Lâm Mộ Tình có chút mềm lòng, nhưng không biết trong lời nói của Tiêu Dương có bao nhiêu phần là sự thật, hay chỉ là thói quen dùng kỹ xảo để hống con gái. Lâm Mộ Tình nghĩ, mình rất muốn chủ động tìm Tiêu Dương, còn Tiêu Dương ngay cả chủ động hỏi số điện thoại mình cũng không muốn làm sao? Mình luôn chủ động như vậy, lần này phải giữ lại tôn nghiêm cho chính mình. Đúng, không để ý tới cô.
Lâm Mộ Tình đi đến cửa thang máy, vừa vặn có thang máy đi lên, nàng cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi.
Tiêu Dương chân dài, đi vài bước liền đến trước nàng, vươn cánh tay ngăn trước ngực nàng.
"A!" Lâm Mộ Tình nhẹ kêu ra tiếng, đau chết được!
Tiêu Dương còn chưa rút tay về, nhưng đột nhiên ngăn Lâm Mộ Tình như vậy là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, tình thế cấp bách nên cô liền nói: "Có thể cho tôi điện thoại của em không?"
Lâm Mộ Tình vuốt vuốt ngực còn đau nói: "Không thể! Điện thoại không thể cho cô, nhưng số điện thoại thì có thể cho." Cái gì mà giả bộ thẹn thùng, giả bộ vụng về nữa chứ! Câu nói này làm Lâm Mộ Tình hoàn toàn không còn sức chống cự được nữa!
Tiêu Dương nở nụ cười, thừa dịp bốn bề vắng lặng, vén mái tóc dài của Lâm Mộ Tình mà thì thầm vào tai nàng, lúc buông tay, còn cố ý lướt qua trước ngực nàng: "Văn phòng tôi ngay trên lầu, em không lên ngồi một tí sao? Trên đó còn có ghế mát xa, có lẽ, ừ, có thể giúp giảm đau một tí nữa." Tiêu Dương nói xong, tầm mắt không biết là cố ý hay vô tình mà nhìn thoáng qua ngực Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình liếc cô một cái: "Sao cô không trực tiếp nói là trên đó có cái giường luôn đi, vừa lớn vừa thoải mái nữa!"
Ánh mắt Tiêu Dương liền thay đổi: "Làm sao em biết vậy?"
Lâm Mộ Tình lại thất thần ...... Dùng một phần nhỏ loại ánh mắt tình thâm thâm vũ mông mông[1] mà nhìn mình ư, người này hóa ra không phải Là Tiêu Dương, người này không phải là Tiêu Dương...... A! Chết mất! Tiêu Dương sao lại biến thành như vậy chứ!
[1]Tình thâm thâm vũ mông mông: tình yêu sâu đậm như mưa mịt mù.
Dù trong lòng muốn từ chối bao nhiêu, nhưng chân đã sớm trái lương tâm mà đi theo sát Tiêu Dương mất rồi.
Trái với cảnh tượng náo nhiệt của lầu mười lăm, lầu mười sáu lại có vẻ vắng lạnh. Hành lang dài nhưng trống trải, đi dọc xuống cũng chỉ có một cánh cửa duy nhất. Tiêu Dương mở cánh cửa bên phải ra, lại đứng cạnh cửa tỏ ý mời Lâm Mộ Tình vào.
Lâm Mộ Tình cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân rảo bước đi tới, nhìn lướt qua bốn phía đều không thấy chiếc ghế mát xa nào như lời Tiêu Dương nói. Quay đầu vừa muốn hỏi Tiêu Dương, ngay lúc nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Dương, nàng biết, nàng đã bị lừa.
Tiêu Dương liền như vậy mà đi đến trước mặt nàng, hơi cúi đầu hôn lên môi nàng. Khoảng cách giữa 1m72 cùng 1m67 thật sự rất thích hợp để hôn môi.
Cánh môi Tiêu Dương ướŧ áŧ, đầu lưỡi của cô lại rất hiểu chuyện mà quấn lấy Lâm Mộ Tình, trong miệng đối phương mà đảo quanh.
Lâm Mộ Tình phát hiện, Tiêu Dương thật sự rất biết hôn. Sau đó trong lòng lại nghĩ: Tiêu Dương học được cách hôn môi như vậy ở đâu? Là học từ nữ nhân khác? Học từ phim điện ảnh? Hay là do trời sinh?
Ôm hôn một cách thâm tình. Lâm Mộ Tình lại nhớ tới lần trước cùng Tiêu Dương hôn. Lần đầu tiên hôn môi, nàng là bị ép buộc, Tiêu Dương hình như nhận lầm nàng là người khác; Lần thứ hai hôn môi, tuy rằng là nàng chủ động, nhưng là Tiêu Dương có uống rượu. Lúc này đây...... Lâm Mộ Tình đột nhiên đẩy Tiêu Dương ra.
Mắt Tiêu Dương lộ ra vẻ đầy nghi hoặc, hỏi: "Làm sao vậy? Mộ Tình?"
Lâm Mộ Tình cười lắc đầu, lại một lần nữa ôm lấy Tiêu Dương, chủ động giương môi mình lên hôn, mười ngón đan chặt nhau, ép Tiêu Dương sát vào cánh cửa, vừa nới lỏng vừa tháo luôn cravate xuống, tay cũng nhân cơ hội trượt vào trong lớp áo chemise......
Kết thúc nụ hôn này, trên mặt hai người đều nhiễm một tầng đỏ ửng.
Thật giống với câu nói: Nữ nhân thích hưởng thụ một nụ hôn thâm tình nhiều hơn vui vẻ trên giường. Lâm Mộ Tình cảm thấy, lời này thật có chút đạo lý. Ví dụ như hiện tại, tuy rằng không có làm chuyện H gì, nhưng cả hai người dường như đều cảm thấy thỏa mãn.
Tiêu Dương cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ở đây thật sự là có cái giường, em, có muốn xem thử hay không?"
Lâm Mộ Tình suýt nữa đã muốn ngã vào cái cạm bẫy ôn nhu này. Cách nói này, Tiêu Dương không chừng đã nói qua với biết bao nhiêu người rồi, nàng mới không để cho cô được như ý.
Nàng cười cười lui về phía sau, đi đến bên cạnh bàn làm việc của Tiêu Dương, lấy bút viết vào tờ giấy ghi chú số điện thoại của mình: "Tốt lắm, văn phòng cô tôi cũng đã tham quan xong, hiện tại, tôi phải đi rồi."
"Không ngồi thêm một lát sao? Uống một tí gì đó."
"Không được, trong thời gian làm việc mà uống rượu thì không được tốt cho lắm." Lâm Mộ Tình cười, lướt qua Tiêu Dương rồi đi ra ngoài văn phòng cô.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, nếu lúc này đây, Tiêu Dương mà không gọi điện thoại cho nàng, nàng nhất định sẽ buông tay, mặc kệ Tiêu Dương bây giờ có phải là Tiêu Dương trước kia hay không đi chăng nữa, nếu tình cảm vừa bắt đầu đã không như những lời nói kia, nàng tình nguyện xem như chưa từng bắt đầu cuộc tình này.
Từ đầu đến cuối nàng luôn cảm thấy, là nàng thích Tiêu Dương trước, là nàng luôn chịu thiệt trong chuyện tình cảm này. Điều quan trọng nhất là, qua qua lại lại, Tiêu Dương vẫn luôn chưa từng nhận ra.
Lâm Mộ Tình mới đi được vài bước, di động liền vang lên, không có gì bất ngờ xảy ra, là của Tiêu Dương.
"Buổi tối có thời gian không?" Tiêu Dương hỏi như vậy ......
Lâm Mộ Tình vừa đi vừa đáp: "Còn chưa biết nữa, đến lúc đó rồi nói sau."
Tiêu Dương cười cười: "Sáu giờ, gặp ở dưới lầu nhà em."
××××
Sáu giờ, Lâm Mộ Tình đúng giờ ra khỏi nhà, Ban đêm lạnh, nàng thay quần dài, mái tóc dài cũng xõa xuống, mềm mại rũ trên vai, tóc vén sau tai theo động tác nhẹ nhàng của nàng mà trượt xuống.
Nàng vừa ra khỏi cửa tiểu khu đã thấy xe của Tiêu Dương, là chiếc xe mới với màu trắng Cayenne, đúng là chủ nào vật đấy, biển số xe là XY520[2]. Khi Tiêu Dương lần đầu tiên đưa nàng về nhà, nàng chỉ nhớ rõ màu xe là màu trắng Cayenne, đến lúc ở Giang Bắc trở về, nàng mới phát hiện biển số xe này giá trị như thế nào, cũng chỉ có nhân tài như Tiêu Dương mới dám dùng cái biển số này.
[2]XY520: "XY" là viết tắt theo tên của Tiêu Dương khi phiên âm sang tiếng Anh là Xiāo Yáng [萧杨]. Còn "520" trong tiếng Trung khi đọc nhanh sẽ nghe như "wo ai ni" = "I love you" ấy.
Sau khi lên xe thì Lâm Mộ Tình mới nhìn Tiêu Dương. Nữ yêu tinh này, vừa tan ca liền mặc ngay một chiếc váy ngắn sao! Thừa lúc Tiêu Dương đang lái xe, Lâm Mộ Tình liếc mắt một cái liền thấy đôi chân dài trơn bóng lộ ra, nghĩ thầm trong lòng, buổi tối ra đường mà mặc váy ngắn như vậy, cô là muốn câu dẫn ai a?
Tiêu Dương lúc này cũng liếc nhìn nàng một cái, trả lời với nàng bằng một nụ cười "Thì để câu dẫn em".
"Tại sao cô lại biến thành như vậy chứ? Tiêu Dương trước kia không phải như thế......" Lâm Mộ Tình nhỏ giọng nói, dường như là muốn nói cho chính mình nghe.
Nhưng vẫn bị Tiêu Dương nghe thấy được, nàng hỏi: "Sao? Em biết tôi trước đây như thế nào à?"
Lâm Mộ Tình đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại lắc đầu.
Nàng vẫn cảm thấy Tiêu Dương này không giống với Tiêu Dương của trước kia. Thật ra là từ trước đến nay nàng vẫn chưa thật sự hiểu rõ về Tiêu Dương. Mà Tiêu Dương căn bản cũng không biết khi đó nàng là ai!
Lần đầu tiên hẹn hò chính thức, hai người chỉ cùng ăn bữa tối, nội dung cuộc nói chuyện cũng có thể xem như là giữa người yêu với nhau đi. Mặc dù, có thể là, hai người vẫn chưa thể gọi là người yêu. Dù sao thì cũng chưa ai thổ lộ, cũng không như người ta nói "cùng một chỗ" đại loại như vậy.
Kết thúc bữa tối, Tiêu Dương đưa Lâm Mộ Tình về nhà, vẫn đưa đến cửa nhà nàng. Nàng không có ý mời Tiêu Dương vào nhà, Tiêu Dương vẫn chỉ dừng bước ngay cửa.
Lâm Mộ Tình đơn giản là không để ý cô, tự mình bước vào, mà phía sau người kia cũng rất tự nhiên giúp nàng cài cửa lại.
Hết thảy những gì phát sinh sau đó, dường như cũng là hợp tình hợp lý......
Đèn chưa kịp mở, hôn nhau đến lảo đảo nghiêng ngả, quần áo thì rải rác ngổn ngang, cửa phòng ngủ nửa khép nửa mở, chỉ thấy hai thân ảnh đan nhau chung một chỗ......