“Em biết” Mạnh Đình Vũ trả lời. Chính vì như thế nên anh cũng chưa từng nghĩ đến việc mang cô sang Mỹ, anh biết rõ là sẽ không có thờI giam để chăm sóc cô. Anh thở dài, lấy lại tinh thần. “Xin lỗi Tổng Giám Đốc, có thể …. cho em thêm 1 chút thờI gian để suy nghĩ được không ạh?”
Tổng Giám đốc nhìn anh một hồI, thở dài một cách bất đắc dĩ. “Được rồI, tôi cho cậu một ngày, ngày mai nếu không cho tôi một câu trả lờI thuyết phục, tôi coi như cậu cự tuyệt quyết định này!” Ông nói một cách quyết đoán.
Mạnh Đình Vũ hiểu được rằng đó thời hạn cuối cùng để anh phải đưa ra được quyết định của mình!
Anh mang một tâm sự nặng nề, còn Trầm Tĩnh thì vẫn vô tư.
Đêm đó, anh về nhà rất đúng giờ, điều khiên cô ngạc nhiên và vui vẻ hơn nữa chính là anh mua cho cô một bó hoa hồng thật đẹp, cô cười còn tươi hơn cả hoa.
“Chồng, cảm ơn anh!” Cô ngọt ngào kêu nickname của anh, vùi đầu vào lòng anh, hôn lên má anh thật dịu dàng.
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắc của cô, hoàn toàn không thể cùng chia sẽ sự vui sướиɠ với cô.
Cô vui vẻ tìm một bình hoa thủy tinh, đem bó hồng cắt tỉa tỉ mỉ, rồi lại cẩn thận cắm vào bình, mang đến để trên bàn, sau đó say mê ngắm nhìn.
Càng nhìn càng thấy vừa lòng, nụ cườI của cô càng đậm, anh giật mình nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô.
“Đúng rồi, hôm nay em cùng đồng nghiệp tìm được một quyển sách dạy nấu ăn rất hay, để em làm cho anh ăn, anh chờ một chút sẽ có cơm liền.”
Nói xong cô nhanh nhẹn chạy vào phòng bếp, khe khẽ hát, đeo vào cái tạp dề màu trắng.
Cô bận rộn với món canh, anh đứng dựa vào cạnh cửa phòng bếp ngắm nhìn cô.
“Lạ thật, anh ngây người đứng đây làm gì?” Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn anh. “Đi xem tin tức đi! Anh không phải mỗi ngày đều phải xem báo về tài chính và kinh tế sao?”
“Hôm nay không xem” Anh trả lời nhẹ nhàng.
Muốn xem mấy con số lên xuống bất định kia, tương lai anh vẫn còn nhìu cơ hội, hiện tạI anh chĩ thầm nghĩ ngắm nhìn cô thật kỹ.
“Vậy anh tắm trước đi! Chờ anh tắm xong thì em cũng làm xong thức ăn rồi”
“Một chút nữa sẽ tắm”
“Đọc báo?”
“Không đọc.”
“Đến phòng khách ngồi nghỉ một chút?”
“Không cần! Em đừng để ý đến anh, cứ làm việc của em đi”
“Em là muốn làm việc của mình lắm, thế như anh cứ đứng như ông thần giữ cửa thế này em rất không tự nhiên!” Cô nũng nịu trách.
Anh không nói tiếng nào, vẫn bình tĩnh và chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy như chất giấu thật nhìu bí ẩn, thần bí mà mê người.
Tim của cô đập loạn nhịp, ngượng ngùng mở miệng. “Quên đi, mặc kệ anh, miễn sao đừng làm phiền em là được.”
Cô không để ý đến anh nữa, anh cũng vẫn tiếp tục nhìn, lẳng lặng quan sát, đem từng nụ cười, từng cử động của cô thu vào đáy mắt, khóa vào đáy lòng.
“Tĩnh.” Một lúc lâu, anh từ từ thoát khỏi trầm tư, khàn khàn lên tiếng.
“Vâng?” Cô không quay đầu lại, nhấc nắp, vặn nhỏ lửa nồi thịt bò hầm.
“Anh nhớ em từng nói em đã học được cách chăm sóc chính mình.”
“Thế nào? Không tin em sao?” Cô quay sang véo nhẹ vào mũi anh. “Em cũng không phải là một đứa con nít, tất nhiên biết tự chăm sóc chính mình.”
“Em sau này khi băng qua đường phải cẩn thận biết không?”
“Biết”
“Phải nhớ trước tiên là nhìn bên trái bên phải xem có xe không rồi mới có thể qua.”
“Em biết rồi! Anh xem em là con nít còn học mẫu giáo sao?”
“Em sẽ không quên ăn cơm đúng giờ phải không?”
“Đương nhiên” Cô giơ muỗng khẽ gõ nhẹ anh một cái. “Em xin anh, anh mới là người ăn uống không đúng giờ giấc, đúng không? Mỗi khi bận làm việc thì sẽ quên cả ăn uống, anh còn dám nói em sao?”
“Đồng hồ bào thức không được quên chỉnh.” Anh tiếp tục nói
“Được rồi được rồi, đáng ghét, bất quá thỉnh thoảng cũng có thể quên một lần mà, vậy mà anh vẫn còn cười em đến tận bây giờ sao?.” Cô phản bác.
“Còn có, làm chuyện gì đều phải cẩn thận tỉ mỉ một chút, không được vội vàng hấp tấp.”
“A, anh lại chê em không giống một đứa con gái đúng không?” Có tắt bếp, xoay người lại, hai tay để trên hông, tỏ vẻ hung dữ. “Ừ, em rất thô lỗ, vậy thì thế nào?”
Nếu là bình thường, khi cô như nửa thật nửa đùa hờn dỗi với anh, anh sẽ cao giọng cười, nhẹ nhàng xoa đầu hoặc véo mũi cô, hoặc là dang tay ôm cô vào lòng, hôn cô không khách khí.
Nhưng mà bây giờ, anh chỉ âm thầm nhìn cô, thật sâu, khóe miệng nở nụ cười rất lạnh nhạt.
Cô rốt cuộc cũng cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, đôi mắt đen của anh nhìn như có muôn ngàn tia sáng, miệng như phảng phất có bí mật gì đó mà không thể nói nên lời.
“Đình Vũ, hôm nay anh rất kỳ lạ, anh có chuyện gì muốn nói với em đúng không?”
Anh gật đầu, yên lặng nhìn gương mặt đẹp đẽ của cô, cảm thấy những lời sắp nói đây, mỗi câu mỗi chữ như nặng ngàn cân….
“Anh muốn đi New York.”
Anh ấy muốn đi New York.
Đột nhiên nghe anh tuyên bố như vậy, Trầm Tĩnh đều tiên là ngẩn người, đầu óc trong phút chốc như không thể suy nghĩ được gì.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, lý trí chậm rãi phục hồi, gương mặt cô tái nhợt nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, một lần nữa xác nhận lại, xác định cô không nghe lầm.
Anh-thật-sự-muốn-đến-New York.
Là sự thật
Cô kinh hãi, đôi mắt lập tức ửng đỏ, hỏi anh khi nào anh sẽ trở về, anh nói là không xác định, anh là thuyên chuyển công tác, không phải đi học, cũng không phải du lịch, không có khả năng biết được ngày về.
“Vậy mang em theo với!”
Cô khóc, cực kỳ kinh hoảng, trong lòng cô như đang có một trận bão tuyết, cô nức nở khóc, nghẹn ngào năn nỉ anh mang cô cùng đi.
Anh lắc đầu, nói rằng anh không thể chăm sóc cô.
“Em không cần anh chăm sóc, em biết tự lo cho chính mình!” Cô nói một cách khẩn thiết.
Thế nhưng anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, cô nhìn anh một cách chờ đợi, đợi anh có gật đầu hay không.
“Anh dẫn em theo đi Đình Vũ, đừng bỏ em lại một mình ở chỗ này! Xin anh …”Cô khóc và cầu xin anh, thân người như không còn chút sức lực ngồi bệt xuống chân anh, anh đỡ lấy cô, cũng không dám nhìn đến cô một lần.
Thấy thái độ của anh như thế, cô hiểu rõ trong lòng anh cũng rất phân vân, anh không phải là hoàn toàn vô tình, anh cũng khôngmuốn bỏ cô lại.
Ngọn lửa hy vọng lại cháy lên trong, cô chọn một cách khác, run giọng nói.
“Được rồi, anh không thể mang em theo, em cũng không ngại, em sẽ ở Đài Loan chờ anh, bất luận anh đi bao lâu, em đều sẽ chờ anh trở về.”
Thái độ của cô như vậy từa hồ như khiến anh thật kinh ngạc, qnh quay đầu nhìn cô, đôi mắt như phát sáng. “Tĩnh, em đừng như thế, anh thật sự không biết chính xáckhi nào sẽ trở về.”
“Không sao cả, em vẫn sẽ chờ!” Cô cố chấp nói, ngẩng mặt lên nhìn anh! “Embiết anh muốn đến Phố Wall để làm việc, thế nên không thể buông tha cho cơ hội này, bất luận anh muốn làm như thế nào, em đều ủng hộ anh, thế nhưng, anh không thể ngăn cản em chờ anh!”
“Anh thực sự không hiểu…”
“Em chờ anh!” Cô kiên quyết nói.
Anh nhìn cô, sắc mặt giống như cô, tái nhợt như tuyết. “Em có biết không, em chờ anh một ngày, anh sẽ cảm giác như một năm? Anh không thể cho em một ngày về xác định, không thể để cho em chờ đợi một người đàn ông không biết ngày nào mới trở lại, anh….”
“Chỉ cần trong lòng anh không thay đổi, em có thể chờ anh cả đời!” Cô vội vã nắm lấy cánh tay anh, không để cho anh nói tiếp …. Những lời này, cô không muốn nghe tới.
Anh chấn động, cơ thể trở nên cứng ngắt như một người tuyết, rốt cuộc anh chịu thua, không nói them gì nữa.
Tranh cãi giữa đôi tình nhân cũng dừng lại vào lúc ấy.