Kỷ Khải khá là hối hận.
Chuyện anh làm sai nhất, đại khái chính là ngày đó không bình tĩnh, oán giận chém một dao lên quả dưa hấu trên bàn ăn.
"Hành vi nghệ thuật?"
Chạng vạng tối đại minh tinh Chu Lăng về nhà, thuận tay cầm cái áo khoác hàng hiệu màu xám bạc bản giới hạn nào đó ném lên giá áo, lọn tóc cắt tỉa tỉ mỉ lóe lên ánh bạc chói mắt.
...
Kỷ Khải trừng mắt lên, nhìn về phía lịch trên tủ lạnh.
Tính ra, người này đã tròn hai tháng không về nhà sớm như vậy.
Làm nghệ sĩ, nổi tiếng, công việc bận rộn là chuyện tốt.
Vấn đề là ở chỗ, có vài người... Rốt cuộc là bận làm việc, hay là bận làm chuyện gì khác, hoặc là bận “làm” cái gì người khác, thì khó mà nói rồi.
Cười nhẹ một tiếng, yếu ớt châm điếu thuốc.
"Ơ, cái bảo đao đồ long này còn không rút ra được cơ?" Chu Lăng rút mấy lần con dao đứng sừng sững không nhúc nhích trên bàn ăn: "Sức lực lớn thật đấy! Làm sao? Bàn ăn nhà chúng ta chọc gì bé gấu của em rồi?"
Nếu như trong lòng không có giấu diếm, đừng nói đến bỗng dưng nhìn thấy trên bàn cắm con dao.
Chỉ cần nhìn thấy anh không kiêng nể gì hút thuốc ở nhà thế này, cũng sớm nên kêu ca rồi.
Hành vi tâm lý học cơ bản —— con người che giấu việc trái với lương tâm, sẽ không có tự tin xoi mói điểm xấu của người khác.
"Ai chọc anh, anh thật sự không có nghe người ta nói đến?"
Đại minh tinh sột soạt đổ hạt cà phê vào trong máy, vẻ mặt vô tội: "Rốt cuộc là làm sao vậy bé cưng?"
"Hôm nay, "bé cưng" ở bên ngoài của cậu, tìm đến nhà chúng ta."
"..."
"..."
Người nào đó mặt không đổi sắc. Hạt cà phê không rơi vãi lấy một hạt.
Đây là ảnh đế nha.
Đến cùng là ai suốt ngày đuổi mắng ở trên mạng [Chu Lăng chỉ có khuôn mặt, kỹ năng diễn xuất hoàn toàn ở trình độ cosplay] thế?
...
Tiếng vang của máy truyền đến, hương thơm bay đầy phòng.
Tiếp đó sô pha bên cạnh lún mạnh xuống.
Vóc người đẹp giá trị nhan sắc cao, tên đẹp trai mặc áo thun cổ chữ V khoét sâu hơi lộ ra l*иg ngực đẹp mắt ngồi xuống bên người, một tay bưng cà phê đen, một tay ôm cả người Kỷ Khải qua.
Trên người là hương nước hoa nhàn nhạt, CK one summer bản giới hạn. Kỷ Khải nhớ lúc anh và hắn gặp nhau lần đầu tiên, trong không khí cũng tràn ngập hương vị mùa hè làm người ta rung động này.
Khi đó Chu Lăng nghèo rớt mùng tơi.
Một lọ nước hoa thế này, là thu nhập hắn đi diễn buổi tối trong nửa tháng.
Nhưng Chu Lăng chính là một người như vậy.
Dù cho ăn không nổi cơm cũng phải theo đuổi phẩm vị, dù cho chưa đóng nổi tiền thuê nhà cũng không chịu thỏa hiệp với hiện thực.
Một ca sĩ nghèo túng mang theo nhiệt tình chứa chan —— Kỷ Khải cực kỳ thích dáng vẻ của hắn khi đó, rõ ràng mỏng manh mịt mù, lại vẫn quật cường, trong mắt có ánh sáng.
Đêm hoàn toàn đắm chìm đó, Chu Lăng lại vừa bị một quán bar thông báo "Về sau không cần đến nữa", chán nản ôm ghita, quay lưng về phía anh nằm ở trên giường im lặng run rẩy.
Kỷ Khải đưa tay tới, cả người ôm chặt lấy người kia từ phía sau. Da thịt ấm áp dán vào da thịt hơi lạnh của hắn.
Một lúc sau, anh nghe được người kia cố gắng đè nén giọng mũi: "Anh Khải, có lẽ em căn bản không có tài hoa, có lẽ... Cả đời này cũng không ai sẵn lòng nghe em hát."
"Anh nghe."