Hóa ra cái chết cũng không phải là kết thúc của sự đau đớn.
Cho dù nàng đã không còn xúc giác, đã không còn ngũ giác, trái tim đã không còn co giật khi gặp phải sự đau khổ tột độ, nhưng tràn đầy đau đớn vẫn nhấn chìm nàng, để nàng tuyệt vọng ngã xuống đất, muốn khóc, muốn gào khóc.
Nhưng nàng không có mắt, không thể rơi nước mắt.
Nàng đập cửa cũng được, kêu la cũng được, mãi mãi có một sự yên lặng khủng khϊếp trong trời đất, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn từng giọt từng giọt sinh mệnh của Trần Mạn trôi đi mất.
Quá tàn nhẫn.
Còn tàn nhẫn hơn gϊếŧ nàng.
Khi sắp chết, Trần Mạn nghe thấy một chút xíu động tĩnh, cô mở mắt ra một cách khó khăn, hình như thấy được người mà mình ngày nhớ đêm mong, nàng còn mặc bộ quần áo khi nàng rời đi ngày đó, bộ quần áo này do cô tặng, rất đắt. Khi mới nhận nó, nàng lập tức mắng vào mặt dạy dỗ, nói cô không nên xài tiền bậy bạ, nhưng trong giây tiếp theo, nàng tung ta tung tăng đi thay, sau đó chạy đến hỏi cô có đẹp không, có phải rất tôn dáng của nàng không.
Lúc đó Trần Mạn không trả lời, bây giờ nhìn bóng dáng đó ngày càng mờ nhạt, Trần Mạn cười yếu ớt đến nỗi không thể nhận ra, nói với giọng mà không ai có thể nghe thấy: "... Đẹp, rất tôn."
Khi anh trai đồ trắng đi đến nhà Trần Mạn, hắn đứng ở đằng xa, nhìn ngôi nhà, khẽ cau mày.
Đi vào, dạo một vòng ở lầu một, vất vả lắm mới tìm được Khương Hi Sơ, nàng đang ngồi trên sàn dựa vào tường, biểu cảm ẩn trong bóng tối, khiến người khác không thể nhìn rõ.
Anh trai đồ trắng vẫn cầm tài liệu trong tay, liếc mắt nhìn Khương Hi Sơ với khí tức đã thay đổi rõ ràng, có hướng chuyển sang ác quỷ, sau đó hắn lại liếc nhìn Trần Mạn với cơ thể đã không còn phập phồng.
Lật tài liệu ra, hắn giải quyết theo nguyên tắc nói rằng: "Vừa kiểm tra xong, do bên trên có chỗ sơ suất, vốn cô không gặp tai nạn vào lần đó, đường số mệnh sai, lơ mơ nên cô chết. Bây giờ cô vẫn là một linh hồn sống, lúc đó chúng tôi không phát hiện, vì vậy mới để cô chạy về nhân gian dễ dàng như vậy."
Khương Hi Sơ chạy, nhưng họ không tìm được người, hơn nữa ở dưới có quá nhiều việc phải làm nên không có thời gian để tìm kiếm, cho đến khi linh hồn của Trần Mạn xuất hiện ở cõi âm, họ mới phát hiện ra có gì đó không ổn.
Trần Mạn có mệnh cách đại phú đại quý, hai mươi tám tuổi mất sớm, dù thế nào cũng thấy không đúng. Vì vậy cấp trên bảo họ kiểm tra, kiểm tra mới phát hiện, không chỉ Trần Mạn không nên chết, Khương Hi Sơ cũng không nên chết, hai người là nạn nhân của hiệu ứng cánh bướm. Một sai lầm đã gây ra vô số sai lầm, phải được sửa chữa ngay lập tức, nếu không tiếp theo sẽ có nhiều người sẽ chết hơn.
"Ra khỏi cánh cửa này, cô có thể quay về quá khứ, tôi sẽ không xóa kí ức của cô, coi như là sự đền bù của chúng tôi dành cho cô, chỉ có một việc tôi phải dặn dò cô, đừng can thiệp vào sinh tử của người khác, bây giờ cô đã biết ngày nào dưới lầu công ty cô sẽ xảy ra tai nạn, ngày nào sẽ có một cô gái mất mạng dưới biển sâu, nhưng cô không thể can thiệp vào, nghe thấy chứ?"
Khương Hi Sơ trố mắt nhìn hắn, màu đỏ trong đôi mắt đã trở nên ít hơn, "Tôi... có thể quay trở lại?"
"Ừ." Anh trai đồ trắng thờ ơ cúi đầu, khép tài liệu lại, hắn nhấn mạnh lại, sợ Khương Hi Sơ biết sai còn làm sai, hắn không mặn không nhạt thêm một câu, "Nếu như cô can thiệp, cô cứu một người, cô sẽ trả một mạng, cứu hai người, trả hai mạng, mà bản thân cô cũng chỉ có một cái mạng, cái mạng còn lại, chúng tôi sẽ để người cô quan tâm nhất trả."
Khương Hi Sơ vô thức nhìn Trần Mạn bên cạnh, giọng nói nàng cấp bách lên, "Tôi sẽ không can thiệp."
"Ừ." Lại một tiếng không có cảm xúc thăng trầm, anh trai đồ trắng thúc giục: "Trở về nhanh đi, đừng trì hoãn thời gian, tôi đi, hãy nhớ những gì tôi đã nói với cô."
Anh trai đồ trắng nói đi là đi, Khương Hi Sơ nhìn bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất, nàng lập tức đứng dậy, đi về phía trước hai bước, đột nhiên, nàng dừng tại chỗ, nàng quay đầu lại nhìn người trên giường.
Mắt Trần Mạn nhắm chặt, trong tay còn ôm cái hũ tro cốt lạnh như băng kia, lúc trước Trần Mạn sẽ dùng nhiệt độ cơ thể của mình để làm ấm chiếc hũ, mà hôm nay, nhiệt độ cơ thể của Trần Mạn còn lạnh hơn hũ tro cốt.
Khương Hi Sơ mạnh mẽ quay đầu về, nàng không muốn nhìn nữa.
Nàng bước đi ra ngoài theo lời của anh trai đồ trắng, đứng ở trước cánh cửa đã ngăn trở nàng tròn một năm. Nàng ngập ngừng đưa tay, tay xuyên qua cánh cửa, nàng chưa kịp đi ra ngoài, với một lực hút khổng lồ từ ngoài cửa, cơ bản nàng không cần di chuyển, thoáng cái, nàng đã xuất hiện ngoài cánh cửa.
Bóng tối dày đặc biến mất, bên ngoài trời xanh mây trắng, xung quanh liên tục có người vội vã đi qua, mọi người đều là người đi làm, sắp đến chín giờ, trễ nữa sẽ bị muộn, không kịp quẹt thẻ.
Chỉ có Khương Hi Sơ, nàng đứng sững sờ tại chỗ, mặc một bộ đồ công sở xanh trắng, cả buổi cũng không di chuyển.
Một người đàn ông đeo một chiếc cặp bước qua, vô tình đυ.ng trúng vai nàng, người đàn ông kia lập tức quay lại và xin lỗi nàng, "Xin lỗi xin lỗi, không sao chứ?"
Cái va chạm này làm Khương Hi Sơ hoàn hồn, nàng chợt phản ứng, vội lắc đầu, "Không sao không sao."
Nghe nàng nói không sao, người đàn ông nhanh chóng rời đi. Khương Hi Sơ nhìn xung quanh, đi đến vỉa hè, không chặn đường của người khác, tay nàng run rẩy, vất vả lắm mới lấy được điện thoại trong túi ra, sau khi nhìn ngày tháng rõ ràng, Khương Hi Sơ mới cảm giác lòng mình đáp xuống đất.
Ngày mười hai tháng tư, đây là hai tháng trước khi nàng gặp tai nạn.
Sau khi nhìn xong ngày tháng, Khương Hi Sơ vội vã chạy đến công ty, công ty thân quen vẫn như vậy, hôm nay là ngày đầu tiên thư kí mới - thư kí Chu - đến báo cáo, thư kí Chu mỉm cười ngọt ngào với Khương Hi Sơ, "Chào buổi sáng, thư kí Khương."
"Chào buổi sáng." Khương Hi Sơ nhanh chóng mỉm cười với thư kí Chu, sau đó thậm chí không kịp đặt cái túi xuống, mở cánh cửa văn phòng của tổng giám đốc và đi vào trong.
Thư kí Tiểu Chu ngẩn ngơ, sau đó nhìn sang thư kí Lý, "Hình như Trần tổng vẫn còn bên trong, cô ấy..."
Thư kí Lý thấy nhưng không ngạc nhiên, "Không sao, có thể hôm nay thư kí Khương dậy trễ, quên mất hình tượng thư kí của mình, cho cô ấy một chút thời gian, cô ấy sẽ nhớ ra."
Thư kí Tiểu Chu: "..."
Trần Mạn ngồi sau bàn làm việc, đang nhìn một phần tài liệu. Khương Hi Sơ không gõ cửa đã đi vào, sau khi vào cũng không nói gì, chẳng qua ngực hơi phập phồng nhìn cô.
Trần Mạn nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Hi Sơ nhìm chằm chằm vào mặt cô, lúc này trông Trần Mạn vô cùng khỏe mạnh, trên gương mặt đỏ ửng tràn đầy huyết sắc, người cũng không phải da bọc xương, mặc dù hơi gầy, nhưng không phải do bệnh mà gầy, mà do trời sinh.
"Không xảy ra chuyện gì." Giọng nói của Khương Hi Sơ hơi khàn.
Theo trực giác, Trần Mạn cảm thấy Khương Hi Sơ hơi bất thường, nhưng lại không nghĩ ra có chuyện gì khiến nàng trở nên bất thường như vậy. Cô đặt tài liệu xuống, hắng giọng một cái, "Không có chuyện gì sao không gõ cửa, Khương Hi Sơ, cậu là thư kí, mình là tổng giám đốc, cậu phải cho mình thấy đủ sự tôn trọng và kính yêu, nói thế nào mình cũng là một người lãnh đạo... Này, mình nói cậu có nghe thấy không?"
Trần Mạn khó hiểu đứng lên, đưa tay dán lên trán Khương Hi Sơ, mu bàn tay lành lạnh vừa dán lên, chợt, eo của cô bị người ta ôm thật chặt, Trần Mạn vẫn giữ nguyên tư thế nhấc một cánh tay lên, cả người đều vô cùng cứng nhắc.
Sức Khương Hi Sơ ôm cô hơi lớn, cô vốn là gầy, lúc này bị ép ngực, có cảm giác sẽ nhanh chóng bị khó thở, nhưng dù bây giờ cô có nghẹt thở mà chết, cô cũng sẽ không bao giờ lên tiếng nhắc nhở Khương Hi Sơ. Đây chính là lần đầu tiên Khương Hi Sơ ôm cô, cô nhất định phải hưởng thụ cho đủ.
Sắc lệnh trí hôn*, ngất đi hai giây, Trần Mạn vẫn vươn tay, muốn đẩy nàng ra, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì vậy, tất nhiên là đã xảy ra chuyện, nếu không thì Khương Hi Sơ sẽ không yếu đuối như vậy. Trán Khương Hi Sơ dán vào động mạch cổ của cô, mạch đang đập theo quy luật, Trần Mạn vừa nói, Khương Hi Sơ có thể cảm nhận được những rung động nhè nhẹ.
*Sắc lệnh trí hôn: Chỉ người vì ham mê mỹ sắc mà đánh mất lý trí.
Giọng điệu của Trần Mạn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, "Làm sao rồi, nói với lãnh đạo, nhất định lãnh đạo sẽ giúp cậu giải quyết."
Khương Hi Sơ không nói chuyện, nhưng có tiếng nức nở yếu ớt phát ra trong vòng tay. Điều này làm mất sạch tâm tư trêu chọc của Trần Mạn, cô sốt ruột ngay lập tức, liên tục hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, Khương Hi Sơ vẫn chưa trả lời, chỉ là tiếng khóc ngày càng to hơn, nàng làm Trần Mạn sốt ruột muốn chết, đột nhiên, Khương Hi Sơ thẳng người lên, đánh vào cánh tay cô.
"Đồ không có tiền đồ! Đồ nhát gan! Đồ không có trách nhiệm! Đồ quỷ ích kỉ! Mình hận cậu!"
Khương Hi Sơ không phải là cô gái dịu dàng ấm áp, thời đại học nàng từng là chủ lực trong đội bóng chuyền, một cái đánh này làm cánh tay của Trần Mạn tê dại, nghe Khương Hi Sơ khóc nức nở với lời trách cứ, đầu óc cô cũng tê liệt theo.
??? Nói gì thế, ai là đồ nhát gan, ai là quỷ ích kỉ, tại sao lại hận mình chứ?