, Lam Hinh tựa hồ hiểu ra cái gì, vì thế đột nhiên khóc lên.
“Đúng… chính là anh ta! Tôi vốn là tới tìm anh, nhưng mà anh không có ở đây, tối hôm đó thừa dịp tôi uống rượu anh ta liền… liền đối tôi… Tôi thật sự không muốn cũng không biết kia lần đó lại có… Tôi thật sự không muốn cho anh biết chuyện này. Anh biết không? Sau lần giải phẫu thân thể của tôi vẫn không được tốt, điều kiện của ký túc xá lại kém như vậy, tôi lại không có khả năng về nhà, anh thật sự muốn đuổi tôi đi sao? Sau đêm đó tôi cũng không để anh ta chạm vào tôi, anh phải tin tôi!”
Nghe vậy, Hàn Vĩ buông lỏng tay ra, rời khỏi giường bước ra khỏi phòng.
Lúc này Vi Dịch Kiệt cùng Đào Mộng Lâm còn đang ở trong phòng khách dọn dẹp, Hàn Vĩ cũng không nhiều lời, kéo Vi Dịch Kiệt đi ra ngoài.
“Đi, đi đâu? Cậu muốn đi đâu?”
Vừa rồi tiếng cãi nhau mơ hồ trong phòng Vi Dịch Kiệt cũng không phải không nghe thấy, hành động bất thình lình của Hàn Vĩ càng làm cho Vi Dịch Kiệt thêm bất an.
“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Cậu có thể buông tay hay không?”
Vi Dịch Kiệt nói xong ra sức vặn cổ tay của mình.
“Anh khi nào lại dám bắt đầu phản kháng tôi?”
Hàn Vĩ cường thế nói xong kéo cổ tay Vi Dịch Kiệt bước đi, hai người cứ như vậy đi qua khu dân cư, xuyên qua sân bóng rổ, qua mấy trường học rồi tới trung tâm sân thể dục.
Bởi vì đang là sáng sớm, sân thể dục có rất ít người, chỉ có vài người đến tập thể dục buổi sáng, sân thể dục càng thêm quạnh quẽ.
Hàn Vĩ kéo Vi Dịch Kiệt đi vào, sau đó đi vào sân.
Bởi vì Hàn Vĩ là người đang được giáo luyện trọng điểm, nên được cấp cho một chiếc chìa khóa, để hắn có thể tùy lúc đến đây tập luyện.
Đem Vi Dịch Kiệt kéo vào phòng thiết bị, Hàn Vĩ từ bên trong khóa cửa lại, cả phòng lập tức tối lại.
Hàn Vĩ bước tới gần Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt theo phản xạ có điều kiện bước lui về phía sau, cuối cùng bị hàn Vĩ đẩy ngã ở trên một khối nhuyễn điếm thượng.
“Anh thích Lam Hinh sao?”
Hàn Vĩ đè nặng thân mình Vi Dịch Kiệt, không ngừng xé rách quần áo
đơn bạc trên người cậu, Vi Dịch Kiệt chống cự một chút cũng không được.
“Tôi đang nói chuyện với anh! Phản kháng gì a! Anh cả ngày ở trước mặt tôi tỏ ra tính cách yếu đuối làm cái gì?”
Vi Dịch Kiệt chỉ cười lạnh một tiếng.
“Này không phải của yêu cầu của cậu sao?”
Nghe Vi Dịch Kiệt nói, trong đầu Hàn Vĩ nhất thời trống rỗng.
Cho tới nay đều là hắn dùng viên ngọc đó không ngừng uy hϊếp Vi Dịch Kiệt, nhưng gần đây mỗi khi Vi Dịch Kiệt quá mức nghe lời lại làm trong lòng hắn cảm thấy khó chịu. Rất nhiều lần hắn muốn cậu không phải nghe lời hắn, mà là — mà là cái gì đây?
“Tách chân ra, mở lớn chút.”
Hàn Vĩ cởϊ qυầи Vi Dịch Kiệt ra không chút khách khí mà yêu cầu. Sau đó đột nhiên tay kéo Vi Dịch Kiệt để cậu tự nắm lấy hai mắt cá chân của mình mà mở rộng ra. Vật màu đỏ sậm liền hiện ra ngay trước mặt Hàn Vĩ.
Hàn Vĩ ngồi ở giữa hai chân Vi Dịch Kiệt, cúi người đè ép ở trên thân người cậu, môi từ trên người Vi Dịch Kiệt không ngừng di chuyển, lưỡi hắn linh hoạt thỉnh thoảng lại liếʍ lộng đầu v*, đùa bỡn một lúc sau, nhũ hoa nho nhỏ liền trở nên mượt mà gắng gượng cứng lên.
Tay Hàn Vĩ cũng vói vào miệng Vi Dịch Kiệt hấp thu nướt bọt của cậu, trở mình giảo một trận lúc sau, Hàn Vĩ rút ngón tay ra khỏi miệng cậu để tiến vào bộ phận bí mật bên dưới. Nước bọt có trơn nhưng cũng không hiệu quả, ngón tay đi vào cũng không thuận lợi, nhưng Hàn Vĩ không giống lần trước thô bạo mà là kiên nhẫn làm khuếch trương. Tay kia của Hàn Vĩ cũng không có nhàn rỗi, cầm phân thân Vi Dịch Kiệt không ngừng cao thấp bộ lộng lên.
Dưới sự khuếch trương của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt mật huyệt dần trở nên mềm mại, Hàn Vĩ lúc này mới đem chính mình phân thân đỉnh lên, tuy rằng không đủ trơn nhưng phân thân Hàn Vĩ ngay trước vẫn là thuận lợi tiến vào, chính là dũng đạo khô khốc ngăn trở cự vật tiến thêm một bước xâm nhập, Hàn Vĩ đành phải lấy tay lau theo dịch trắng chảy ra ừ phân thân Vi Dịch Kiệt bôi trơn cho phân thân của mình, khi đã đủ trơn, Hàn Vĩ rốt cục thuận lợi toàn bộ tiến vào.
Tuy rằng Hàn Vĩ đã làm rất nhẹ nhàng, chính là Vi Dịch Kiệt vẫn là cảm thấy có chút đau. Khi Hàn Vĩ bắt đầu động trong cơ thể cậu, kɧoáı ©ảʍ liền dần thay thế cho đau đớn. Bị thượng, chuyện như vậy đối với Vi Dịch Kiệt mà nói đã muốn có chút chết lặng.
Vi Dịch Kiệt cho tới bây giờ cũng không phủ nhận rằng cậu cùng Hàn Vĩ làm chuyện ấy vẫn cảm thấy kɧoáı ©ảʍ, chính là tâm đã chết lặng, tình ái cũng trừ bỏ kɧoáı ©ảʍ ở ngoài thì cái gì cũng không có.
•••
“Thiếu gia, sáng hôm nay có người gửi hoa hồng tới.”
Nữ phó cầm một bó hoa hồng kiều diễm trình đến trước mặt Hạ Tử Kiệt, Hạ Tử Kiệt căn bản không muốn xem liếc mắt một cái, vung tay lên, bó hoa hồng từ trong l*иg ngực cô gái rớt xuống, cánh hoa hồng đỏ chói rơi rụng lả tả trên mặt sàn.
Hạ Tử Kiệt nhìn bó hoa hồng đã bị phá hư trên đất, thân mình không khỏi run rẩy.
Hắn chán ghét hoa hồng, phi thường phi thường chán ghét.
“Ném! Tất cả đều ném cho tôi! Tôi đã nói không được đem hoa hồng đến trước mặt tôi!”
Hạ Tử Kiệt điên cuồng mà rít gào, sau đó cầm lấy bó hoa trên mặt đất xông ra ngoài. Bỗng một lực lớn ôm giữ lấy hắn từ sau lưng, làm cho hắn vô lực phản kháng.
“Đưa tôi.”
Hàn Vĩ nói xong đoạt lấy bó hoa từ trong tay Hạ Tử Kiệt, giao cho nữ phó ở bên cạnh, nữ phó nhận được liền nhanh chóng lui xuống.
“Kỳ thật hoa hồng rất được, không phải sao?”
Nghe vậy, Hạ Tử Kiệt giống nhận ra được gì đó khẩn trương quay đầu lại, dụi vào l*иg ngực Hàn Vĩ.
“Không phải… Tôi, tôi… tôi còn cần thời gian, cho… nữa, tôi cần thời gian.” Hạ Tử Kiệt run rẩy thanh âm càng nói càng nhỏ giọng.
Tâm Hàn Vĩ lại dị thường bình thản.
“Cho dù cậu không quên được, tôi sẽ không cưỡng cầu cậu.”
“Cậu sẽ không vứt bỏ tôi chứ? Tôi sẽ ở mãi trong tim cậu chứ? Trong lòng cậu ai cũng xếp sau tôi phải không?”
Gần đây Hạ Tử Kiệt thường xuyên lặp lại câu hỏi như vậy, lúc mới bắt đầu Hàn Vĩ còn cảm thấy câu hỏi của hắn làm cho Hàn Vĩ không trả lời được, nhưng số lần hỏi càng ngày càng tăng, Hàn Vĩ mỗi lần như vậy chỉ cười trừ.
•••
“Người cậu thích tên là Hạ Tử Kiệt phải không?”
Ngày nào đó, sau khi chấm dứt chuyện ấy, Vi Dịch Kiệt còn trần trụi thân mình ngồi ở trên đệm đột nhiên hỏi như vậy.
Hàn Vĩ không có ngạc nhiên cho lắm, chính là tâm Hàn Vĩ đã không còn giống khẩu khí kiên định như vậy của Vi Dịch Kiệt, sự xuất hiện của Vi Dịch Kiệt tựa hồ ở bất tri bất giác trung chậm rãi thay đổi rất nhiều chuyện.
“Anh để ý sao?”
Hàn Vĩ đi đến sau lưng Vi Dịch Kiệt.
“Không… Tôi chỉ là muốn hỏi cậu…”
“Anh không cần vọng tưởng tôi sẽ buông tha anh.”
Hàn Vĩ cắt ngang lời Vi Dịch Kiệt, hơn nữa khẽ liếʍ vành tai cậu, từng đợt tê dại run rẩy xẹt qua toàn thân, Vi Dịch Kiệt cắn môi nhắm mắt lại không thèm nói nữa.
Đột nhiên nhớ tới Vi Dịch Kiệt, làm cho hàn Vĩ có chút khó chịu nhíu mi, sau đó ôm thân thể Hạ Tử Kiệt dìu hắn ngồi xuống sofa. An trí tốt Hạ Tử Kiệt, Hàn Vĩ tính đi rót cho hắn một ly nước, nhìn qua nơi vừa bị ném hoa hồng đến, Hàn Vĩ đột nhiên phát hiện ra một tấm thiệp nhỏ.
Hàn Vĩ nhặt tấm thϊếp kia lên mở ra, Hàn Vĩ liền biết được người tặng hoa là người nào.
•••
Ngày đó ân ái
ở phòng thiết bị xong, vì quần áo bị xé quá nhiều, Vi Dịch Kiệt căn bản không có cách nào khác đi ra khỏi phòng. Chính là Hàn Vĩ đột nhiên bỏ đi, đưa quần áo của mình cấp cho Vi Dịch Kiệt mặc, hắn mặc kệ thân trên vẫn trần trụi quay về chỗ ở.
Lúc quay về, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng một người cũng không có, chỉ còn Vi Dịch Kiệt cùng Hàn Vĩ, hai người không nói gì đối diện nhau.
Sau đó, số lần Hàn Vĩ trở về thay đổi nhiều hơn. Lam Hinh tuy rằng vẫn còn ở lại, nhưng tu dưỡng gần một tháng sau thân thể dần khôi phục, cô thường xuyên ra ngoài đến tận khuya mới trở về. Không lâu sau, Lam Hinh lại bắt đầu mở miệng hướng Vi Dịch Kiệt đòi tiền.
Vi Dịch Kiệt vốn dễ mềm lòng, đem sinh hoạt phí của mình đưa hết cho Lam Hinh, chính là theo Lam Hinh xin tiền ngày càng nhiều, Vi Dịch Kiệt cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
Cuối tuần, khi Vi Dịch Kiệt tỉnh lại trong phòng một người cũng không có.
Hàn Vĩ cùng Lam Hinh cứ mỗi tối thứ năm đều tự trở về bổn gia, trong phòng trống không
làm cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy có chút tịch mịch, lúc này cậu
chỉ có thể chờ mong buổi chiều Đào Mộng Lâm sẽ đến đây giúp cậu
học bổ túc.
•••
Hai giờ chiều, tiếng đập cửa đúng giờ vang lên, Vi Dịch Kiệt đi ra mở cửa, Đào Mộng Lâm lễ phép gật đầu chào rồi bước vào cửa.
“Hôm nay nghỉ một buổi nhé.”
Nghe Đào Mộng Lâm nói như vậy, Vi Dịch Kiệt có chút giật mình.
“Vì sao?”
“Tối nay tôi muốn tham gia một… tiệc rượu quan trọng.”
“Thật sao?” Vi Dịch Kiệt có chút hụt hẫng
cười cười.
“Đi cùng tôi đi!”
Nghe Đào Mộng Lâm nói, Vi Dịch Kiệt ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh.
“Không, không được, tôi ở đây đọc sách là được
rồi.”
“Tôi thật sự hy vọng cậu
có thể đi cùng tôi, cho nên tôi mới chạy tới đây.”
Ngẫm lại, nếu chỉ
là muốn nói buổi chiều không thể tới giúp cậu học thì Đào Mộng Lâm chỉ cần gọi
điện thoại đến là được, không cần phải… tốn công
hoảng hốt chạy tới đây một chuyến.
“Vì sao lại muốn tôi đi cùng?”
“Cậu không muốn gặp gia đình của mình sao?”
Nghe Đào Mộng Lâm nhắc tới vấn đề này, Vi Dịch Kiệt sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
“Không, không cần.”
Đào Mộng Lâm ép sát đi lên.
“Cậu thật sự không muốn gặp sao? Trước đây tôi chợt nghe nói cha cậu vì làm lụng vất vả quá độ mà ngã bệnh, gần đây
thân thể mới có
chút khôi phục, chẳng lẽ cậu không lo lắng sao?”
“Tôi…”
“Tôi không rõ lắm vì sao mà cậu nhất quyết không quay về Hạ gia, nhưng tôi vẫn biết kỳ thực lòng của cậu
vẫn là nhớ thương bọn họ, đúng không?”
“…”
“Cho dù từ
xa xa nhìn cũng được, chẳng lẽ cậu
thật sự không muốn
sao?”
Những lời này của Đào Mộng Lâm rốt cục đả động Vi Dịch Kiệt. Tới thành phố sống đã năm năm, cậu
rõ ràng chỉ cần nghĩ một chút là ra
biện pháp có thể nhìn thấy cha cùng em trai của mình, nhưng
là cậu thủy chung tránh ở góc thành thị, không phải không muốn gặp, chỉ
là…