- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ai Đem Tiếng Gió Nghe Thành Ly Biệt Ca
- Chương 7
Ai Đem Tiếng Gió Nghe Thành Ly Biệt Ca
Chương 7
Đầu năm thoáng qua một cái, cái năm này cũng coi như sắp kết thúc. Kho tiền nhỏ của Hứa Niệm Nhất bởi vì cuộc điện thoại đầu năm lại "Sung túc" không ít, nghiễm nhiên đã muốn đột phá hơn năm chữ số, tại thời điểm đó, ở cái tuổi đó, cô thật giống như là tiểu phú bà. Thế nhưng đây hết thảy đều là tiền mẹ cô lấy từ Tiết gia, cô biết rõ điều đó, còn tiền của ba cô, ba cô tính cách cũng không giống là có thể tiết kiệm tiền. Cho nên hôm nay tốt, sẽ cho cô hai ba ngàn, sang năm không chừng sẽ còn hỏi cô để lấy lại. Cho nên, số tiền này nhìn như có vẻ rất nhiều, nhưng không có một phân tiền nào là kiên cố. Tuổi cô còn nhỏ, vào lúc đó liền có khái niệm quản lý tài sản, mặc dù là mơ hồ, nhưng cô đã thận trọng khi chi tiêu từng xu.
Sắp đến thời điểm khai giảng, cô lại bị mẹ đưa về nhà ăn cơm. Thế nhưng từ khi buổi sáng hôm đó nghe điện thoại của Tiết Hạo Vũ, cô vừa nghĩ tới sẽ cùng hắn gặp mặt đã cảm thấy lúng túng.
"Mẹ, Tiết Hạo Vũ có gọi điện thoại xin lỗi con..." Hứa Niệm Nhất thoáng chật vật một chút, cuối cùng vẫn là muốn nghe ý kiến của mẹ. Thế nhưng lời nói vừa xong, cô liền thấy mẹ trên mặt khó xử, cái nhíu mày nhẹ nhàng kia khiến nội tâm cô cũng có chút co lại.
"Thật chứ? Như vậy rất tốt nha. Đứa bé này tính tình bướng bỉnh, có thể làm như thế rất không dễ dàng. Mẹ biết con chịu ủy khuất, nhưng là nếu như có thể, vẫn là tận lực tốt với nó chút..."
Hứa Niệm Nhất, nhếch miệng, gật gật đầu, không nói gì.
Cô nghĩ, nếu như không phải nguyên nhân của gia đình Đường Nịnh để cô muốn trân quý, nếu như không phải những ngày này mẹ thân cận để cô có tình thương, có khát vọng, cô sẽ không nói như vậy.
Câu nói đó thật nhẹ nhàng, một đứa con gái bất lực và muốn mẹ giúp đỡ. Thế nhưng cuối cùng nhất cô nghe được đáp án vẫn là hiện thực tàn khốc.
"Niệm Nhất, mẹ không phải không quan tâm con, nhưng nếu như con có thể cùng Hạo Vũ hòa hợp ở chung, con liền có thể cùng mẹ ở cùng một chỗ, không tốt sao?"
Giọng nói khiêm tốn của mẹ khiến cô nghe có chút chói tai, cô rất muốn nói với bà, không tốt, không tốt đẹp gì cả. Cô tuyệt đối sẽ không muốn loại thỏa hiệp này. Thế nhưng Hứa Niệm Nhất nói không ra lời. Lời nói ra làm người rất đau đớn, cuối cùng sẽ tổn thương mẹ cô, cũng không thể đền bù cái vết thương trong nội tâm cô. Nhìn Đường Nịnh liền biết...
"Mẹ, con đã biết. Nhưng con đã quen ở nhà ngoại. Con sẽ tận lực cùng Tiết Hạo Vũ hòa thuận, nhưng con vẫn muốn được ở nhà bà ngoại"
"Ở bên cạnh mẹ không tốt sao? Chú Tiết là người rất tốt, Tiết Hạo Vũ cũng chỉ là có chút quậy phá, nhưng là người không tệ. Ở bên mẹ, mẹ có thể quan tâm đến con hơn..."
"Mẹ, con đã quen sống với bà ngoại..."
Lúc nhỏ cô từng rất khát vọng có thể cùng ba mẹ cùng chung sống một chỗ, cô hâm mộ mùa đông dì sẽ đưa Tiền Nhất Khiêm đi mua quần len, thúc giục anh rời giường, nhưng ánh mặt vẫn rất dịu dàng. Tất cả, bây giờ đối với cô đều là hoa trong gương, trăng trong nước, cô thậm chí cảm thấy đến, không có chút hi vọng có thể chờ mong, nếu quả như thật ở cùng một chỗ, có lẽ là càng tổn thương trắng trợn, cần gì phải vậy chứ?
"Con vẫn còn đang oán trách mẹ.?"
"Không có" Hứa Niệm Nhất nhìn mẹ, "Thật không có, con chỉ là quen ở nhà bà ngoại. Mẹ, con biết người không dễ dàng, con không trách người... con sẽ cố gắng cùng Tiết Hạo Vũ..."
Hứa Niệm Nhất vừa nói xong, hơi cúi đầu, dáng vẻ kiên trì, cuối cùng để mẹ cô khẽ thở dài một hơi im lặng không nói.
Hứa Niệm Nhất vừa đến nhà hàng mới biết được hôm nay là sinh nhật Tiết Hạo Vũ, cô nhìn món quà trong tay, là mẹ cô chọn, trong lòng đã không có bất kì cảm xúc gì. Tiết Hạo Vũ hôm nay mặc một áo len màu đen cùng quần jean, nhìn có vẻ tươi trẻ lại có chút xíu trưởng thành. Trong nhà hàng đã có không ít người, Hứa Niệm Nhất nhớ cô cùng Tiết Hạo Vũ tuổi không chênh lệnh lắm, hắn so với cô lớn hơn năm tuổi, cũng không phải cùng một trường học, cho nên không ai biết ai. Hứa Niệm Nhất vừa trốn phía sau mẹ, thuận mẹ đi ra đưa quà, đem quà mà ngay cả cô cũng không biết là cái gì, "Sinh nhật vui vẻ."
"Cô tới rồi..." Tiết Hạo Vũ nhìn thấy Hứa Niệm Nhất, mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn là thích cô, chính là, ngắn ngủi tiếp xúc mấy lần, biểu cảm kiên trì của cô, để hắn cảm thấy rất kí©h thí©ɧ. Chỉ cần vừa nghĩ tới nụ cười kia, vừa nghĩ tới cô lúc nói chuyện rụt rè mắt hằn hơi nước, nghĩ đến thân thế kia của cô, trái tim hắn bỗng trở nên mềm mại.
Hứa Niệm Nhất nhẹ nhàng gật đầu dưới đôi mắt nóng bỏng của Tiết Hạo Vũ, nhưng lại không biết nói gì, "Khai giảng liền bận rộn nhỉ? Anh có nghĩ định đi đại học nào chưa?"
"Không có đâu." Tiết Hạo Vũ đối với thái độ của Hứa Niệm Nhất rất kinh ngạc, khóe môi có chút giương lên nhịn không được hỏi, "Niệm Nhất nghĩ ta nên làm nghề nghiệp gì?"
Hứa Niệm Nhất chăm chú ngẫm lại, "Bác sĩ, luật sư đều tương đối tốt." Nói xong cô cười với Tiết Hạo Vũ, "Nếu như anh làm bác sĩ, vậy tôi xem bệnh chẳng phải là không cần tiền rồi? Luật sư cũng không tệ, ai ức hϊếp tôi, tôi không phải liền có thể phát thông tin quen biết luật sư để hù dọa hắn sao?"
Tiết Hạo Vũ nhìn biểu cảm của cô, trong lòng hơi động một chút, hắn nghĩ, chí ít cô không lạnh nhạt. Nghĩ được như vậy, đã cảm thấy lời xin lỗi lần trước rất đáng giá, "Niệm Nhất, cô muốn tôi làm bác sĩ, tôi liền làm bác sĩ..."
Hứa Niệm Nhất sững sờ, cô giả vờ thân mật, chỉ là không muốn mẹ khó xử. Thế nhưng Tiết Hạo Vũ kia lại chân thành tha thiết không giống cô, như muốn nỗ lực tất cả tình cảm, để cô có chút sợ hãi, "Tôi chỉ là nói đùa, anh đừng nghe tôi."
"Cô cũng không phả kêu tôi đi làm cường đạo cướp bóc, bác sĩ rất tốt, bối rối gì chứ?" Tiết Hạo Vũ kéo tay cô, "Đói bụng không? Lập tức sẽ bắt đầu tiệc."
Hứa Niệm Nhất lòng lập tức trở nên lo sợ bất an, cô biết mình đê tiện, đánh ra " ván bài ôn hòa", chỉ là cô không nghĩ tới hắn sẽ cho cô thái độ như vậy.
Đôi tay to lớn của hắn kéo tay cô, cô xấu hổ rút ra, vào chỗ ngồi, cô liền an tĩnh ăn. Tiết Hạo Vũ thỉnh thoảng đều sẽ gắp thức ăn cho cô, Hứa Niệm Nhất lần đầu tiên bắt đầu đối với hắn sinh tình cảm mê hoặc, loại cảm giác ngây thơ này ép cô không thở nổi.
Đêm hôm đó cơm nước xong xuôi, Tiết Hạo Vũ kiên trì muốn đưa Hứa Niệm Nhất về, Hứa Niệm Nhất xem xét ý khó xử của mẹ, nhẹ gật đầu. Hai người trên đường đi đều không có nhiều lời.
Đến bên trong giao lộ Phong Kiều, xe rốt cuộc không thể lái vào, Hứa Niệm Nhất nói Tiết Hạo Vũ trở về, hắn lại kiên trì muốn xuống xe. Dáng người mảnh khảnh bước đi trong con hẻm tối, khiến dáng người cô càng nhỏ hơn.
"Tối như thế, ban đêm đi một mình không sợ sao?"
"Có cái gì phải sợ. Nơi này từng nhà đều quen biết, dắt cuống họng hét to một tiếng, tất cả mọi người sẽ ra tới."
Trong bóng tối, hắn nhíu mày, đột nhiên phát hiện trước mắt người mình thích đột nhiên kỳ lạ lắm, muốn biết càng nhiều, "Haha, nhìn không ra, cô kéo cuống họng hét to là dáng vẻ thế nào? "
Hứa Niệm Nhất xấu hổ cười cười, "Ở bên ngoài cũng nên giả bộ nhã nhặn một chút nha..."
"Niệm Nhất, bình thường cô thích làm gì?"
Hứa Niệm Nhất nghĩ, "Xem phim..."
Kỳ thật cô không có thích gì, chỉ là Đường Nịnh và Tiền Nhất Khiêm thích phim, cô chỉ là không ghét mà thôi.
"Không thích đọc sách?"
"À còn có sách... Tôi nhớ trong nhà anh có rất nhiều..." Hứa Niệm Nhất vừa nói xong, nghĩ đến buổi chiều ngày đó, trong lòng vẫn là có chút bóng ma, thân thể có chút cương cứng, đi đường liền nhanh không ít.
"Niệm Nhất..." Tiết Hạo Vũ đột nhiên ngăn cô phía trước để cô càng giật nảy mình, trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh lóe lên với ánh sáng dịu nhẹ,"Tôi sẽ không đối với em như vậy nữa... đừng sợ..."
Hứa Niệm Nhất muốn nói gì đó giảng hòa, cuối cùng vẫn là nói không nên lời.
"Tôi sẽ dẫn em đến chỗ này.... nếu như nguyện ý, có thể tới nhà tôi đọc sách. Niệm Nhất, thật xin lỗi."
Hứa Niệm Nhất ngẩn ngơ nhìn hắn quay người, rồi mới đi về phía con hẻm. Đèn đường mờ mờ đem vóc dáng thon dài của hắn chiếu xuống một cách tinh tế, để Hứa Niệm Nhất có chút buồn, "Tiết Hạo Vũ..."
Con người kia bởi vì cô kêu nên dừng lại, dừng lại mấy giây, lúc này mới xoay người nhìn cô.
"Sinh nhật vui vẻ." Nói xong, cô từ áo khoác trong túi vươn tay, nhìn bóng dáng kia mỉm cười phất tay tạm biệt.
Chỉ thấy hắn nhịn không được bước một bước về phía trước, cuối cùng vẫn đứng ở chỗ đó, dịu dàng nói một câu, "Ừm, trở về đi."
Cô quay người đi vào trong, đi đến cuối hẻm, xoay người lại vẫn thấy bóng dáng đó đứng yên lặng ở nơi đó. Hứa Niệm Nhất không hiểu Tiết Hạo Vũ đối với mình chấp nhất đến như vậy, tình cảm cực nóng mãnh liệt, để cô không cách nào đáp lại, lại thêm mấy phần sợ hãi. Chỉ nên làm bộ nhìn không thấy, tranh thủ thời gian hướng nhà mà chạy.
Nhưng cơ thể cô sắp đắm chìm trong bóng tối thì giọng nói của hắn lại vang lên. "Niệm Nhất..."
Cô ngừng lại, rồi mới lùi lại mấy bước, nghiêng người nhìn hắn ——
"Nếu như học tập không hiểu có thể hỏi tôi, muốn xem sách có thể hỏi tôi mượn, việc gì cũng đều có thể tìm tôi..."
Không khí rét lạnh, giọng nói khiêm nhường nhẹ nhàng để Hứa Niệm Nhất nghe xong lại có chút khó chịu, nhẹ nhàng gật đầu, nói, "Tôi đã biết, Tiết Hạo Vũ, anh trở về đi, trời lạnh lắm."
Hứa Niệm Nhất nhìn không thấy biểu cảm của Tiết Hạo Vũ, chỉ là có cảm giác, lời nói cô vừa dứt, con ngươi thâm thúy kia tựa hồ tản ra hơi nóng, vô cùng vui vẻ, chỉ là bởi vì cô nói câu nói kia sao?.
Cúi đầu, vội vàng chạy về nhà, lại nghe được lẳng lặng trong đêm, có một tiếng cười. Lần theo âm thanh liền trông thấy bóng dáng ngồi từ một nơi bí mật gần đó —— "Đường Nịnh?"
Đến gần nhìn kỹ, quả nhiên là tên này, ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, chính là đùa bỡn pháo, đoán chừng là muốn hù dọa cô.
"Nếu như học tập có cái gì không hiểu được, muốn xem sách, đều có thể tìm tôi..." Đường Nịnh thấy Hứa Niệm Nhất liền học Tiết Hạo Vũ, bộ dạng ủ rũ nói, Hứa Niệm Nhất tức giận đến muốn đạp anh.
"Này, cậu cùng tôi phát cáu làm cái gì? Lời này cũng không phải tôi nói, chỉ là lặp lại."
"Cậu sao lại một mình ở chỗ này? Tiền Nhất Khiêm đâu?" Hứa Niệm Nhất lười cùng anh nói nhảm.
"Giống như cậu, hẹn với... Lại nói này Hứa Niệm Nhất, sao cậu đối với tôi là cọp cái, đối với người ngoài chính là bé thỏ trắng, chẳng lẽ tôi dễ ăn hϊếp như vậy sao?"
"Cậu dễ ăn hϊếp? Cậu không ăn hϊếp người khác là được rồi." Hứa Niệm Nhất trừng mắt với anh, "Cậu ít nói hươu nói vượn, tôi mới không có đi hẹn hò đâu, đó là... Anh trai rẻ tiền của tôi..."
"Anh trai?" Đường Nịnh trên mặt lộ ra bộ mặt buồn cười, "Tại sao tôi cảm thấy ánh mắt của tên đó không giống của một người anh trai..."
Nói xong, cả người đứng bên cạnh Hứa Niệm Nhất, cánh tay vươn ra để trên vai cô, "Đừng nói anh đây không có nói cho cậu biết, chuyện như vậy giả ngu là không được..."
Niệm Nhất từng cái đem kẹp cánh tay của anh lại, chỉ thấy khuôn mặt trắng noãn kia vặn vẹo, không bao lâu, bên miệng bắt đầu phát ra âm thanh tê tê, "Hứa Niệm Nhất, cậu ra tay nhẹ một chút... Ai ya, đau chết mất..."
"Ai bảo cậu động tay động chân trước?"
"Người khác, nhìn cậu, liền có thể giả bộ như không thấy, tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhở, cậu ngược lại đối với tôi ra tay như sát thủ, Hứa Niệm Nhất, thực sự độc nhất là lòng dạ đàn bà..."
Hứa Niệm Nhất sững sờ một chút, lập tức lại khôi phục biểu cảm "hung hãn", "Nên đi tìm em gái hiền dịu đi, tôi điểm này không có." Nói xong xoay người rời đi.
Cô hiểu ý Đường Nịnh, những cái phiền muộn kiềm chế kia cũng bởi vì Đường Nịnh mà quét sạch sành sanh. Cô nghĩ, ngày mai liền đi tìm Tiết Hạo Vũ nói rõ ràng. Có nhiều thứ có thể miễn cưỡng, có chút chuyện thật không thể. Cô cho hắn một ý tưởng đẹp, hắn sẽ muốn càng nhiều, không bằng nói rõ ràng, nếu không hiểu lầm sẽ phiền phức.
"Hứa Niệm Nhất, cái tên ngu ngốc này."
Giọng nói của Đường Nịnh từ phía sau truyền đến, Hứa Niệm Nhất đầu óc chưa có trở về, trực tiếp nói cho hắn biết, "Như nhau"
Tiếng nói của cô vừa dứt, liền nghe đến phía sau tiếng pháo nổ, còn có tiếng cười nhẹ nhàng, bước chân của cô nhanh chóng hướng trong nhà chạy, trên mặt cũng không nhịn được tràn đầy ý cười. Chỉ là đến cửa chính mới nhớ tới, Tiền Nhất Khiêm cùng với ai hẹn?
Đoạn quan trọng này, cô sao lại bỏ qua?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ai Đem Tiếng Gió Nghe Thành Ly Biệt Ca
- Chương 7