Ái Đắc So Với Ngươi Tiêu Sái

8.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên gốc: 爱得比你潇洒 Tác giả: Quý Khả Sắc Tổng số chương: 11 Nhân vật chính: Mạnh Đình Vũ – Trầm Tĩnh “Em hận anh sao?” “Em không hận anh. Làm sao em lại có thể hận người đã dạy cho em trưởng thành!” Cô kh …
Xem Thêm

“Mua sandwich là được rồi, rất nhanh và không phải chờ, chỉ cần đưa tiền cho người bán là có liền. Em sẽ không mua nước uống, như vậy sẽ không sợ làm bẩn xe anh, có được không?”

“Được được được, muốn mua thì nhanh một chút!” Bỏ đi, anh chịu thua cô, đầu hàng.

“Cảm ơn chồng, em biết là anh yêu em nhất!” Cô vui vẻ ôm cổ anh và hôn nhẹ nhàng lên má, sau đó nhanh chóng chạy đến tiệm bánh mì, mua sandwich cho cả hai.

Mạnh Đình Vũ thấy cô vui vẻ cắn miếng sandwich, cảm thấy hài lòng mới thu hồi ánh mắt và chuyên tâm lái xe.

Đường xá của thành phố Đài Bắc vào giờ cao điểm luôn bị kẹ xet. Mạnh Định Vũ ngồi trong xe nhìn một cách nôn nóng, vất vả lắm mới đến được phía đối diện công ty của Trầm Tĩnh. Anh ôm tay lái, đợi đèn xanh bật lên một cách không kiên nhẫn để quay đầu xe thì cô bỗng lên tiếng.

“Em xuống ở cạnh đây cũng được rồi, chỉ cần băng qua đường là đến.” Vừa nói cô vừa tháo dây an toán, mở cửa bước xuống xe, trước khi đi còn mỉm cười với anh.

“Em đi qua đường cẩn thận một chút, nhớ để ý xe đấy!” Anh dặn dò cô.

“Em biết rồi.” Cô phất tay, lời nói vừa dứt, bước xuống xe chân chưa kịp vững thì đã thấy một chiếc xe máy từ đàng sau chạy nhanh đến phía mình.

Cô còn chưa biết thế nào, chỉ khẽ la lên một tiếng hoảng hốt, Mạnh Đình Vũ bên cạnh bị dọa đấn ngây người, vội kéo cô quay về lại trong xe.

“Quên đi, em thật ngốc, anh đưa em đến bên kia đường là ổn, nhìn em mỗi lần qua đường, anh ít nhất bị giảm thọ nửa năm!”

Anh không cho cô xuống xe, một lần nữa giúp cô thắt dây an toàn, tình nguyện tốn chút thời gian cũng phải đưa cô đến bên kia, để cô đến tận phía dưới công ty mới có thể an tâm.

Cảm nhận được sự quan tâm của người yêu, Trầm Tĩnh trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, tựa như mật như đường, cô mỉm cười duyên dáng tạm biệt anh, xoay người đi lên lầu.

Vào đến văn phòng làm việc, lòng cô chỉ để ý một nửa đến công việc, còn nữa khác … thì lại đang tưởng niệm một người.

“Cậu đang ngẩn người nghĩ chuyện gì vậy?” Đồng nghiệp nữ ngồi kế bên nhìn thấy Trầm tĩnh đang ngẩn người, nhìn một cách hiếu kỳ.

“Mình đang suy nghĩ, buổi tối nên giúp Đình Vũ mừng sinh nhật thế nào!” Cô thành thật trả lời.

“Sinh nhật bạn trai sao?”

“Ừ”

“Hai người tình cảm thật tốt!” Đồng nghiệp tỏ ra ngưỡng mộ. “Lần trước sinh nhật cậu, anh ấy gửi hoa đến công ty, là một bó hồng thật lớn nha!

“Ừ, anh ấy đối với mình thực sự rất tốt!” Trầm Tĩnh mỉm cười ngọt ngào

“Hai người quen nhau bao lâu vậy?” Cô bạn đồng nghiệp hỏi thăm

“Cũng được bốn năm rồi!”

“Đã lâu như vậy rồi àh? Có dự định kết hôn chưa đấy?”

“Không nhanh thế đâu.” Hai má cô dần ửng hồng. “Mình vừa đi làm chưa được bao lâu, anh ấy cũng còn trẻ, còn phải tạo dựng và củng cố sự nghiệp trước đã.”

“Nói vậy cũng không sai, thế nhưng mà cậu phải cẩn thận đấy, bạn trai cậu điều kiện tốt như vậy, coi chừng ngườI khác cướp mất đấy! Đêm dài lắm mộng, cậu đã từng nghe chưa?”

Trầm Tĩnh trong lòng nhất thời lo lắng.

Tuy rằng cô biết lời cảnh báo của cô bạn đồng nghiệp đến tám chín phần là hơi quá, nhưng cô cũng có chút không tự nhiên lo lắng. Đình Vũ luôn được các cô gái để ý, cô cũng biết, trong công ty của anh cũng có mấy cô nhân viên công khai bày tỏ thành ý với anh.

“Mình tin tưởng Đình Vũ, anh ấy rất yêu mình!” Cô trịnh trọng tuyên bố.

Cô bạn đồng nghiệp nhìn cô một cách đầy ẩn ý sâu xa. “Cậu thật tự tin nhỉ! Hiện tạI trong cái xã hội này, ai dám cam đoan tình cảm cả đời sẽ không thay đổi? Như hai ngườI quen nhau bốn năm, cũng coi như là điều hiếm thấy lắm rồi, cố lên đi!

“Cảm ơn cậu” Trầm Tĩnh xấu hổ cười.

Không cần đồng nghiệp nhắc nhở, cô cũng biết cái gọi là “sông cạn đá mòn, đến chết không rời” chỉ là những lời ngọt ngào của những đôi tình nhân trong lúc vui vẻ mà thôi. Cô tuy có tính trẻ con nhưng cũng không ngây thơ đến mức tin vào những lờI nói ấy!

Chỉ là, cô vẫn tin tưởng tình yêu sẽ rất đẹp, cũng mơ ước có thể luôn ở cạnh người mình yêu .

Cô tin tưởng Đình Vũ rất yêu cô, và cô, cũng rất yêu anh.

Vì thế, bọn họ nhất định sẽ bên nhau cả đời.

Sẽ nhất định như vậy….

Giờ nghỉ trưa, Mạnh Đình vũ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, màn hình là các số liệu đang liên tục biến động, hầu như tự động cập nhật mỗi giây.“Đình Vũ, Butterfly thì làm thế nào?” Người đồng nghiệp ngồi đối diện với anh lớn tiếng hỏi .

“Butterfly thế nào?” anh vẫn rời mắt khỏi màn hình máy tính, trong đầu vẫn tính toán những con số đang biến động.

“Chỉ số chứng khoán đấy.”

“Cậu đánh giá chỉ số của nó thế nào?”

“Ừ, mình xem gần đây nó vẫn như thế, không lên cũng không xuống, không có biến động.”

“Tiểu chu, cậu thấy sao?” Anh hỏi một đồng nghiệp khác.

“Tôi cũng đồng ý! Hai hôm nay lượng giao dịch cũng rất ít, rất nhàm chán.”

“Mạnh Đình Vũ suy nghĩ vài giây. “Được, vậy cứ mua đi, cậy đánh giá về chỉ số của nó một chút!”

“OK! Để mình”

“Đình Vũ” , lại có một đồng nghiệp kêu. Bên SIMEC chúng ta đã mua vào hai trăm cổ phiếu S&P500, hiện tạI hình như chỉ số đang giảm?”

“Chỉ số hiện tại là bao nhiêu?” Anh hỏi

Đồng nghiệp báo cáo một con số.

Anh nhấp chuột vào file hồ sơ trên màn hình, tìm ra phần phân tích đầu tư, xem qua một cách nhanh chóng. “Đầu tiên nên bình ổn lạI giá, sau đó lấy phần còn lạI đẩy mạnh lên mức bp”

Anh vừa ra lệnh xong, đang định lợi dụng một chút thời gian rãnh để ăn một miếng cơm từ hộp cơm đã nguội lạnh thì lạI có ngườI kêu tên anh

Anh phải dừng đũa lại. “Chuyện gì?”

“Điện thoại của anh, lúc nãy anh để quên trong phòng họp.” Cô trợ lý của anh cười duyên dáng mang đến. “Nó vẫn đang reo đây!”

“Mạnh Đình Vũ ngẩn người, nhận lấy điện thoại từ tay trợ lý. “Cám ơn em, Cao Lệ Na.” Liếc mắt nhìn màn hình, là Trầm Tĩnh đang gọi.

Anh nhấc điện thoại. “A lô”

“Đình Vũ, anh đang làm gì sao không trả lời tin nhắn của em vậy?” Trầm Tĩnh nói vẻ hờn dỗi.

“Anh không thấy” Mạnh Đình Vũ chỉnh âm lượng nhỏ lại, xấu hổ phát hiện mọi người đang nhìn với ánh mắt hiếu kỳ, vểnh tai lên nghe anh cùng bạn gái nói điện thoại. “Có việc gì sao?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi hôm nay lúc nào anh về?”

“Anh cũng không biết”

“Thế nào lại không biết? Không phải anh nói hôm nay không cần tăng ca sao?”

“Buổi tối có một khách hàng lớn đến, anh phải phụ trách tiếp đãi

“Vậy àh….” Trầm tĩnh không dấu được vẻ thất vọng.

“Nếu không có việc gì, anh sẽ tranh thủ về sớm một chút”

“Vậy cũng được! Anh nhất định phải về sớm một chút nha!”

Mạnh Định Vũ vừa nhấn nút kết thúc, thấy Cao Lệ Na vẫn còn đứng bên phải mình, cười như không cười nói với anh. “Bạn gái gọi àh? Là gọi đến để kiểm tra sao?”

“Chỉ là hỏi một chút việc thôi” Mạnh Đình Vũ nhíu mày.

“Ai, bạn gái dính theo anh rất chặt nha, luôn gọi điện tới kiểm tra”

Mạnh Đình Vũ biết Cao Lệ Na có ý với anh , thế nên mới cố ý trêu chọc Trầm Tĩnh, anh im lặng, không tỏ bất kỳ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt cười, nhìn cô một cách lạnh lùng và chuyển ánh mắt về phía màn hình máy tính.

Cao Lệ Na có chút tức giận.

Tuy cô chỉ là một trợ lý nhỏ nhỏ, nhưng tất cả các đồng nghiệp nam trong công ty, dù cho không nhìn ở nhan sắc của cô, cũng nhìn ở chức vụ chủ tịch của cha cô mà đối với cô rất ân cần. Chỉ có Mạnh Đình Vũ là luôn hờ hững với cô.

Cô cũng không tin người bạn gái luôn ỷ lại của anh có bao nhiêu tốt đẹp! Đẹp hơn cô, gia thế hơn cô sao?

Cô hừ lạnh một tiếng, thấy Mạnh Đình Vũ vẫn không chú ý đến mình, tự dưng cũng cảm thấy mất mặt, tức giận rời đi.

Thêm Bình Luận