Bỗng dưng, cô chợt giật mình.
Sẽ mau đến mười hai giờ, cô không kịp nói chúc mừng sinh nhật với anh mất.
Cô tìm lấy điện thoại di động, vội vã gửi cho anh một tin nhắn, lo lắng, các ngón tay cũng tự nhiên run rẩy, chính trong lúc ấy, bất ngờ từ phía cửa truyền đến ân thanh của chìa khóa đang tra vào ổ.
Âm thanh thanh thúy và nhẹ nhàng như gió ấy lại làm trái tim cô rung lên.
Cô chạy như bay vào phòng khách, như con bướm đang vội vàng bay đến hút mật hoa. “Đình Vũ, cuối cùng thì anh cũng về rồi!”
“Em vẫn chưa ngủ àh?” Mạnh D(ình Vũ nhìn thấy cô đang vui vẻ, chợt cau mày.
“Vâng, em đang đợi anh mà!” Cô cười và gật đầu một cách thật ngọt ngào, dường như đã quên mình vừa rồi mình vẫn còn đang giận dỗi vì anh về trễ.
“Anh không phải bảo em đừng đợi sao?” Anh tức giận nhìn cô, khóe mắt chợt thoáng thấy một bàn cơm chưa ai động đến, vừa từc giận lại vừa đau xót. “Em nhịn đói đến tận bây giờ sao? Rốc cuộc em có biết tự chăm sóc chính mình không vậy?”
“Người ta định chờ anh cùng ăn mà”. Cô nắm lấy tay anh làm nũng
Anh nói một cách lạnh nhạt. “Anh ăn rồi, em cũng mau ăn đi, anh rất mệt nên đi tắm trước.”
Cô sửng sốt. Anh làm sao vậy? Hình như tâm trạng rất không tốt?
“Đình Vũ, anh có ổn không? Có phải công ty có việc gì….” Câu hỏi chưa dứt, lại nhìn thấy ánh đầy tức giận của anh, cô lập tức im lặng nuốt vào. Cô giật mình nhìn sắc mặt u ám của anh
“Anh năn nỉ em đấy, Trầm Tĩnh, em trưởng thành một chút được không?” Anh gầm nhẹ, cởϊ áσ khoác ngoại tiện nay ném lên sô pha. “Không nên lúc nào cũng như một đứa trẻ, khiến cho người lúc nào cũng phải quan tâm được không? Anh không thể trông chừng em cả đời được.”
“Anh …. Đó là ý gì?” Cô bị anh tự nhiên giáo huấn, vừa kinh hãi cũng vừa hoảng hốt. “Vì sao anh không thể trông chừng em cả đời? Xảy ra chuyện gì? Anh phải rời xa em sao?”
Anh không nói.
Sự im lặng nhanh chóng kéo đến, nhưng lại đầy ẩn ý, cô trở tay không kịp, muốn nói gì đó nhưng đôi môi lại không thể tách ra.
Cô chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh, nhìn anh như thể đang có hàng vạn tâm trạng biến hóa liên tục, như muốn giải thích một việc quan trọng nhưng lại khó nói thành lời. Rốt cuộc anh cũng lên tiếng…
“Nếu anh nói đúng thế thì sao?”
“Hả, cái gì?” Cô một lúc vẫn chưa hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.
Anh như thể đang có một cuộc đầu tranh nội tâm, cuối cùng, cũng miễn cưỡng lên tiếng. “Nếu anh nói anh phải rời xa em ….”
“Anh không thể!” Trầm Tĩnh hét lên một tiếng thật chói ta, cắt đứt lời anh nói, như thể muốn né tránh hiện thực. “Không nên nói như vậy, em không nghe, không thích nghe!” Cô kích động lên tiếng, bất chợt bước đến, nắm lấy cánh tay của anh. “Đình Vũ, vì sao anh nói như vậy? Là em làm sai chỗ nào sao? Ahh nói đi, em sẽ sửa, nhất định sẽ sửa!”
Anh giậc mình ngước nhìn cô, có vẻ như bị phản ứng của cô làm hoảng sợ, trong chốc lát không nói được lời nào.
“Anh không hẳn là có ý đó … chỉ là …. ai … “ Anh ảo não thở dài. “Tĩnh, anh là một người đàn ông, không phải là một người bảo mẫu của em”
Giọng nói ôn hòa và nhẹ nhàng, Trầm Tĩnh trong lòng đang dậy sóng cũng dần bình ổn lại.
Không có việc gì cả, anh không phải là muốn chia tay với cô, chỉ là giận cô không biết chiếu cố chính bản thân mình, kỳ thật cũng do anh quan tâm đến cô thôi. Không có việc gì cả, không việc gì.
Trầm Tĩnh lại thầm an ủi chính mình, mặt dần hồng hào trở lại, cười với anh một cách dịu dàng.
“Em đã biết. Được rồi, Đình Vũ, em nghe lời anh, sau này sẽ cố gắng chăm sóc bản thân, anh đừng giận em nữa có được không?”
Cô loạng choạng nắm lấy cánh tay anh, vừa cười vừa làm nũng, làm anh không không còn biện pháp nào nữa.
Mạnh Đình Vũ có vẻ bất đắc dĩ, xoa đầu cô. “Coi như anh nói không lại em, mau đi ăn cơm đi, anh đi tắm đây!”
“Vâng”
Cô cười và gật đầu, anh cũng khẽ lắc đầu, nhìn cô một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Đi chưa được vài bước đã nghe cô lên tiếng gọi
“Đình Vũ.”
Anh quay đầu lại, nhíu mày nhìn cô. “Có chuyện gì nữa?”
Cô cười thật tươi, ánh mắt rạng rỡ. “Chúc mừng sinh nhật”
“Cái gì?” Anh sửng sốt.
“Bây giờ là mười một giờ năm mươi chin phút, vẫn còn một phút nữa”. Cô dịu dàng giải thích, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái. “Chúc mừng sinh nhật, người em yêu nhất.
Hôm nay là sinh nhật anh sao?
Mạnh Đình Vũ ngạc nhiên, lúc này mới nhớ lại nguyên lai hôm nay chính là ngày sinh nhật của anh, anh nhìn quanh, thấy một bàn đầy đồ ăn, suy nghị một chút lại thấy hối hận.
“Em hôm nay vẫn giục anh về chính là vì muốn thay anh tố chức sinh nhật sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao em không nói sớm?” Giọng mang chút trách cứ.
Cô vẫn tươi cười ngọt ngào. “Người ta nghĩ sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ mà.”
Anh nhìn cô tươi cười, ánh mắt trong veo như nước, đôi má phơn phớt hồng, anh hối hận, tự càm thấy giận chính mình.
“Bánh ga-tô là tự em làm sao?”
“Vâng, chính tay em làm” Cô dấu đôi tay sao lưng, nghiên đầu nhìn anh như muốn lấy lòng.
Anh bỗng thấy căng thẳng
“Anh có muốn nếm thử không?” Cô hỏi
“Ừ.” Anh gật đầu, kéo cái ghế nơi bàn ăn và ngồi xuống.
“Không phải anh nói muốn đi tắm sao?” Cô ngăn cản anh. “Đi đi, em sẽ đem hâm lại mấy món này cho nóng, anh dù gì cũng nếm thử một chút được không? Coi như cho để cho em chút mặt mũi nha!”
“Được.” Anh đồng ý, nhìn cô thật sậu. “Cám ơn em, Tĩnh.”
“Không được khách sáo.” Cô bướng bỉnh kéo dài giọng, hai tay đẩy lưng anh về phía phòng tắm. “Mau đi tắm đi.”
Mạnh Đình Vũ cười khẽ, lấy tay véo mũi cô rồi mới đi vào phòng tắm. Vừa vào phòng tắm, khóe miệng đang hiện một nụ cười tươi lập tức biến mất.
Anh dựa lưng vào tường, trán đầy mồ hôi, tâm trí dường như dần thoát khỏi anh, lưu lạc nơi nào.
“Đã có quyết định từ phòng nhân sự”
Hai tuần sau, Tổng Giám Đốc gọi Mạnh Đình Vũ vào phòng làm việc. mỉm cười và đưa anh quyết định chính thức.
“Điều đến New York, tiền lương, tiền thưởng đều bằng với nhân viên bên đó, cố gắng lên Đình Vũ, công ty thực sự rất coi trọng cậu, cậu nhất định sẽ thành công!”
Mạnh Đình Vũ nhận quyết định, tuy rằng rất vui vì có thể đến tổng công ty để làm việc, nhưng cũng có chút do dự.
“Tổng giám đốc, có thể cho em hai ngày để suy nghĩ được không?.”
Câu này vừa nói ra, Tổng Giám Đốc bỗng giật mình, vẻ không thể tin được. “Không phải chứ! Đình Vũ, cậu đã đồng ý với tôi rồi mà? Lẽ nào cậu không muốn đến New York?”
“Em đương nhiên rất muốn đi! Chỉ là ….” Mạnh Đình Vũ ủ rũ..
Anh là vì lo lắng cho Trầm Tĩnh! Nghĩ đến phải để lại cô một mình ở Đài Loang, anh thật không đành lòng
Tổng Giám Đốc nhìn đế vẻ mặt của anh, như hiểu ra vấn đề, nhíu mày. “Là vì cô bạn gái kia sao?” Ông chậm rãi hỏi.
Mạnh Đình Vũ giật mình, thấy không thể gạt được sếp đành thẫn thờ gật đầu. “Em còn chưa nói với cô ấy về việc này, em lo cô ấy sẽ không thể chấp nhận.”
Mạnh đình vũ chấn động, thấy không thể gạt được, thẫn thờ địa điểm đầu.”Ta còn không cân nàng giảng chuyện này, ta lo lắng nàng không thể tiếp thu.”
“Đình Vũ!” Tổng giám đốc lắc đầu, mười phần không tán đồng. “Đàn ông làm việc sao lại do dự như vậy? Tôi không phải đã nhắc cậu rồI sai? Có một số việc phảI thật quyết đoán!”
Nhưng bốn năm cảm tình, đâu phải nói dứt là dứt?
Đi ra nước ngoài làm việc, không phảI một hai năm là có thể quay về, không thể biết được khi nào mới quay về Đài Loan. Trầm Tĩnh có thể chờ anh lâu vậy sao?
Mạnh Đình Vũ buồn bã nhìu mày.
“Cậu cũng đừng nghĩ đến việc mang bạn gái đến New York, sẽ lại bị vướng bận!” Tổng giám đốc khuyên bảo một cách tình cảm. “Làm việc tạI Phố Wall, một ngày có hai mươi bốn tiếng cậu cũng sẽ không thấy đủ thì làm sao có thờI gian để quan tâm đến cô ấy!”