Đối mặt với một Tiêu Dương trước mắt lúc này, Lâm Mộ Tình không còn cách nào tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, cúi người, làn môi lướt trên phần cổ tỏa ra hương thơm ngát của Tiêu Dương.
Tiêu Dương chỏ còn có thể nhỏ nhẹ chống cự vài lần, ánh mắt đã dần dần trở nên mông lung, "Rất mệt......"
"Vậy cứ ngủ ở đây đi......" Lâm Mộ Tình nhẹ nhàng cởi bỏ từng cúc áo chemise, vùi đầu xuống, hôn dọc theo đường viền nội y trên người.
Từng nụ hôn thanh thiển ôn nhu, thật khiến Tiêu Dương thoải mái đến không một tiếng động.
"Đang ngủ sao?" Lâm Mộ Tình nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Dương chỉ cảm thấy cả người nóng rần lên, muốn rời khỏi cái ghế ngồi, nhưng không có chút sức. Mắt mở mơ mơ màng màng, lại thấy cảnh Lâm Mộ Tình đang làm càn trên ngực mình, cảnh vật xung quanh nhìn thoáng qua cảm thấy thật quen mắt, chắc hẳn là cào đang trong văn phòng mình đi? Cô cho rằng là như vậy.
"Mình đây là đang nằm mơ hay sao? Thật là mơ à?" Tiêu Dương hỏi. Nếu không phải là đang mơ, thì sao cô lại có thể cho phép Lâm Mộ Tình ở trong văn phòng làm ra những chuyện như vậy chứ?
Lâm Mộ Tình cố nhịn cười mà trả lời: "Không sai, bây giờ, em muốn cùng Dương mơ...... mơ tiếp giấc mơ này."Nói xong tay liền bắt đầu luồn vào bên trong chemise của Tiêu Dương, từ phía sau tháo khóa nội y ra.
Cái tay kia cũng không có nhanh chóng rời đi, ngược lại còn chậm rãi chuyển ra phía trước mà vuốt ve bộ ngực thấm dần mồ hôi của Tiêu Dương. Góc độ của ngực thật hài hòa, mền mại mà cực kỳ co dãn, lúc ngón tay hơi dùng thêm chút ít lực, liền lập tức đàn hồi trở ra.
Tiêu Dương nương theo động tác của Lâm Mộ Tình mà ngẩn đầu lên, hít thở thật sâu từng hơi.
Lâm Mộ Tình liền thừa lúc này, một tay nâng eo Tiêu Dương lên, một tay kéo đi chiếc quần của cô, khá phí sức mà kéo tới xuống đầu gối của cô.
"Không nên......" Tiêu Dương kéo tay Lâm Mộ Tình lại với ý đồ ngăn cản, có điều hiện tại cả người cô đều vô lực, chỉ còn có thể tùy Lâm Mộ Tình bài bố. Cứ như vậy mà da thịt trực tiếp tiếp xúc với đệm ghế.
Lâm Mộ Tình khom lưng, hai tay chống trên đầu gối của Tiêu Dương, nhiệt độ trên chân Tiêu Dương cũng y như đang phát sốt vậy, nhưng thực tế thì hẳn là nên hạ sốt mới đúng. "Ngoan~ Mở chân ra đi." Tay Lâm Mộ Tình hơi dùng sức đè Tiêu Dương lại, tách hai chân của cô lần lượt sang hai bên trái và phải, liền vội vàng duỗi tay vào.
Thật ấm áp.
"Tha cho tôi đi......" Tiêu Dương yếu đuối vô lực nói. Tay khoát lên phần tay vịn của ghế, vô lực mà nâng người.
Lâm Mộ Tình không để ý, chuyên tâm vào động tác trên tay mình, tinh tế vuốt ve phần đùi của cô, rấtt nhanh liền chạm tới mảnh cỏ non mền ẩm thấp hơi mưa sương.
Thật mềm mại.
"Mộ Tình......" Thanh âm của Tiêu Dương gần như là đang cầu xin rồi.
Lâm Mộ Tình thì tựa như một đại thúc kỳ quái mà nuốt nuốt nước bọt, tiếp tục vân vê mặt cánh hoa của Tiêu Dương. Cơ hội như vậy không dễ dàng gì có được, khó có được một Tiêu Dương bị bệnh, khó có được một Tiêu Dương tùy nàng bài bố như vậy, đương nhiên sẽ không liền dễ dàng buông tha ngay được.
Ngón tay Lâm Mộ Tình dừng trước động khẩu của hang động thần bí, cảm giác được trình độ ướŧ áŧ của nơi ấy càng ngày càng đậm. Thanh âm của Tiêu Dương cũng dần dần nương theo những động tác đó mà khiêu gọi lên, nhưng lại không thể ghép thành một câu hoàn chỉnh, thậm chí dù chỉ là một từ.
"Thích không?"
Tiêu Dương lắc đầu, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới. Ngồi trên ghế mà làm ra cái chuyện H này như vậy, làm sao mà thích cho được chứ?
"Không thích?" Cường độ trên tay Lâm Mộ Tình dần dần tăng lên.
Tiêu Dương lại lắc đầu, nhưng là do kí©h thí©ɧ, lại không thể không gật đầu. Cô chỉ hy vọng Lâm Mộ Tình nhanh nhanh tiến vào chính sự để rồi nhanh nhanh kết thúc ngay, tư thế ngồi trên ghế, hai chân dang rộng, vẫn là lần đầu tiên cô làm.
"Như vậy mới đúng chứ."
Lúc hai người còn đang tiến hành cuộc đối thoại này, Tiêu Dương là ngồi trên ghế, đầu ngưỡng ra phía sau; Lâm Mộ Tình là khom người, một tay vịn lưng ghế dựa, một tay chạm vào Tiêu Dương, quỳ một gối lên một góc ghế dựa, toàn thân cố gắng áp sát vào cô.
Đầu ngón tay tiến đến trong phân nửa đóa hoa. Mềm mại mà ấm áp.
Lâm Mộ Tình khẽ ngâm một tiếng, ngón tay từ tốn tiến vào. Động khẩu nhỏ hẹp được đẩy ra, Lâm Mộ Tình chậm rãi hòa nhập vào Tiêu Dương.
Cảm giác ma sát cũng không phải rất mãnh liệt, nhưng cũng khiến Tiêu Dương thấy thoải mái.
Khóe miệng Lâm Mộ Tình gợi lên, tiếp tục từ từ di động, bên trong sớm đã cuồn cuồn lan tràn.
Nàng không nghe thấy thanh âm cảu Tiêu Dương, nhưng nàng biết là do Tiêu Dương cố nén lại. "Thích không?" Nàng hỏi thêm lần nữa. Bởi vì do Tiêu Dương quá im lặng. Lâm Mộ Tình vẫn luôn quan sát trạng thái của Tiêu Dương, tuy bên ngoài Tiêu Dương quật cường không rên ra tiếng, nhưng biểu cảm đã và đang chậm rãi biến hóa.
Tiêu Dương vốn làđang lẩn quẩn giữa tác dụng của thuốc cũng như cơn sốt, dưới ánh mắt hiện ra nét mông lung, giờ đây đang nhíu mày, hơi hơi hé môi, có một cảm giác hơi đê mê.
"Nếu đã thích, vậy cứ rên thành lời đi, không nên nén lại." Lâm Mộ Tình khuyến khích. Động tác trên tay càng lúc càng nhanh.
Tiêu Dương phát ra từng tiếng rêи ɾỉ trầm thấp. Nơi đây là văn phòng của cô, tuy nói là cửa sổ đã đóng chặt, hiệu quả cách âm cũng không tệ cho lắm, nhưng mà, dù sao cũng là đang trong thời gian làm việc, làm ra cái chuyện này cũng đã đủ khiến người khác phải ngượng ngùng, sao còn dám rên ra tiếng chứ?
Chuyện động của Lâm Mộ Tình dần có tiết tấu hơn, trong người của Tiêu Dương cũng bắt đầu sản sinh ra kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Chiếc ghế dựa phát ra thanh âm kẽo kẹt.
Ánh mặt trời vào đông mỏng manh, xuyên qua lớp cửa sổ chớp len vào bên trong, dưới ánh mặt trời, nụ cười mỉm của vị giáo sư nhân dân cùng với cái cau mày của vị phó tổng trẻ tuổi, giao cảnh cầu hoan, vệt mồ hôi trên trán của cả hai, như tóe lên từng tia lửa dưới ánh mặt trời.
Đọc truyện Ái, Đãng Dạng tại MyTruyen chấm Com
Tiêu Dương bắt đầu không kiềm chế được nữa mà rên ra tiếng, là dưới thế công kịch liệt. Tuy cô đã cố gắp áp chế xuống, nhưng hô hấp đã càng ngày càng thêm dồn dập, tay chân dần dần run lên nhè nhẹ.
"Thích không?" Lâm Mộ Tình sử dụng hết thảy những thứ có thể khiến Tiêu Dương thỏa mãn.
"Ừm......" Tiêu Dương chỉ còn có thể phát ra một từ tượng âm đơn âm tiết này.
"Ngoan~ em thích Dương nói ra." Lâm Mộ Tình càng thêm dốc lòng vào từng động tác.
Vốn dĩ nàng cũng không muốn dùng một tư thế không quá thoải mái cùng vội vàng như vậy mà làm với Tiêu Dương, nàng cũng rất muốn trải nghiệm thử cái giường vừa lớn mềm vừa thoải mái kia của Tiêu Dương. Nhưng mà, hiện tại cũng không thể có yêu cầu đó được nữa, ngẫu nhiên thay đổi nơi chốn, cũng là một thể nghiệm mới mẻ không tệ chút nào. Dù sao thì nàng đã được yêu Tiêu Dương, như vậy, liền cảm thấy đủ thỏa mãn.
"Em muốn nghe Dương nói "thích"......"
"...... Th...... thích......" Lần này Tiêu Dương trả lời rất rõ ràng. Toàn bộ thân thể đều bị Lâm Mộ Tình nắm hết trong tay, kɧoáı ©ảʍ liên tiếp đánh úp lại, sao lại không thích được?
Lâm Mộ Tình cắn chặt môi mình, một mặt kiềm chế rên một tiếng, một mặt lại duỗi thêm một ngón tay vào nữa, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xâm nhập vào thần kinh hai người.
Rất nhanh, một Tiêu Dương mẫn cảm liền đạt tới đỉnh, cao trào.
Lâm Mộ Tình dụi dàng hôn nhẹ lên phần cổ toát ra lớp mồ hôi mỏng, chậm rãi rút tay ra. Ngay khoảnh khắc vừa rời đi, lại có thêm một kɧoáı ©ảʍ không tên. Sau đó cả người dang chân ngồi khóa chặt lên người Tiêu Dương, ôm lấy cô gắt gao, một lần lại một lần hôn lên đôi môi của cô.
Sau một lúc dài, hai người vẫn bất động duy trì tư thế như vậy, lúc này Tiêu Dương dần dần thanh tỉnh mới nói ra một câu đầy đủ nhất sau khoảng thời gian dài: "Tôi cảm thấy, tấm đệm này cần được thay mới rồi."
Lâm Mộ Tình nghe xong suýt chút nữa là ngã nhào xuống ghế luôn rồi, khó có được giây phút như vậy mà Tiêu tổng ngài đây còn đi quan tâm vấn đề cái đệm......
Sau khi tấm đệm kia bị ném xuống không thương tiếc, một lần nữa Lâm Mộ Tình giúp Tiêu Dương mặc quần áo chỉnh tề lại, thấy ánh mắt của Tiêu Dương rõ ràng hữu thần hơn trước, không còn mơ mơ màng màng nữa, cười cười tá ác, nói: "Thế nào? Chiêu này của em rất hiệu quả với bệnh cảm đúng không?"
Tiêu Dương từ ống đựng bút rút cây bút máy ra, quấn vài cái liền búi xong phần tóc lên, đẩy Lâm Mộ Tình ra giữ khoảng cách một mét so với mình, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện. "Tôi nghiêm trọng hoài nghi thứ em cho tôi ăn không phải là thuốc cảm đâu? Thật ra chính là xuân – dược đó?" hiện tại tuy rằng cái mũi Tiêu Dương không còn nghẹt nữa, cũng không còn khó chịu, sức lực cũng dần dần hồi phục dần.
"Làm sao có thể được chứ?" Lâm Mộ Tình nháy mắt một cái, "Không phải chính em cũng nuốt một viên hay sao?"
Tiêu Dương buông công việc trên tay xuống, ngẩng đầu thở dài một hơi, "Chính là bởi vì em cũng ăn, nên tôi mới hoài nghi đó là XUÂN – DƯỢC!"
"Vừa rồi......" Lâm Mộ Tình vừa nói vừa cười hì hì áp tới gần "Rất thích đúng không?"
Tiêu Dương dùng hết toàn thân khí lực đẩy nàng ra: "Em cách tôi xa một chút!"
Kết quả là bị Lâm Mộ Tình bắt được hai tay, dùng sức vùng vẫy, cả người Tiêu Dương liền từ trên ghế đứng bật lên, vốn dĩ là Lâm Mộ Tình định ôm lấy Tiêu Dương, kết quả là đứng không được vững liền bị Tiêu Dương áp đảo lại trên đất.
Lâm lão sư nhịn đau, da mặt vẫn dày cộm như cũ khi hỏi Tiêu Dương: "Gấp gáp như vậy là muốn thêm một vòng nữa à?"
......
××××
Bệnh của Tiêu Dương, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Dưới sự chăm sóc "chu đáo" của Lâm lão sư, hai ngày liền dứt bệnh. Đương nhiên, khỏi bệnh nhanh tới như vậy cũng không phải là ý muốn của Tiêu tổng, cô cũng muốn nghỉ ngơi chứ, nhưng vì chịu không nổi phương pháp trị liệu quá sức của Lâm lão sư, trước lúc cô muốn không khỏi bệnh cũng nên xem xét lại cái eo nhỏ của mình kéo dài được bao lâu nữa mới được.
Điều đầu tiên sau khi hết bệnh, đương nhiên chính là chuyện mà ngay cả khi đang bệnh cô vẫn nhớ mãi không quên kia – mua xe cho Lâm Mộ Tình. Nhưng trước hết, cô phải xác định xem là Lâm lão sư có bằng lái xe hay không trước đã.
Vì thế nên lúc chiều cả hai cùng ăn tại nhà hàng Tiêu Dương thường lưu tới, Tiêu Dương hỏi Lâm Mộ Tình: "Em có bằng lái xe không?"
"Không có a."
"Tại sao không đi thi lấy một cái?"
"Thi làm gì chứ? Em cũng không lái xe."
Lâm Mộ Tình thản nhiên trả lời, khiến Tiêu Dương không còn lời gì để nói. Tạm dừng trong chốc lát, Tiêu Dương lại hỏi: "Vậy em có muốn đi học lái xe hay không?"
Lâm Mộ Tình buông dao nĩa trong tay xuống, trừng mắt nhìn, nàng phát hiện hôm nay Tiêu Dương rất kỳ quái, "Không muốn. Có Dương biết lái là được rồi mà."
Tiêu Dương lại bị nói đến á khẩu không trả lời được, cô phát hiện, muốn Lâm lão sư đi học một cái gì đó, hoặc thích một cái gì đó, trước hết phải liên hệ được mối quan hệ giữa chuyện đó với cô mới được.
Cô đang tự hỏi lại mình, nhìn nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mới, thế nên mới nói: "Tôi cảm thấy em hẳn là nên đi học lái xe đi thôi, ví dụ như lỡ có một ngày nào đó tôi uống say, hoặc là dưới một tình huống nào đó mà đặc biệt mệt mỏi, liền gọi em tới đón tôi, cũng đỡ cho tôi gọi người tới lái hộ hay qua đêm ở bên ngoài, có đúng hay không?"
"Như vậy à......" Lâm Mộ Tình cúi đầu nghĩ nghĩ, học lái xe cái chuyện này, đầu tiên là nàng không có xe, từ trường tới nhà gần như vậy nên cũng không cần dùng xe, không biết học lái xe để làm cái gì nữa. Nhưng mà mỗi khi nghĩ tới Tiêu Dương ra ngoài gặp xã giao khách hàng, bản thân mình có thể danh chính ngôn thuận đi đón cô, lại cảm thấy dường như học lái xe cũng không phải là một chuyện tồi tệ gì cho lắm.
Tiêu Dương nhìn dáng vẻ Lâm Mộ Tình như đang rất khó xử, thế liền gắn thêm một lợi thế vào, "Nếu học lái xe xong, có thưởng đó nghen~"
"Thưởng sao? Là kiểu phần thưởng gì vậy?" Lâm Mộ Tình bất giác mở to hai mắt, tầm mắt còn lưu luyến trên người Tiêu Dương.
Ý Tiêu Dương là muốn nói, học lái xe xong sẽ tặng chiếc xe, nhưng xét thấy cái ánh mắt này của Lâm Mộ Tình, cô cũng biết là Lâm lão sư muốn cái gì rồi, cứ đáp ứng trước đi, đến lúc đó rồi nói sau.
Sau đó Tiêu Dương cố ý rũ phần tóc dài đang vén sau lưng về phía trước ngực, cô biết Lâm Mộ Tình thích động tác này của cô, tiếp theo liền dùng ngữ khí nũng nịu lên tiếng: "Em nói xem?"
Lâm Mộ Tình hít sâu một hơi tỏ vẻ trấn tĩnh, "Thành giao!"
---------------