Chương 86-1: Đi sứ nước Hiên Viên Phần 1: Tự sát

Dưới ánh đèn tối tăm, sắc mặt Tống trắc phi tái nhợt, tròng mắt lấp lánh nhấp nháy, mở miệng muốn nói, cuối cùng lại chưa nói điều gì, lắc đầu.

Nàng không biết mình có nên nói ra hay không, nếu như nàng nói, mọi chuyện đều là do hoàng hậu sai nàng làm, người khác sẽ tin tưởng sao?

Hơn nữa, nàng căn bản không biết tại vì sao hoàng hậu lại muốn đối phó Hạ Hầu Mặc Viêm.

Lúc trước, nàng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ diệt trừ Hạ Hầu Mặc Viêm, con trai của nàng sẽ trở thành thế tử gia của phủ Hán Thành Vương, như vậy, thân phận của nàng cũng sẽ càng cao quý hơn.

Cho nên, từ đầu tới đuôi, nàng cũng không biết vì sao hoàng hậu lại đối phó Hạ Hầu Mặc Viêm, thật sự là chuyện này liên lụy không biết bao nhiêu người, nàng có nên nói ra hay không?

Trong phòng, vãn thanh đang dạo bước, nàng biết, hiện tại nếu làm Tống trắc phi nói mọi chuyện, chỉ sợ không phải chuyện dễ. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Tống trắc phi, trầm giọng nói:

“Trắc phi nương nương hãy cố suy nghĩ thật kỹ lại đi. Trước ngày mai, nếu ngươi nghĩ thông suốt, phái người cho ta biết, ta nhất định sẽ ngăn cản phụ vương viếtgiấy hưu thư”

Tống trắc phi không nói gì, vãn thanh cũng không để ý tới, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Ngoài cửa, Hồi Tuyết cung kính gọi một tiếng.

“Tiểu thư”

“Trở về thôi”

Âm thanh nói chuyện rất nhỏ, tiếng bước chân dần dần đi xa. Trong phòng, Tống trắc phi híp mắt, nghiêm túc suy nghĩ lại những lời nói của vãn thanh.

Nàng thật sự không thể bị hưu, từ phủ Hán Thành Vương đi ra ngoài … Nếu chuyện bị hưu truyền ra ngoài, nàng còn có thể diện gặp người sao? Ngay cả Tống phủ cũng không có mặt mũi gặp người.

Tống trắc phi đang nghĩ đến nhập thần, ánh đèn nhẹ lay động, một bóng dáng u ám như ma quỷ chiếu vào trên vách tường bên cửa sổ, đêm chậm rãi đắm chìm xuống.

Cổ Uyển.

Hạ Hầu Mặc Viêm đang ngồi ở trong phòng chờ vãn thanh, vừa thấy nàng trở về, vội đi lên đỡ nàng vào trong. Một gương mặt vô cùng tuấn tú, tràn ngập ý cười, đôi mắt phượng hẹp dài âm u tăm tối, khóe môi gợi cảm hơi hơi giương lên.

“Nương tử, nàng đã trở lại”

“Ừ”

Vừa nhìn thấy hắn, Vãn Thanh lại nhớ tới những chuyện nàng đang hoài nghi. Hiện tại nàng không có nắm chắc mười cũng có chín.

Hạ Hầu Mặc Viêm cũng không có bị ngu ngốc. Chẳng những không ngu ngốc, mà võ công còn vô cùng lợi hại. Lúc trước, thời điểm mà hắn giải cứu mình đã là cấp bậc Lam Huyền.

Nhưng, đến tột cùng là như thế nào?

Nàng muốn âm thầm lưu ý, xem hắn vì cái gì lại muốn giả ngu. Hơn nữa, nếu hắn không ngu ngốc, lúc trước sao phải nghe theo điều kiện của Đàm Đài Văn Hạo mà cưới nàng?

Tất cả những chuyện này đều thật bí ẩn, nhưng nếu hắn không ngu ngốc, như vậy … lúc trước không bước vào tân phòng, chính là cố ý trêu cợt nàng.

Nghĩ vậy, trong lòng Vãn Thanh nghẹn một đống lửa, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, một chút ý cười cũng không có.

Nàng có cảm giác bản thân biến thành con ngốc. Không lẽ … Hạ Hầu Mặc Viêm là nghe lời Đàm Đài Văn Hạo nói, cố ý làm khó dễ nàng? Càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, nhàn nhạt nói:

“Thế tử gia, mời ngài trở về ngủ đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút”

“Ừ, nương tử bị thương nhất định mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút đi”

Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn Hồi Tuyết đỡ nàng đi vào nghỉ ngơi. Hắn đứng ở dưới ánh đèn nhìn thân thể mềm mại của Vãn Thanh, chậm rãi nhớ lại.

Nương tử đại nhân vừa rồi cũng có kêu Mặc Viêm, mà là thế tử gia, đây là có ý gì? Chẳng lẽ nàng còn tức giận.

Nhất thời không có chủ ý, cũng không muốn rời khỏi,đành ngựa quen đường cũ, leo lên giường nhỉ bên ngoài nằm xuống. Trong phòng, Hồi Tuyết thấy sắc mặt nàng khó coi, không khỏi quan tâm dò hỏi:

“Tiểu thư, miệng vết thương vỡ ra rồi sao?”

“Không có, đi ngủ sớm một chút đi”

“Là”

Hồi Tuyết hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi, tự bàn thân mình cũng rửa mặt rồi ngủ.

Trong phòng, ánh đèn ảm đạm nhẹ hợp lại, Vãn Thanh trợn tròn mắt, nhìn màn lụa, chậm rãi trầm tư.

Chỉ cần tưởng tượng đến Hạ Hầu Mặc Viêm rõ ràng là một người bình thường, nhưng lại ba lần bốn lượt lừa nàng, nàng vô cùng phẫn nộ, cảm giác mình giống như một con ngốc tử.

Nhưng nàng cũng chưa quên, người mặc đồ trắng từng cứu nàng một mạng, còn có đám người mặc áo đen xuất hiện vào buổi tối hôm nay, rất có thể cũng là người do Hạ Hầu Mặc Viêm phái đến ứng cứu.

Hắn chẳng những không ngốc, trong tay còn có khả năng có một đám thủ hạ … rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Nếu bởi vì hắn không ngốc, từ đây về sau, hai người đường ai nấy đi, nàng cũng không cần phải áy náy. Nhưng mà, nếu hắn từng làm những chuyện có lỗi với nàng, nàng sẽ hận hắn tận xương tủy.

Hiện tại, nàng đã biết hắn không ngu ngốc, như vậy, nàng không cần kiêng kỵ làm gì. Nghĩ, khóe môi hiện ra nụ cười. Hạ Hầu Mặc Viêm, ngươi chờ tiếp chiêu đi.

Dám can đảm trêu chọc tỷ tỷ nhà ngươi, ta tất nhiên là muốn trả thù, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, ha ha ha ha.

Nghĩ như thế, trong lòng cuối cùng có chút cân bằng, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau, Vãn Thanh còn chưa tỉnh ngủ, Trời cũng chưa có sáng, Mấy con chuột còn chạy nhảy ngoài sân, từ trong một góc vụt ra.

Không biết âm thanh từ đâu ra, ồn ào khắp Cổ Uyển, Hồi Tuyết nhanh chóng mặc quần áo, xuống giường, đi ra bên ngoài tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Vãn Thanh mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường chờ, suy đoán đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì mà làm mọi người hoảng loạn như vậy?

Lúc này, bóng dáng Hồi Tuyết từ bên ngoài vội vàng đi vào, giọng nói hơi hoảng loạn:

“Tiểu thư!!! Tống trắc phi tự sát”

“Cái gì? Nàng tự sát?”

Vãn Thanh tỉnh táo ngay lập tức, gương mặt đầy kinh ngạc. Trong đầu đồng thời nhảy lên một ý nghĩ, loại người giống bà ta sẽ không tự nhiên tự sát, như vậy … vì sao lại tự sát được?

“Xác định là tự sát sao?”

Vãn Thanh vừa xuống giường vừa hỏi, Hồi Tuyết đi tới gần hầu hạ nàng, đáp lời:

“Đúng vậy, tiểu thư. Vương gia phái người kiểm tra qua, nghe nói là tự sát chết, dùng một dải lụa trắng thắt cổ, có dấu vết làm chứng đâu?”

Vốn dĩ, Vãn Thanh suy đoán Tống trắc phi có phải bị người tàn nhẫn hạ sát

hay không? Kể từ đó, chứng thật nàng là thật sự tự sát, nhưng … vì sao nàng lại tự sát?

Nghiêm túc nghĩ, Vãn Thanh nhanh chóng hiểu rõ.

Nếu Tống trắc phi không chết, chỉ sợ Hạ Hầu Mặc Quân sẽ không có kết cục tốt. Cho nên, nàng vì bảo toàn cho con trai của mình, nên chỉ có nước tự sát.

Đối với điểm này, Vãn Thanh lại kính nể nàng, những người làm mẹ ở trên đời này đều giống nhau, có thể hy sinh tất cả vì con cái.

Chỉ là … tại sao người trong cung lại biết được nhiều chi tiết rõ ràng đến như thế, chuyện này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Viện Song Khuyết người của hoàng hậu.

Bên kia một khi xảy ra chuyện, lập tức có người bẩm báo vào cung. Cho nên, Tống trắc phi hoàn toàn không có đường lui, chỉ có cái chết.

Vãn Thanh thu thập xong, cùng Hồi Tuyết đi ra ngoài. Ngoài cửa, Hạ Hầu Mặc Viêm đang chờ nàng, vừa nhìn thấy nàng đến, gương mặt tuấn tú đã hiện ra tươi cười ấm áp đến loá mắt.

Hắn như vậy … Tại sao lại không có ai phát hiện ra, rằng hắn không có bị ngu ngốc kia chứ?

Ở trong phủ Hán Thành Vương trong mười mấy năm, vậy mà không có ai phát hiện, thật không biết là kỹ thuật diễn của hắn quá tốt, hay là người của phủ Hán Thành Vương đều là ngu ngốc?

Thật sự là … Người trên đời này đều say chỉ có mình ta tỉnh. Hoặc thời điểm đầu tiên, hắn diễn quá đạt, cho nên người khác xem nhẹ, từ trong lòng đã tiếp thu hắn thật sự là một thằng ngốc.

Giống như nàng, rõ ràng có mấy lần cảm giác được hắn không giống một chàng ngốc, nhưng lại nghĩ đến hắn ngu ngốc suốt mười mấy năm. Sao có thể không ngốc được, cuối cùng ngược lại tự chửi mình thần kinh.

Hạ Hầu Mặc Viêm không biết Vãn Thanh tâm trung suy nghĩ về hắn, chỉ mềm mại dịu dàng cười, mở miệng nói.

“Nương tử, nghe nói bên kia đã xảy ra chuyện?”

“Ừ, chúng ta mau qua đi thôi”

Hiện tại không phải lúc so đo với Hạ Hầu Mặc Viêm. Nàng muốn tính kế hắn, có rất nhiều thời gian để làm. Hiện tại, là nhìn quan trọng là Tống trắc phi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Đoàn người nhanh chóng đi đến Viện Song Khuyết, từ rất xa đã nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền đến từ bên trong viện.

Vãn Thanh vừa bước vào cửa Viện Song Khuyết, đã nhìn thấy mama khóc lóc thảm thiết, vừa thấy Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đến, vội trầm giọng mở miệng:

“Gặp qua thế tử gia, thế tử ph”

Vãn Thanh gật đầu, đi vào trong, bỗng nhiên nhớ tới không biết thái phi có đến hay không? Chuyện lớn như vậy, chắc hẵn bà cũng biết rồi.

“Thái phi nương nương có đến đây chưa?”

“Hồi thế tử phi nói, đã đến, trừ bỏ thái phi nương nương, còn có Vương gia, Vương phi đều đã đến. Hiện tại đang ở trong phòng khách của Viện Song Khuyết”

“Ừ”

Vãn Thanh gật đầu, đi về phía trước. Không nghĩ tới, chuyện này lại kinh động đến thái phi, ngay cả người luôn luôn mặc kệ mọi chuyện như Vương phi cũng đều bị kinh động.

Đoàn người đi vào phòng khách Viện Song Khuyết, ngoài cửa, dưới thềm đá một bãi đất trống, giờ đã quỳ đầy người, đều là hạ nhân bên trong Viện Song Khuyết cùng Viên Quân Phượng, khóc thút thít.

Vãn Thanh cùng Mặc Viêm đi vào, đám người Hồi Tuyết canh giữ ở ngoài cửa.

Trong phòng khách, ngồi đầy người, có thái phi nương nương, Vương gia, còn có Vương phi, trên gương mặt mỗi người đều nặng nề, ai cũng không nói gì.

Phòng bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc, trong đó, khóc thương tâm thê thảm nhất đó là giọng của quận chúa Di Nhiên, vừa khóc vừa la ‘mẫu thân’.

Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh đi vào, hành lễ với Hán Thành Vương cùng Vương phi, còn có lão thái phi. Vương gia không có tâm trạng, phất tay làm bọn họ đến phòng cách vách nhìn Tống trắc phi lần cuối.

Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, kẻ trước người sau đi ra phòng khách, sau đó đi vào phòng cách vách, chính là phòng ngủ của Tống trắc phi.

Chỉ thấy, trong phòng, người quỳ đầy đất, vị trí gần giường, khóc đến vô cùng đau lòng đó là quận chúa Di Nhiên cùng Hạ Hầu Mặc Quân.

Theo thứ tự là Duẫn Quận Vương tiểu thϊếp, sau đó là Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân và nhi nữ của từng người, quỳ xuống khóc lóc.

Hai nữ nhân này nhìn vô cùng đau lòng, nhưng có cảm giác chuột khóc mèo từ bi. Ngần ấy năm, tuy rằng đấu đá với nhau, nhưng Tống trắc phi cũng không dám làm quá mức khó xử bọn họ.

Chính là hiện tại, nàng đã chết, ai biết tình hình sau này sẽ như thế nào?

Nghĩ đến tương lai, một đám khóc càng đau lòng, không phải khóc vì người trên giường, mà là khóc vì bản thân mình.

Vãn Thanh nhìn Tống trắc phi, khuôn mặt khá bình thản, an tĩnh.Giống như được giải thoát, thậm chí khóe môi còn có nụ cười nhẹ nhàng.

Có lẽ đến chết, nàng cũng cảm thấy an lòng, vì nàng chỉ nghĩ bảo toàn hai đứa con của mình. Nhưng, nàng chỉ sợ sẽ không biết, nếu Duẫn Quận Vương biết mọi chuyện của hoàng hậu.

Hoàng hậu sẽ dễ dàng buông tha cho hắn hay sao?

Phần 2: Mặc Viêm đòi đi sứ