Chương 3

Ý thức của Lạc Ẩm Băng bước đi trên cánh đồng hoang vu, vùng đất đen xám lốm đốm kéo dài đến tận trời, nền trời buông xuống mịt mù, mây mực dày đặc lăn tăn, không thể soi sáng những người ngẩn ngơ lang thang trên cánh đồng hoang.

Hay nói cách khác, đây cũng không phải là người, mà là ý thức còn lại của những tang thi trong bán kính mười dặm.

Sau khi trở thành tang thi, con người mất đi lý trí, cho nên những ý thức này chỉ lang thang theo bản năng, hàng chục hàng trăm ngày, chúng đều như thế này, không thay đổi.

Một tia sấm sét đột nhiên xé toạc bầu trời, đám mây dày đặc tản ra tạo thành lỗ thủng, một tia sáng tràn vào, giống như đuổi theo ánh sáng mà chiếu rọi Lạc Ẩm Băng.

Vô số ánh mắt dõi theo ánh sáng nhìn về phía Lạc Ẩm Băng, khoảnh khắc tầm mắt đυ.ng vào nhau, Lạc Ẩm Băng có thể cảm thấy đầu óc của chúng giống như một căn phòng đang mở cánh cửa, bất cứ lúc nào cũng chào đón hắn đến thăm.

Lạc Ẩm Băng mở mắt ra.

Theo một nhà nghiên cứu thuộc Khu an toàn Yến Thành, hình ảnh vừa rồi có tên là cánh đồng ý thức, là biểu hiện cụ thể của ý thức con người, mọi dị năng giả não vực đều có thể nhìn thấy, những dị năng giả bình thường chỉ có thể nhìn thấy ý thức của con người, còn hắn lại thấy ý thức của tang thi nhiều hơn.

Ngược lại, dị năng giả thông thường chỉ có thể bí mật gây ảnh hưởng đến ý thức của người khác, mà hắn trừ khả năng đấy ra, còn có thể trực tiếp xâm nhập vào ý thức của tang thi rồi điều khiển hành động của chúng.

Ở vùng đất hoang ngày tận thế này, đây là một kỹ năng mạnh đến khó giải thích, nhưng kỹ năng này chỉ có dị năng giả Cấp 2 trở lên mới có thể nắm giữ được.

Ngày hôm trước hắn dò hỏi Điền Trạch Khải về thời gian cũng là vì điều này.

Thể chất của Lạc Ẩm Băng khác với người thường, trong cơ thể hắn cùng lúc có hai hệ thống là kháng thể tang thi và dị năng giả, ưu điểm là ở cùng một cấp bậc, sức mạnh của hắn cao gần gấp đôi so với những dị năng giả khác, còn khuyết điểm là hắn không thể phán đoán được trình độ dị năng của bản thân.

Ngày hôm qua hắn đã thử điều khiển tang thi, tập trung vào ý thức lại không nhận được phản hồi, từ đó biết mình chưa tiến cấp, nhưng cũng không thể phán đoán có thể bắt đầu tiến cấp hay không.

Cho nên hắn mới diễn một vở kịch, khiến Điền Trạch Khải nói ra ngày tháng của hiện tại, theo lời giải thích của nhà nghiên cứu Khu an toàn Yến Thành, các dị năng giả Cấp 1 thường tiến cấp sau sáu đến tám tháng, mà theo như Điền Trạch Khải từng nói, hắn trở thành dị năng giả đã hơn bảy tháng.

Lạc Ẩm Băng biết rằng đã đủ thời gian, hắn cố gắng đột phá ngày đêm, cuối cùng đã thành công vào lúc này.

Ý thức của hắn lan tràn ra ngoài, có thể thấy rõ người bị trói trên giường bệnh bên trên, cũng tìm hiểu rõ tình huống của Viện nghiên cứu Tây Bắc.

Khi này Khưu Danh Chương không ở đây, Lạc Ẩm Băng nhớ rằng có bốn người bao gồm Khưu Danh Chương và những người khác được yêu cầu trở lại Yến Thành để báo cáo về nhiệm vụ của họ trong kiếp trước, mà chờ đến khi bọn họ trở lại, Viện nghiên cứu Tây Bắc đã thoát khỏi sự kiểm soát của Khu an toán, trở thành vương quốc để bọn họ thống trị, thực hiện những thí nghiệm tàn khốc.

Vì vậy, bây giờ là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi.

Lạc Ẩm Băng bán rũ lông mi, con ngươi u ám, giống như màn đêm đen không đáy, chỉ trong mấy cái nháy mắt ngắn ngủi, trong mắt hắn lại lóe lên tia máu.

Hắn đưa ý thức đến nơi xa hơn, giữa hắn và vô số tang thi bên ngoài Viện nghiên cứu lặng lẽ hình thành kết nối vô hình.

Làm xong tất cả những điều này, Lạc Ẩm Băng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lại một lần nữa nghe thấy tiếng bước chân, bước chân rõ ràng phù phiếm vô lực, che giấu sự khϊếp đảm, lại cố gắng tự bình tĩnh mà từng bước đi về phía hắn.

Lạc Ẩm Băng đoán là người đến là Điền Trạch Khải, tối hôm qua anh ta hốt hoảng chạy trốn, chắc chắn sau đó càng nghĩ càng tức giận, sáng nay anh ta liền quay lại để lấy lại mặt mũi bị mất hôm trước.

Đôi mắt Lạc Ẩm Băng sâu thẳm như ban đêm, hiện lên chút hứng thú, nói trong lòng, vậy thì để Điền Trạch Khải đảm nhiệm nhân vật đó đi, ngược lại cũng thích hợp.

Điền Trạch Khải bước đến bên cạnh Lạc Ẩm Băng, anh ta từ trên cao nhìn xuống người thanh niên gầy gò và xanh xao bị trói chặt, chỉ có thể nhúc nhích vài ngón tay, đột nhiên cảm thấy sự bất an trước đây của mình là không cần thiết.

Anh ta nhếch khóe miệng, cởi cúc áo khoác phòng thí nghiệm, lấy ra một con dao từ trong l*иg ngực, lưỡi dao sắc bén có rãnh máu, đó là một con dao chính hiệu bị quản chế trước ngày tận thế.

Anh ta thưởng thức con dao trên tay, và mỉm cười đắc ý:

"Cậu lợi hại lắm mà, tôi muốn nhìn xem cậu còn có thể lợi hại thế nào."

Lạc Ẩm Băng không nói gì, thậm chí nhắm chặt lông mi, bộ dáng bất lực không thể làm gì nên tức giận trong lòng.

Điền Trạch Khải hừ một tiếng, đổi tay cầm dao, đột nhiên dùng sức, đưa lưỡi dao vào cánh tay nhỏ của Lạc Ẩm Băng!

Cánh tay nhỏ gầy tái nhợt ngày ngày bị rút máu, vết bầm đen nhỏ vương vãi trong khuỷu tay quanh năm không tiêu tan, nhưng so với vết thương bị xé rách trên cánh tay lúc này cũng chẳng đáng là bao.

Lạc Ẩm Băng rên lên một tiếng, tỏ ra đau đớn và yếu ớt hiếm thấy, Điền Trạch Khải xoay cổ tay đang cầm dao, khiến vết thương rướm máu lần nữa rách ra.

Máu đã tràn ra một nửa giường bệnh, thậm chí đầu ngón tay tái nhợt của Lạc Ẩm Băng cũng bị nhiễm máu, hô hấp xen lẫn chút thở dốc, trán đầy mồ hôi lạnh.

Điền Trạch Khải điên cuồng cười to:

"Nào! Để tôi xem một chút! Cậu còn có thể lợi hại thế nào!"

Dị năng não vực lặng lẽ được phát động, tuy rằng nhẹ nhàng hơn lần trước, nhưng lại khiến Điền Trạch Năm đột nhiên cảm thấy cổ tay mỏi nhừ, anh ta không hay biết răng đã bị điều khiển ý nghĩ, buông dao ra, vẩy vẩy tay.

Lạc Ẩm Băng đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt phun trào ra sát khí âm trầm, vẻ mặt liều đến cùng, giữ chặt cổ tay Điền Trạch Khải.

Tay của Lạc Ẩm Băng thon dài mà tái nhợt, còn có một vẻ đẹp tàn tạ sau khi bị vấy bẩn bởi máu, nhưng bàn tay của Điền Trạch Khải vừa ngắn vừa dày lại còn mập, tay hai người để cùng nhau lại càng khiến bàn tay Điền Trạch Khải trở nên buồn cười.

Dưới sự điều khiển của dị năng não bộ, Điền Trạch Khải không thể rút bàn tay ra trong thời gian ngắn, sau đó phát hiện cổ tay đau nhức, anh ta chợt tỉnh táo lại từ trong hoảng hốt, đưa tay lên kiểm tra.

Bị dính máu từ tay Lạc Ẩm Băng, trên cổ tay anh ta xuất hiện một vết thương rất nông, lúc này anh ta mới nhìn đến móng tay bị gãy của Lạc Ẩm Băng, hắn đã dùng móng tay làm anh ta trầy xước.

Điền Trạch Khải tức giận cười một tiếng, anh ta tức giận vì bị Lạc Ẩm Băng gây thương tích một lần, nhưng rồi lại tự đắc khi Lạc Ẩm Băng cố gắng hết sức cũng chỉ có thể cho mình một nỗi đau nhỏ như vậy.

Điền Trạch Khải mặt đỏ lên, trợn to hai mắt, một tay duỗi tới cán dao, tay kia ra dáng muốn kẹp cổ Lạc Ẩm Băng, tuy không bị thương nặng nhưng Lạc Ẩm Băng lại dám chống trả, đã đến lúc bị trừng phạt.

Lòng bàn tay mập mạp của anh ta đã chạm vào cổ của Lạc Ẩm Băng, lại nhìn thấy hầu kết trượt trên da thịt trắng nõn, Lạc Ẩm Băng giọng điệu có chút tẻ nhạt vô vị:

"Thật ngu xuẩn, bị lừa hai lần liên tiếp."

Điền Trạch Khải tức giận khó hiểu ngẩng đầu lên, lại đột nhiên cảm thấy động tác cứng đờ, cổ giống như cái máy thiếu dầu, chậm rãi nhấc lên từng bước, một lúc sau mới nhận ra, không phải động tác mà là tư duy của mình cứng nhắc.

Suy nghĩ của anh ta như bị đóng băng dưới mặt hồ mùa đông, mất một lúc lâu mới nảy ra một ý nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, gắt gao hỏi:

"Cậu đã làm gì tôi?"

Câu hỏi còn chưa kết thúc, vẻ hoảng sợ trên mặt đã biến thành giãy dụa, cuối cùng trở nên trống rỗng, mơ hồ.

Ngay sau đó, vẻ mặt của Điền Trạch Khải trở nên tự nhiên lại, anh ta thu tay lại, đứng thẳng người, cẩn thận rút con dao trên cánh tay Lạc Ẩm Băng ra, vết thương đầm đìa máu dần lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ánh mắt của Điền Trạch Khải rơi vào cánh tay của Lạc Ẩm Băng, cổ họng khẽ nhúc nhích, như thể máu tươi là món ngon tối thượng đối với anh ta, nhưng anh ta vẫn không động đậy, khoanh tay đứng thẳng.

Lạc Ẩm Băng nhìn con rối ngoan ngoãn trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Là một dị năng giả Cấp 2, hắn có thể điều khiển hành động của Điền Trạch Khải trong một thời gian ngắn, nhưng hắn không thể kiểm soát hành vi kịch liệt của đối phương, điều này không đáp ứng yêu cầu của kế hoạch, vì vậy, để rời khỏi Viện nghiên cứu theo kế hoạch, hắn phải khiến vết thương của Điền Trạch Khải chạm vào máu của hắn.

Lạc Ẩm Băng có kháng thể bệnh độc tang thi trong người, nếu ăn máu thịt của hắn sẽ nhận được lợi ích không thể tưởng tượng được, nhưng nếu vết thương tiếp xúc với máu của hắn sẽ trở thành một con rối để hắn kiểm soát.

Mà Lạc Ẩm Băng chỉ có thể cử động một vài ngón tay, hắn đã sẵn sàng, làm vỡ móng tay của mình, sự trả thù của Điền Trạch Khải lại vô tình giúp hắn, đầu ngón tay đã dính máu của chính mình, sau đó chỉ cần tạo vết thương trên người Điền Trạch Khải.

Hắn giả vờ yếu thế, thực chất điều khiển suy nghĩ của đối phương, mọi thứ đều được tiến hành theo kế hoạch, diễn ra suôn sẻ không có bất kỳ thử thách nào.

Như hắn đã từng nói, anh ta đã bị lừa dối hai lần bởi sự yếu thế của hắn, Điền Trạch Khải đúng là đồ ngu, đánh bại anh ta chẳng khiến người ta có chút cảm giác thành công nào.

Lúc này Điền Trạch Khải đã nghe lời hắn, Lạc Ẩm Băng ngoắc khóe miệng, cảm giác sung sướиɠ nông cạn thoáng qua, không lâu sau lại trở về vẻ thờ ơ lãnh đạm, nhàn nhạt nói:

"Đi thôi."

Điền Trạch Khải chấp hành kỷ luật nghiêm ngặt, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm không chút do dự, phía sau, Lạc Ẩm Băng nhắm mắt lại, tựa như nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng ý thức lại tỏa ra bốn phía.

Trước cổng Viện nghiên cứu Tây Bắc, người gác cổng buồn bực nhàm chán, ngoài cửa chỉ có một cánh đồng vô tận, tang thi lang thang không mục đích trên cánh đồng, mấy tháng nay bọn họ đều thấy cảnh tượng này, cũng chưa từng có sự đổi mới.

Lộ Giả ngậm một cọng cỏ trong miệng, nhàm chán nhìn đi chỗ khác, đột nhiên thấy tất cả tang thi trong tầm mắt của mình đều dừng lại cùng một lúc, rồi lại tiếp tục đi xung quanh như bình thường.

Anh ta mở miệng gọi bạn đồng hành:

"Hình như có gì đó không ổn."

Bạn đồng hành của anh ta chế nhạo nói:

"Có gì không ổn?"

Lộ Giả suy nghĩ một chút, những tang thi kia cách bọn họ đủ xa, chỉ cần bọn họ không chủ động khıêυ khí©h, tang thi có chuyện gì không đúng cũng không liên quan gì đến anh ta, anh ta cũng không rõ cảnh tượng vừa rồi có phải là anh ta đã quá nhàm chán sinh ra ảo giác.

Lộ Giả cười nói: "Không có gì, tôi nhìn nhầm."

Bạn đồng hành cười toe toét trêu ghẹo vài tiếng, Lộ Giả hùng hổ nói đứng canh gác thật nhàm chán, sau đó hai người cùng nhau đợi giờ ăn trưa, mọi chuyện lại như trước.

Cả hai đều không để ý rằng nhóm tang thi lang thang đang từng chút hướng về phía Viện nghiên cứu bao vây.

Bên trong Viện nghiên cứu, Điền Trạch Khải đã đi đến cửa, lấy thẻ thân phận ra quẹt vào máy nhận diện, một giọng nữ dịu dàng nói:

"Xác nhận danh tính, chào ngài, nhà nghiên cứu, có xác nhận mở cửa không?"

Điền Trạch Khải ấn dấu vân tay của mình vào, nói:

"Xác nhận."

Làm xong tất cả những điều này, Điền Trạch Khải quay đầu lại nhìn hai người đàn ông đang đứng canh cửa bên trong:

"Đưa thẻ thân phận của các người cho tôi."

Viện nghiên cứu được chia thành cổng ngoài và cổng trong, cổng ngoài canh phòng sơ sài nhưng cổng trong lại bảo vệ rất chặt chẽ, để ra vào cổng trong thì cả nhà nghiên cứu và bảo vệ đều phải quẹt thẻ và xác nhận dấu vân tay cùng một lúc, thiếu một cái là không thể mở cửa.

Hai tên nhân viên bảo vệ nhìn nhau ngập ngừng nói:

"Chúng tôi không nhận được thông báo."

Điền Trạch Khải cười lạnh:

"Tôi có thân phận gì, tôi tới nơi này không phải chính là thông báo sao."

Các nhân viên bảo vệ xoắn xuýt trong lòng, mặc dù trình độ nghiên cứu của Điền Trạch Khải không cao nhưng rất được Khư Danh Chương yêu thích, anh ta có địa vị cao nhất trong Viện ngoài bốn nhà nghiên cứu chính, mà bây giờ Khưu Danh Chương và những người khác đã đến Yến Thành, Điền Trạch Khải chính là người có quyền nói chuyện nhất.

Chỉ là họ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Điền Trạch Khải bỗng nhiên nở nụ cười:

"Quên đi, làm khó các người."

Nghe vậy, hai tên nhân viên bảo vệ thả lỏng sắc mặt, ngay sau đó, ánh kim loại lạnh lẽo rơi vào giữa lông mày, còn chưa kịp nói một lời cuối cùng, cả hai đều mở to hai mắt ngã xuống đất.

Điền Trạch Khải nhấc thi thể của một nhân viên bảo vệ lên, lấy thẻ thân phận của người kia quẹt một cái.

Giọng nữ dịu dàng lại vang lên:

"Xác nhận danh tính, chào ngài nhân viên bảo vệ, có xác nhận mở cửa không?"

Điền Trạch Khải đem những ngón tay còn ấm áp của thi thể ấn lên:

"Xác nhận."

...

Tác giả có điều muốn nói:

Kỹ năng chung cho dị năng giả não vực:

Tốc độ suy nghĩ nhanh hơn, chỉ số IQ tăng cao;

Điều khiểu suy nghĩ và hành vi của người khác trong thời gian ngắn (không thể bắt người bị điều khiển thực hiện các hành vi quyết liệt như tự sát);

Lạc Ẩm Băng kỹ năng độc nhất rất độc đáo:

Điều khiển suy nghĩ và hành vi của tang thi và những người có vết thương tiếp xúc với máu của hắn, để điều khiển trong thời gian dài, người bị kiểm soát mất hoàn toàn nhận thức về bản thân và không thể chống lại bất kỳ mệnh lệnh nào từ Lạc Ẩm Băng.

HOÀN CHƯƠNG 3